Tông Môn Này Thật Kỳ Lạ

Chương 21 - Trở Về Thôn

Trước mắt không biết đi về đâu, cho nên tạm thời Trường An quyết định trở lại thôn của mình.

Thôn của Trường An gọi là thôn Diễn Châu, thuộc địa phận Bình Châu, tông môn lớn nhất là Tuyệt Đỉnh tông, xung quanh rải rác nhiều tông môn lớn nhỏ khác, từ Kháo sơn tông, với tu vi của Trường An bây giờ, đi đường chỉ cần nửa ngày là tới.

Đứng trước cửa thôn, Trường An cảm khái không thôi, mới rời xa nơi đây hơn một tuần trăng, nhưng cảm giác như đã cách đi một thế hệ.

Lúc này đang muốn bước vào, Trường An bỗng thấy một đám người trong thôn như chờ sẵn, trên có có người mang theo băng gôn viết chữ "nhiệt liệt chào mừng đến với thôn Diễn Châu". Trường An nhìn lấy từng khuôn mặt quen thuộc, trong đó có cả cha mẹ của mình, lão trưởng thôn nụ cười hòa ái, hiền lành.

Trường Am cảm động, hóc mắt hơi đỏ, chẳng lẽ những người này biết mình sẽ về, nên ra chào đón. Nhưng mình cũng không thông báo gì nha.

Đang lúc suy nghĩ, cha mẹ Trường An hình như đã nhìn thấy Trường An đứng đó, vội vẫy vẫy tay với con trai mình.

Trường An cười thật tươi, cố lau đi vài giọt nước trên hóc mắt, cha mẹ vẫn là bộ áo cũ kĩ hôm nào, trên người có ẩn ẩn nhiều vết may vá để lại. Nhớ ngày Trường An rời thôn, cha mẹ cậu đã khóc rất nhiều, cậu từ từ bước đi tới chỗ đám người, khẽ nói:

"Mọi người.."

Chưa nói hết câu thì Trường An đã bị mẹ cậu một tay vỗ sau ót nói:

"Còn đừng đó ngây ngốc làm gì, mau tránh ra, chúng ta còn phải đón các tiên trưởng."

Nghe mẹ nói như thế, Trường An đầy dấm chấm hỏi, cái mẹ gì đón tiên trưởng, còn không phải chuẩn bị đón cậu hay sao.

Lúc này đám người bắt đầu ho to gọi nhỏ, thôn trưởng càng là tiến về phía trước. Trên trời bây giờ có một tòa phi thuyền đang bay lơ lửng trên đầu đám người.

"Phi thuyền thật lớn nha". Đây cũng là lần đầu Trường An thấy phi thuyền lớn như vậy.

Hai đạo bóng hình từ trên phi thuyền nhảy xuống, người trước là một nam thiếu niên, tuổi tác cùng Trường An không khác nhau mấy, đều mười sáu tuổi.

Thiếu niên kia đáp đất kì bá đạo, khi chân hắn chạm đất, xung quanh mấy nước đều nứt ra. Trường An chú ý người này đẹp trai tuấn tú, mày kiếm cộng với đôi mắt có thể nhìn hết thảy thế gian, mặc một bộ trang phục màu xanh nhạt, trên tay còn mang theo một thanh kiếm.

Đạo bóng hình thứ hai là một cô gái, nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn thiếu niên kia, thướt tha thùy mị, mày liễu mắt to, trông khả ái vô cùng, trên tay mang theo một cây dù bung ra từ từ hạ xuống đất, tựa nhiên tiên nữ hạ phàm, không bướm bận khói bụi nhân gian.

"Tham kiến tiên trưởng, hai vị tiên trưởng quả nhiên là thần nhân, khiến cho chúng ta phải mở rộng tầm mắt", lão thôn trưởng cười nói ra.

Hai đạo bóng hình kia ngạc nhiên, không nghĩ tới lần này bọn họ tới thôn Diễn Châu này làm nhiệm vụ, vậy mà người trong thôn lại biết rõ hôm nay bọn họ tới mà còn chuẩn bị tiếp đón.

"Xin chào thôn trưởng, ta tên Lục Nam, còn đây là sư muội của ta, Đào Mộng Uyên, chúng ta là người Tuyệt Đỉnh tông, nghe tin trong thôn có yêu quái quấy phá, nên hôm nay nhận nhiệm vụ mà đến đầy diệt trừ."

Trường An lúc này hiểu ra, hai người kia là người của tông môn lớn đến đây diệt trừ yêu quái, chẳng trách thôn dân lại rầm rộ như thế, còn tưởng là đón mình, nhưng làm như thế bọn họ không sợ dọa yêu quái đi sao, dù sao người ta là tông môn số một ở đây nha.

"Cha mẹ, đây là có chuyện gì, sao thôn lại có yêu quái."

Cha Trường An lúc này mới quay qua nói:

"Về nhà mẹ nó kể chi tiết cho con nó đj, khó nói hôm nay trùng hợp con lại về, con cùng mẹ về trước, cha đi theo thôn trưởng xem thế nào, sẵn tiện mua ít rau thịt cho con."

Trường An gật đầu sau đó cùng mẹ mình đi về trước.

Lục Nam liếc qua những người ở đây, phần lớn đều là luyện khí tầng một, hai, có thôn trưởng là luyện khí tầng ba. Khi nhìn đến Trường An, Lục Nam ngạc nhiên, không ngờ ở đây lại có tu sĩ có cảnh giới khá cao, mặc dù Trường An có mang theo pháp khí che giấu khí tức, nhưng thể nội linh lực phải nói là nhiều lắm, làm sao qua mắt được Lục Nam.

