"Hả, cậu nhóc muốn sao nào?". Tên trưởng lão kia cười hòa ai, hòa ái đến không thể nào hòa ái hơn.
"Đơn giản, tất cả cùng lên đi."
Tên trưởng lão kia nghe vậy thì nhíu mày, đầu năm nay mấy đứa nhỏ không biết sống chết nhiều đến thế. Những tên đệ tử còn lại thì cười lại không thôi, lão Huyền Tử cũng Trần Bắc Huyền cũng cười lạnh.
Nhận ra tình hình không đúng, khách người ta không biết sống chết cười lạnh thì cũng thôi đi, nhà mình đệ tử bị người ta khiêu khích, thân là sư tôn, sao có thể như thế. Lão Huyền Tử ho khan nói:
" Trường An, không nên khó xử người ta như thế, phải để lại bộ mặt cho người ta."
"Dạ, vâng." Trường An ôm quyền cúi đầu nói.
Tên trưởng lão kia nghe nói vậy càng thêm nheo mắt lại:
"Ngươi có nắm chắc những lời vừa nói, người trẻ tuổi không nên ăn nói ngông cuồng."
"Hừ chó má tên này còn dám chấp hết chúng ta"
"Tưởng ăn được Khổ Hạnh rồi ngông cuồng tự đại, ta đây đã luyện khí tầng bốn, đủ một tay chụp chết hắn." nhân vật phụ bắt đầu buông lời khinh bỉ.
"Mau lên đi, đừng nói nhiều". Trường An nói ra.
"Được, được, người trẻ tuổi có can đảm".
Nhìn h tên Huyền Tử cùng đệ tử Bắc Huyền vẻ mặt làm ngơ, trưởng lão Cực lạc tông như có ảo giác thấy hai tên này còn dùng nửa miệng để cười cợt, trong lòng thấy không đúng, nhưng cũng không biết chỗ nào.
Đám người Cực lạc tông thấy vậy cũng không nói nhiều, tên trúc cơ kia bộc lộ ra khí tức kinh người, không hổ là trúc cơ đại năng, cũng không ngoài dự đoán, chính là một quyền bị đánh bay.
"Không thể nào.?" tên kia không ra lòng, tế ra pháp bảo, là một thanh chùy lớn, những người khác cũng không thể khinh thường, lúc này cũng nhao nhao lấy ra vũ khí.
Trường An lúc này đứng bất động như núi, miệng niệm pháp quyết, vận chuyển kim cương hộ thể. Đám người cực lạc tông thấy Trường An bất động liền xông thẳng về phía cậu, bất ngờ chính là bọn họ điều bật bay ra ngoài.
"Ý, không ngờ kim cương hộ thể còn có chức năng phản chấn." Trường An kinh hỷ không thôi, chiêu này ngoài phòng ngự còn phản chấn, Kim đan phá vỡ còn khó, tu vi càng cao phản chấn càng nhiều, trừ khi vượt cực hạn chịu đựng của kim cương hộ thể. Hôm trước tam sư tỷ có thể nhẹ nhõm mà không bị phản chấn, không biết tu vi đã tới độ cao thế nào.
Tên trưởng lão kia lúc này đã biết tại sao đôi cáo già sư trò này lại có biểu cảm vừa rồi, thì ra là đang giả heo ăn thịt hổ. Nhìn đến đám phế vật đệ tử nhà mình, trưởng lão Cực lạc tông tức muốn ói máu:
"Hừ, đi".
"Chậm." Trần Bắc Huyền nói ra.
"Có việc?"
"Các ngươi phá hủy tài sản tông môn chúng ta, thì phần trách nhiệm này sẽ về phần bên thua, muốn đi, đưa tiền."
"Hừ." tên trưởng lão kia cười lạnh.
"Lần sau lại đến nha." Trần Bắc Huyền vẫy vẫy tay chào mấy vị thần tài.
Thì ra vừa rồi trong lúc hừ lạnh, lão Huyền Tử bộc lộ ra khí tức kim đan cảnh, dọa cho tên trưởng lão kia để lại tất cả nhẫn trữ vật rồi đi. Phải biết ở Tinh Vân đại lục, kim đan cảnh đã được xưng là chân nhân, có thể khai tông lập phái, xứng đáng tên gọi kim đan lão tổ, đây cũng là tồn tại tông môn từ thất phẩm trở lên.
