Hôm nay đã là ngày thứ năm Trường An ở Kháo Sơn tông, một đêm này tu vi cậu không tăng trưởng.
"Ài, đúng là tu tiên không dễ, mấy ngày trước một đêm mấy cảnh giới, đêm hôm qua lại không có gì đột phát, mình vẫn là rất kém mà."
Trường An hôm nay tính là rảnh rỗi, ngũ sư huynh hôm nay xuống núi kiếm ăn, tứ sư huynh cũng nói đi ra ngoài có chút việc, còn nói khi về sẽ cho Trường An một điều bất ngờ.
"Mấy tên Kháo sơn tông chó má đâu rồi, ra đây."
Lúc này trước cửa tông môn đang có tiếng la hét ầm ĩ. Trường An ngạc nhiên, mới đầu năm nhà nào ngu như vậy đã muốn đến nhận "lì xì" sớm như thế. Cậu bước đi ra ngoài cửa thì đã thấy một đám người, cầm đầu là một lão già mặc áo bào màu xanh, phía trên thêu chữ: Cực Lạc môn.
Một tên đệ tử Cực Lạc môn bước lên phía trước đối diện với Trần Bắc Huyền nói:
"Cái mẹ gì kháo sơn tông, tông môn rách có mấy người cũng xứng chữ tông, hôm nay chúng ta đến khiêu chiến, thua thì mau giải tán cái tông môn chó rách này."
Nước miếng tên kia văng tung tóe, chết mặt còn có con ve chó rất to, làm người người phẫn nộ.
Trần Bắc Huyền đang muốn nói gì thì từ bên trong lão Huyền Tử bay ra, lão thật ra lúc này đã đứng phụ cận gần đó, chỉ là quan sát tình hình, nếu là chủ nợ thì để đệ tử mình xử lý, còn đến đây đập phá quán thì lão sẽ không ngại mà xuất hiện.
"Khiêu chiến?". Lời nói của lão khiến ở đây tất cả giật cả mình, còn tưởng là ban ngày gặp phải ma, từ đâu xuất hiện bất ngờ.
Thì ra ông lão kia bắt đầu mở mắt ra nói: "ta là trưởng lão Cực Lạc tông, hôm nay đến đây khiêu chiến, nhưng rõ ràng ta nghe được các ngươi đệ tử chỉ có sáu người, theo quy định Đại Lý, tông môn không đủ người, sẽ phải giải tán nha."
Đây là mấy ngày trước tin tức Cực Lạc môn nhận được, không biết là tên nào đó tiết lộ cho chưởng môn bọn họ. Chưởng môn biết tin này, trong lòng nở hoa, phải biết kháo sơn tông, trên núi linh khí rất nồng đậm, là món mồi béo bở, nhưng quy định Đại Lý giữa các tông môn nhỏ không được đấu đá, cửu lưu tông môn càng là không được diệt môn, ma đạo cũng thế, đó là lí do vì sao ma đạo tồn tại song song chính đạo.
Lão Huyền Tử nói: "xin lỗi, tông môn chúng ta đã đủ người."
"Không thể nào?" một tên đệ tử lâu la bước ra nói.
"Có gì không thể, Trường An, con mau ra đây."
Theo tiếng gọi của lão Huyền Từ, Trường An nghe được từ từ đi ra.
Thấy Trường An, đám người âm thầm chữi mẹ, tên trưởng lão kia cũng là không ngờ đến, cái nơi chó má này lại có người chịu vào, nói:
"Bạn trẻ, không nên bị nơi này dụ dỗ, ta thấy cậu cũng là kì tài, hay gia nhập môn phái bọn ta, mặc dù chỉ là môn phái cửu phẩm, nhưng ta hứa sẽ bồi dưỡng cậu thành đệ tử chân truyền, tương lai vững chắc trúc cơ."
Tên trưởng lão cười hòa ái buông lời dụ dỗ, bồi dưỡng cái rắm, chỉ cần lần này đạt được mảnh đất này, địa vị của lão ở môn phái sẽ tăng lên, sau đó đạt được mục đích thì đá tên này đi, nhìn rõ ràng cũng chỉ là kẻ ngu si mới gia nhập nơi đây, cả đời có thể dừng mãi ở luyện khí, ở đâu ra làm chân truyền của hắn.
Lão Huyền Tử cũng Trần Bắc Huyền khẽ biến, lại sợ Trường An lại giống như tên đệ tử trước, không chịu nổi cám dỗ mà đi, nhưng Trường An không hổ là đệ tử bọn họ yêu thương, lúc này nói:
"Xin lỗi, tôi đã là người ở Kháo sơn tông, không có chuyện bỏ tông đi nơi khác".
"Hả, rượu mời không muốn, muốn uống rượu phạt." tên đệ tử mập mạp kia nói.
"Hừ, nếu đã không biết lý lẽ, rất tốt, chúng ta đến đây khiêu chiến, ta vừa mới thu tên đệ tử đã luyện khí tầng 2, nghe nói tên này cũng là đệ tử mới, chúng ta đến một trận hai tên đệ tử mới này, phân thắng thua, thế nào?" tên trưởng lão Cực lạc tông kia nói ra.
