Sáng hôm sau, sau khi thực hiện chạy mấy vòng quanh thôn, với dùng hai tiếng máy cải tại cơ bắp mà Trường An cất vòng trong túi trữ vật lúc rời núi, tinh thần cậu thật sảng khoái.
"Ai du, đứa nhỏ này thật siêng năng nha." Tô Cẩm Y thấy con mình như thế mà mừng thầm trong lòng.
Sau khi dùng bữa sáng xong, hai cha con Trường An đi tới gặp trưởng thôn.
"Ai chà chà, Trường An đã về rồi sao, mấy ngày không gặp lại cao hơn không ít." từ nhỏ Trường An đã được mấy người xung quanh yêu thích, trong đó có lão trưởng thôn này, lão tên Tứ Cẩu, người trong thôn hay gọi ông Tứ.
"Ông Tứ quá khen rồi." Trường An cười nói ra.
"Còn không qua qua chào hai vị tiên trưởng". Đậu Trường Sinh khẽ nói.
Thì ra đêm qua hai người nay ngủ ở nhà trưởng thôn, nghe nói là có pháp bảo xem bói nào đó, biết chim yêu sẽ xuất hiện nên mới gọi mọi người đến đây.
"Gặp qua hai vị."
"Thằng nhóc này còn nhỏ không biết lễ phép, hai vị tiên trưởng bỏ qua cho." cha Trường An nói ra.
"Không sao không sao, xin đừng gọi chúng ta là tiên trưởng, chúng ta là tu sĩ bình thường mà thôi." Lục Nam uốn nắn lại lời nói của Đậu Trường Sinh.
Thấy Đậu Trường Sinh xưng đúng, như vậy mới liền thôi.
Đào Mộng Uyên quan sát Trường An, trên người khí lực hùng hậu, nhưng tu vi lại chỉ hiện ra là luyện khí tầng một, có lẽ là đệ tử tông môn nào đó ra ngoài sử dụng che giấu pháp khí.
Đúng lúc này, A Sưu hô to: "chim yêu xuất hiện rồi."
Đám người nghe vậy thì kinh hỷ, không ngờ tiên trưởng lại có thể dự đoán chính xác như vậy. Trường An lại càng hâm mộ, lợi hại như thế.
Lúc này dưới sự dẫn đường của A Sửu, đám người bước tới một căn nhà gần đó.
"Đây là nhà của Đỗ Quý, nghe đâu hắn có người thân ở kinh thành bệnh tật qua đời, tháng trước đi dự đám tang, nhưng đến nay còn chưa trở về."
Ông Tứ giải thích nói ra.
Lục Nam nghe vậy thì nói: "để tránh cho nó chạy thoát, để tôi một mình tiến vào dò xét tình hình, mọi người ở đây yểm trợ."
"Đại sư huynh cẩn thận nha." Đào Mộng Uyên giọng thỏ thẻ nói ra.
Nhìn Lục Nam rút ra thanh kiếm từ từ bước vào, Đào Mộng Uyên bên ngoài thì lấy ra cây dù hôm trước, tư thế luôn sẵn sàng chiến đâu. Trường An biết đây là hai thanh pháp khí, chất lượng chắc chắn rất cao.
Lục Nam mới vào trong chưa tới nửa nén nhang, thì từ trong nhà nói ra:
"Mọi người vào đi."
Đám người bước vào thì thấy Lục Nam đang đứng đó, Lục Nam chỉ chỉ vào cửa sổ.
"Là chim yêu?" A Sửu hỏi.
"Chim yêu cái rắm nha, là con vẹt." trưởng thôn ánh mắt sao mà độc ác, chỉ một lần nhìn là đã biết con chim trước mặt này.
"Đúng là vẹt, cái này thôn trưởng một tay cũng có thể chụp chết nó." Lục Nam nói ra một tiếng.
"A, đây là vẹt của Đỗ Quý mà, tôi từng thấy cậu ta mấy lần dẫn con vẹt này đi dạo trong thôn." Đậu Trường Sinh một mặt nhớ lại nói ra.
"Nhưng sao nó ở đây, Đỗ Quý đâu?"
Không ai trả lời câu hỏi của lão thôn trưởng, luca sau chỉ nghe con vẹt nói:
"Chết rồi.. Sơn tặc.. Bay đi."
Trường An lúc này mới nhớ lại, hình như nhà mình từng nói, đường đi đến kinh đô phải qua một ngọn núi tên Trường Sơn, nơi đó thường có sơn tặc.
"Chẳng lẻ Đỗ Quý lúc đi về bị sơn tặc giết chết, con chim này may mắn bay đi sống sót."