"Ai nha, sao con lại về rồi, mới có hơn mấy ngày thôi mà, nói xem có nhận được vào môn phái nào không!", mẹ của Trường An tên Tô Cẩm Y, là phụ nữ chỉ mới ba lăm tuổi, bên ngoài da có chút ngâm đen, nhưng cũng gọi là xinh đẹp.

"Con gia nhập môn phái rồi, tên là Kháo sơn tông, chuyến này có chút chuyện phải rời môn phái ra ngoài, sẵn tiện đường ghé thăm cha mẹ."

Trường An cười khà khà nói ra, chạy lại nũng nịu ôm người mẹ ở thế giới này, mặc dù nhà không có gì khá giả mấy, nhưng mấy năm qua, cậu chưa bao giờ chịu thiệt qua.

"Dựa núi tông, tên nghe cũng không quá đứng đắn nha, cẩn thận coi chừng đó là môn phái lừa đảo nào đó."

"Mẹ nha, ở đó mọi người rất tốt, với con cũng không có gì hết, cần gì phải lừa."

Tô Cẩm Y nhìn con trai mình, đúng là mấy ngày không gặp, con mình đã trắng ra, cũng cao hơn một ít.

Trường An nhớ lại chuyện vừa rồi, lúc này mới hỏi:

"Mẹ, chuyện yêu quái là thế nào?".

Tô Cẩm Y nghĩ nghĩ rồi nói:

"Mấy ngày trước A Sửu đầu thôn lúc ra ngoài thì phát hiện có một con chim yêu biết nói tiếng người, còn nói gì ăn thịt người, nghe rất ghê rợn, thôn trưởng cùng đám người không dám manh động, nên gửi thư nhờ tiên môn giúp đỡ."

"Còn việc sao mọi người biết hôm nay hai người kia sẽ đến mà chào đón"

"Suỵt, phải gọi là tiên trưởng nha, để tiên trưởng nghe thấy con gọi như vậy sẽ có thể không vui đâu, thật ra ngày nào thôn trưởng cũng bảo chúng ta buổi sáng cùng trưa, chiều, một ngày ba khung giờ tập hợp đứng cửa thôn, cũng đã mười mấy ngày rồi, lúc đầu chúng ta không tình nguyện lắm, nhưng thôn trưởng phát tiền, chính ta liền vui vẻ làm theo, không ngờ hôm nay bọn họ lại đến, chậc chậc, chậm mấy bữa không tốt sao."

Nhìn thấy vẻ tiếc núi của mẹ mình, Trường An lúc này mới hiểu ra mọi chuyện. Còn tưởng là tiếp đón mình nữa, nhưng nhìn tu vi hai người bọn kia đều là trúc cơ, Trường An thật hâm mộ, không biết khi nào có thể đột phá để trở về.

**

Hai mẹ con trò truyện một lát thì cha Trường An về, cha cậu họ Đâu, tên Đậu Trường Sinh, thân hình hơi ốm yếu nhỏ người, nhưng sức mạnh khá tốt, có thể ngày thường chiến nhau với mẹ Trường An tám chín hiệp trên giường cũng không là vấn đề.

Nhưng không biết làm sao, Trường An mãi vẫn không có đứa em nào.

"Cha nó tình hình thế nào?" Tô Cẩm Y hỏi:

Đậu Trường Sinh đặt xuống bàn một cái tim heo cùng một ít rau lá, bỏ xuống cái nón rơm rồi nói:

"Hai vị tiên trưởng sẽ ở lại vài hôm, xem con chim điêu kia có xuất hiện hay không, cứ cách vài ngày là nó sẽ ở phụ cận nhà Đỗ Quý, mấy ngày nay không xuất hiện, có lẽ ngày mai sẽ gặp."

Mẹ Trường An nghe nói như thế, thì đem tim heo xuống bếp làm ít thức ăn. Nhà của Trường An rất đơn giản, chỉ đủ ba người ở, căn nhà , đều làm bằng vật liệu là lá cùng gỗ trong rừng, ngoài sân chỉ trồng vài cây rau thông dụng.

"Mấy ngày nay con thế nào, sao lại về sớm thế.?"

Đậu Trường Sinh cười hỏi con trai mình.

"Con rất tốt nha, đã gia nhập môn phái, lần này chỉ tiện ghé qua xem cha mẹ thế nào, có lẽ hai ngày sẽ đi."

Nhìn thấy con trai mình đã gia nhập môn phái, Đậu Trường Sinh cũng thật vui vẻ, nói:

"Hay là con ở lại đến khi nào bắt xong con chim yêu đó, sẵn tiện học hỏi tiên trưởng, dù gì hai vị tiên trưởng đến từ tông môn lớn, khó có cơ hội học tập thế này."

"Dạ vâng." Đậu Trường An cười gật đầu rồi đi vào phòng mình.

"Cảm giác vẫn như cũ nha."Trường An cười nói.

Như cũ cũng phải nha, không gian chỉ vừa vặn một cái tủ để quần áo cùng một cái giường bằng tre, đơn giản vô cùng.

Lúc này bên ngoài có tiếng gọi Tô Cẩm Y: "hai cha con xong chưa, mau xuống ăn cơm."

"Dạ vâng." Trường An đi xuống nhà bếp, đây là lần đâu sau mấy ngày bọn họ ăn cơm cùng nhau, ấm áp vô cùng, tuy không nhốn nháo như còn ở môn phái, nhưng phải nói là cảm giác này rất vi diệu, khó nói.

Bình Luận (0)
Comment