"Cái gì, con phải đi rồi sao?" Tô Cẩm Y trợn mắt hỏi.
"Không, không, con chỉ ra ngoài tí việc, trễ nhất ngày mai sẽ trở về."
"Vậy thì đi nhanh về nhanh đi".
"Vâng, thưa mẹ."
Sau khi nói lời từ biệt cha với mẹ, Trường An theo ước hẹn đi ra trước cổng thôn, ở đây đã có hai người đợi sẵn, chính là Lục Nam cùng Đạo Mộng Uyên.
"Sư huynh, sư tỷ, chúng ta bắt đầu đi chưa.?"
Nghe Trường An xưng hô như thế, hai người cũng không nổi giận mà gật đầu cười.
"Đi thôi."
Lục Nam nhờ trưởng thôn chuẩn bị ba con ngựa, trưởng thôn hào hứng chọn loại ngựa tốt nhất cho ba người bọn họ.
"Sư huynh, sư tỷ nha, hai người đều đã trúc cơ, nghe đâu có thể phi hành, sẽ tiết kiệm thời gian hơn mà." đi được một đoạn đường Trường An lúc này nhớ ra Trúc cơ có thể phi hành được.
Đào Mộng Uyên kế bên nghe vậy cười che miền cười khúc khích, còn Lục Nam mặt xám tro, nhưng nào đâu nhận là do mình sợ độ cao nên không muốn dùng phi kiếm bay đi, mặt tai không đỏ nói ra:
"Khụ khụ, sư đệ này có lẽ không biết, phi hành nhỡ như không khống chế nổi tốc độ, có thể gây va chạm với nhau, ảnh hưởng người xung quanh nha."
Trương An bộ mặt hiểu ra, nhưng trong lòng thì cười lạnh, hay do nhà ngươi sợ tốc độ nên mới nói vậy.
"Mà Trường An sư đệ, sư đệ đến từ môn phái nào?" Đào Mộng Uyên chợt hỏi.
"Đệ là người của Kháo sơn tông".
"Ồ là môn phái cũng gần chúng ta, nhưng với thiên phú của đệ, nhất định có môn phái tốt hơn mà." Lục Nam ngạc nhiên hỏi.
"Lúc trước đệ cũng từng tham gia vào khảo hạch Tuyệt Đỉnh tông, nhưng do không có linh căn không được nhận."
"À thì ra không có linh căn."
"Ể".
Đào Mộng Uyên lúc này nhận ra trong câu nói của mình có gì đó không đúng, Lục Nam cũng là như thế, đôi sư huynh đệ này nhìn nhau, cái mẹ gì không có linh căn mà lại có thể lên được luyện khí tầng 8.
"Đệ nói thật?" Lục Nam rặn hỏi lại thêm một lần nữa.
"Là thật, sau này được sư tôn thu nhận, từ từ mới có thể tu luyện."
Lục Nam cùng Đào Mộng Uyên hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ sở dĩ tu luyện nhanh chóng đạt được Trúc cơ, là do có linh căn tuyệt phẩm, người trước kiếm linh căn biến dị đầu tiên lịch sử, người sau tiên thể ngàn năm có một. Không ngờ người thiếu niên trẻ này không có linh căn còn có thể tu luyện, mà nghe nói đâu chỉ mới bảy ngày, đây là cái thứ yêu ma quỷ quái gì.
Ba người vừa đi vừa trò truyện một hồi thì tìm được vết tích của sơn tặc. Do trên người con vẹt có lưu lại mùi sơn tặc, mặc dù thời gian qua lâu, nhưng nhờ pháp bảo của Tuyệt đỉnh tông, có thể tìm sơ định phán đón được vị trí.
Đi thêm một hồi cuối cùng cũng thấy chỗ sơn tặc, là một sơn trại không lớn lắm, trên gác cao có hai người đang canh ở đó, phía trong thì không nhìn rõ tình hình.
"Để ta đi kiểm tra một lát." Lục Nam nói xong thì dùng độn thuật rời đi.
"Đây là?" Trường An giật mình.