"Có lẽ vậy, mọi chuyện đến đây sáng tỏa." Đào Mộng Uyên nói ra.
Hai người lần này nhận nhiệm vụ sư môn, một chuyến đi đến thôn Diễn Châu chỉ để thấy một con vẹt, mặc dù hoàn thành nhiệm vụ là tốt, nhưng lúc về bàn giao nếu bị người khác biết được có thể trở trò cười nha.
Lục Nam suy nghĩ một lát rồi nói:
"Từ đây đi đến núi Trường Sơn chỉ một ngày thời gian, sư muội, nếu đã đến đây, chúng ta nên giúp thôn này diệt trừ tai họa."
Đào Mộng Uyên nghe vậy hai mắt sáng như thần, như muốn bắn ra lửa, phải biết nàng yêu thích nhất chính là chém chém giết giết, khụ khụ, nhầm lẫn, là thay trời hành đạo nha.
"Được nha."
Thôn trưởng cùng mấy người khác nghe vậy thì thật sâu cảm kích hai vị tiên gia. Mấy năm nay sơn tặc cướp bóc liên miên, nhưng nằm sâu trong núi, quan phủ cũng bó tay chịu trói. Hôm nay được hai vị tiên trưởng này giúp đỡ, cuộc sống mọi người hẳn sẽ tốt hơn nhiều.
"Hai vị, cho tôi xin đi cùng được không?"
Trường An mở miệng hỏi.
Đám người lúc này giật mình, Lục Nam ngạc nhiên nhìn về phía Trường An.
"Ây, tiên trưởng thứ lỗi, tuổi nhỏ ham vui, đừng xem như thật." Đậu Trường Sinh hoảng hốt nói với Lục Nam, sau đó nhìn về phía con mình nói:
"Đi cái rắm nha, có phải chiều con quá rồi hư, sơn tặc hung ác cỡ nào, con đi chưa chắc giúp được gì, còn có thể ảnh hưởng tay chân tiên trưởng nha."
Thôn trưởng cũng muốn khuyên ngăn nhưng lúc này Trường An nói:
"Con cũng luyện khí tầng tám rồi nha, với lại lần này đi xuống núi lịch luyện, con cảm thấy dẹp xong bọn sơn tặc này có thể thăng cấp nha."
Nghe Trường An nói vậy, Lục Nam cùng Đào Mộng Uyên dùng ánh mắt khác nhìn về phía Trường An, tuổi còn trẻ như vậy mà có tu vi bực này. Cũng có thể gọi là kì tài, rất được nhiều tông môn săn đón.
Đậu Trường Sinh nghe con mình nói đã Luyện Khí tầng tám thì hít vào một ngụm khí lạnh, lão trưởng thôn cũng là như thế.
"Con, con nói thật, nhưng con cũng mới gia nhập tông môn có bảy ngày đi."
Mặc dù là hỏi như thế, nhưng trong lòng Đậu Trường Sinh bây giờ đang vui như tết, ngủ cũng có thể thấy mùa xuân, con ta, cuối cùng ta cũng có một đứa con thiên tài. Trưởng thôn thì nhìn Trường An ánh mắt bắn ra lửa:
"Ha ha, ông đã nói cháu Trường An rất giỏi mà."
Lục Nam cùng Đào Mộng Uyên nhìn nhau, mặc dù ở Tuyệt đỉnh tông thiên tài xuất hiện lớp lớp, nghe sư tỷ tông chủ nói, đại thế sắp đến, thiên kiêu trỗi dậy, nhưng nhập tông bảy ngày, mà đã luyện khí tầng tám, đó cũng không thể xem thường được.
"Được, cậu về chuẩn bị, chiều nay xuất phát."
Mọi người lúc này mới giải tán đi.
"Con, mặc dù con luyện khí tầng tám, nhưng chuyến đi này rất nguy hiểm nha, lỡ như bọn sơn tặc đó tu vi cao thâm, trúc cơ đỉnh phong thì làm sao?." Đậu Trường Sinh nhìn con mình nói ra.
"Cha yên tâm nha, chuyện này con lo được, nếu không vượt qua, cả đời con cũng không thể đột phá, yên tâm, con sẽ cẩn thận mà, với lại sư huynh sư tỷ cho con nhiều bảo vật phòng thân lắm." Trường An lấy ra một đám bảo bối cho cha mình xem.
Nhìn thấy đám bảo bối cũng như giới thiệu một vài công năng, Đậu Trường Sinh lúc này mới yên tâm hơn phần nào.
"Cha đừng nói với mẹ nha."
"Được rồi."