"Cái này..", Trường An đang mốn nói cái này có phải hay không quá yêu, kêu tất cả cùng lên có được hay không, nhìn mấy tên ở đây tuy người đông, có khoảng bảy tám người, như chỉ là một đám ô hợp, tu vi cao nhất cũng chỉ có trúc cơ, còn không đủ một mình cậu xỉa răng.
Nhưng lão Huyền Tử lại chen ngang: "cái này có chút khó."
Những tên kia nghe vậy thì cười ha hả, cười khinh bỉ, có tên còn cười lộ ra răng cửa thiếu mất mấy cây.
"Ừm, biết khó mà lui là tốt, chỉ cần giao một phần khế đất ra đây, chúng ta hôm nay sẽ bỏ qua cho."
Trường An đang muốn nói thì Trần Bắc Huyền lấy tay cản lại, có ý sư đệ cứ bình tình xem chuyện. Trần Bắc Huyền biết lão sư tôn nhà mình đang muốn hố bọn chúng, nhà mình có một cái trận pháp chính là che giấu khí tức do Trương Tam bày ra, chỉ cần không phải Nguyên anh lão tổ đến, thì không thể nhìn ra được cảnh giới thật bọn họ.
"Không phải, đánh thì phải đánh, xem như một trận cọ xát, nhưng chúng ta muốn phải đặt cược nha." lão Huyền Tử bộ mặt hơi khó khăn nói ra, đơn giản một câu là diễn.
"Ổ, còn có niềm vui ngoài ý muốn thế này." tên trưởng lão kia mừng thầm, chắc chắn lần này hắn có thể thăng chức tăng lương.
"Đây là một ngàn linh thạch, là tiền đặt cược."
Hai mắt lão Huyền Tử cùng Trần Bắc Huyền lúc này sáng lên, đã lâu như thế, hai người bọn họ chưa bao giờ thấy qua nhiều như thế linh thạch, nhìn thấy con dê non đưa tận cửa, hai thầy trò không ngại một lần nhìn nhau cười hắc hắc.
"Trường An, cố gắng đừng để bị thương".
"Dạ, sư tôn." Trường An hiểu ý, ý sư tôn muốn nói là không để lại vết thương bên ngoài, nhưng nội thương, căn cơ là phải hủy đi, dù sao gây chuyện với tông môn một tên cũng không tha được.
"Để ta, hừ, cho ngươi hôm nay biết thế nào là chết." một tên đệ tử thân hình to lớn, khuôn mặt hung ác, nhìn giống như có thể ăn hết ba tên trẻ con, chính là tên luyện khí tầng hai lúc nãy được nhắc đến.
"Khổ Hạnh, không cần quá nặng tay", tên trưởng lão kia lúc này vuốt râu nhắm mắt, lúc hắn mở mắt ra đã thấy tên gọi là Khổ Hạnh kia nằm ở phía xa đằng sau.
Cái mẹ gì, thời gian mới nhắm mắt mở mắt bao lâu, mà đã kết thúc rồi, còn là nhà mình đệ tử thua một cách nhanh chóng nữa, tên Trường An kia nhìn giống như chưa bước vào luyện khí nha.
Huyền Tử cùng Trần Bắc Huyền lúc này cứng ngắc, lúc chuẩn bị đánh nhau, lão cố ý nói Trường An như vậy, muốn từ từ đánh nhau,không muốn thắng quá sớm, để câu thêm con cá lớn, nào ngờ tên đệ tử nhà mình lại thật thà mà một cước đá bay tên kia.
"Cái này." mấy tên đệ tử kia ứ ớ trong họng, tên trưởng lão kia lại càng mặt xám như tro, giao ra 1000 linh thạch.
Huyền Tử rung rung nhận lấy linh thạch, đời này có lẽ thu đồ đệ này là xứng đáng nhất, chẳng những thiên tư tung hoành, mà mới ngày đầu còn tìm về không ít tiền. Trần Bắc Huyền cũng là lần đầu nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy, đang muốn sờ thì bị vị sư tôn này thu vào túi trữ vật.
"Chúng ta đi."
Huyền Tử cùng nhị sư huynh đang muốn bước vào trong, thì lúc này Trường An nói:
"Chậm đã".
Đám người ngạc nhiên nhìn về phía tên đệ tử này, người ta đã đi rồi, ngươi còn muốn gọi lại.
"Có việc gì?". Một tên đệ tử hỏi.
"Các người đã khiêu chiến xong, bây giờ tới lượt ta thách đấu lại, nếu đi dễ dàng như thế, đâu phải là đạo của chủ nhà."
Tên trưởng lão kia cùng lão Huyền Tử nghe Trường An nói vậy thì hít vào một ngụm khí lạnh, người trước thì nghĩ tên này không biết sống chết, kẻ sau thì nghĩ đúng là đồ nhi ngoan của sư phụ.