Nhưng do môn phái Kháo sơn tông không đủ đệ tử, cộng thêm vốn lão Huyền Tử lúc trẻ bị thương không nhẹ, tổn hại căng cơ, bây giờ phải nói là có tiếng không có miếng, dùng một ít khí thế hù dọa người khác thì còn được, nếu không cũng không rơi vào tình huống khổ cực như bây giờ.
Sau khi bọn người Cực lạc tông rời đi, Trường An trở về nhà của mình tiếp tục tu luyện, Thái Huyền kinh bây giờ có thể nói là vận chuyển dễ như ăn bánh uống nước, một hơi đã đủ 99 chu thiên.
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, chính là tứ sư huynh, Trương Tam.
"Xin chào tứ sư huynh nha."
"Chào sư đệ, hôm nay huynh đến đây để đưa đệ một vật này." tứ sư huynh cười hòa ái, bên ngoài tuổi tác cũng không hơn Trường An là bao nhiêu, tuổi khoảng mười tám, trên người mặc áo như người nông dân, xung quanh mùi khói lửa nồng nàn, trên mặt da đen đen, nhìn là biết rõ một người chuyên luyện khí nhiều năm.
"Đây là thanh kiếm mà sư tôn dặn ta chuẩn bị cho đệ, đệ xem có vừa tay."
Trường An nhìn xem thanh kiếm, thanh kiếm dài khoảng mười tấc, mũi kiếm sắc dọn, lưỡi kiếm sắc bén, tay cầm bằng chất liệu gì đó cần rất thuận tay, đặc biệt kiếm rất nhẹ nhàng, nhưng phẩm chất có thể rất cao.
"Oa, cảm ơn tứ sư huynh nha". Thấy Trường An vuốt ve thanh kiếm không ngừng, Trương Tam cười một cái rồi đi.
"Sư tôn, nhị sư đệ đừng trốn nữa, chuyện sáng nay ta đã biết".
Đại sư huynh Lưu Phi lúc này đạp ra cánh cửa nhà sư tôn của mình ra. Đập vào mắt Lưu Phi lúc này là hình ảnh sư tôn cùng sư đệ nhà mình đang uống trà, ăn bánh ngọt, tao nhã vô cùng.
Kỳ thật sáng nay sao khi nghe trước cửa tông môn có tiếng náo loạn, Lưu Phi cùng Hồng Nguyệt Tâm đều nghe, nhưng cả hai nghĩ rằng chủ nợ đế tìm sư tôn, đã quá quen việc này, nên không muôn quan tâm.
Nhưng mí mắt Lưu Phi cứ giật giật, khiến cho trong lòng cảm thấy có điều gì đó, bèn lén đi ra xem sao, thì phát hiện sư đệ nhà mình một tay trấn áp Cực lạc tông, sư tôn càng là hốt một mẻ lớn. Cho nên hắn Lưu Phi hôm nay đến đây đòi lại công đạo.
"Là Lưu Phi đó à, hôm nay có nhã hứng tới thỉnh an sư tôn hay sao, tới đây làm một ít trà bánh nào." lão Huyền Tử vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa nói ra, tay trái không quên đưa lên miệng một ngụm trà.
"Đại sư huynh mau ngồi mau ngồi."
Thấy đôi thầy trò cáo già này người tung kẻ hứng, bộ mặt gian trá, Lưu Phi âm thầm chữi mẹ.
"Đừng giả vờ, con đã sớm thấy mọi chuyện, nếu hôm nay sư tôn không lấy linh thạch ra sửa nhà lại cho con, con sẽ đi nói với tiểu sư đệ mọi chuyện."
Lão Huyền Tử như đã dự tính được chuyện này từ trước, thế là không nhanh không chậm gật đầu một cái. Trần Bắc Huyền như ngầm hiểu ý, lấy từ dưới ghế ra một khẩu pháo nhỏ.
"Hai người, hai người muốn làm gì ta." Lưu Phi lúc này khiếp sợ không thôi, có cảm giác hôm nay mình muốn bị diệt khẩu.
Lưu Phi đang muốn chạy, thì Trần Bắc Huyền bấm nút một cái, một nắm đấm từ trong khẩu pháo bay ra ngoài, đấm vào bụng Lưu Phi bay về tới đỉnh núi của mình.
Trần Bắc Huyền thu lại khẩu pháo, đây là sản phẩm đặc chế của Trương Tam, nghe đâu dưới thôn bán cũng khá được ưa chuộng, giá thành lại rẻ.