"Đây là độn thuật của đại sư huynh, rất lợi hại". Đào Mộng Uyên kế bên giải thích.
Hai người đợi khoảng nửa giờ thì Lục Nam quay trở lại nói:
"Bên trong có khoảng ba bốn mươi tên, ba cái đầu lĩnh là trúc cơ kì, còn lại là luyện khí."
"Vậy chúng ta xông vào thôi." Đào Mộng Uyên nói ra.
Trường An lúc này cũng tế ra thanh kiếm. Ba người ánh mắt tàn nhẫn cùng nhau gật đầu.
"Uống đê, uống nhiều vào, con mẹ nó, uống cho lão tử lẹ lên."
"Ha ha, con chuột này, uống không bao nhiêu đã say".
"Nghề ăn cướp này sao càng lúc càng khó kiếm ăn nha."
"Chúng ta có lẽ nên chuyển chỗ."
"Hừ, muốn đi, đã muộn."
Theo tiếng nói vừa rồi truyền đến, cả đám sơn tặc giật mình. Ba tên đầu lĩnh càng là bất ngờ không thôi.
Lúc này bên ngoài xuất hiện ba bóng người, chính là Lục Nam, Trường An cùng Đào Mộng Uyên, một cái Trúc Cơ tầng năm, một cái Luyện Khí tầng tám (chiến lực tầng 9), một cái Trúc cơ tầng một.
Tên đầu lĩnh là một tên đầu trọc trên mặt còn có vết sẹo to tức giận nói:
"Các ngươi là ai?"
Đào Mộng Uyên thuận miệng nói:
"Cướp".
Ba tên đầu lĩnh bộ mặt khiếp sợ nhìn về cô gái này, ban đêm ban mặt, trên người không lớp ngụy trang, dám xông thẳng vào sơn trại sơn tặc đi cướp, đầu năm nay giới trẻ ai cũng như vậy sao.
Trường An cũng là bộ mặt khiếp sợ nhìn sang. Ba người kia chữi ầm trong bụng, ngươi động đội với cô ta thì làm bộ mặt đó làm mẹ gì.
Lục Nam thấy không đúng, liền sửa chữa:
"Diệt bọn cướp các ngươi."
Lúc này ba tên đầu lĩnh cùng Trường An mới gật đầu thấy đúng.
"Diệt cái mã mẹ nhà mày."
Bọn người này chữi ầm lên sau đó xông về phía ba tên này, chỗ các ông đang ăn no uống say, lại vào phá đám, trời không tránh bữa ăn, các ngươi đợi ngày mai rồi tới diệt đươc không.
Tên đầu lĩnh tu vi là Trúc Cơ tầng bốn, hai tên còn lại đều là Trúc Cơ tầng một.
Đây là lần đầu tiên Trường An chém giết, lúc đầu có sợ hãi, có tay chân run rẩy, nhưng nghĩ lại đây là một đám ô hợp, cho nên Trường An thuận thế theo tâm vì dân trừ hại, nỗi sợ hãi giết người trong lòng cậu cũng ít đi.
Một mình Đào Mộng Uyên lấy một chấp hai, hai tên kia dù sao là tán tu hoang dã, làm sao có thể là đối thủ của danh môn chánh phái như cô được, pháp bảo tuyệt kỹ nhiều lắm.
Lục Nam thì đánh nhau với tên đầu lĩnh, tu vi chênh lệch khiến tên đầu lĩnh rơi vào thế hạ phong.
Trường An xử lý mấy tên lâu la, mặc dù bọn chúng tu vi yếu nhưng lấy số lượng bù lại, Trường An chưa có nhiều kinh nghiệm, nên trong chiến đấu thường xuyên dùng, phù hộ thể, phù chạy nhanh, đan hồi phục, kim cương hộ thể chỉ có thể vận dụng khi đứng yên một chỗ, nên không thích hợp bây giờ lắm.
Mấy người đại chiến mấy giờ đồng hồ, cuối cùng cũng kết thúc, phải gọi bây giờ là xác chất thành núi. Trường An kiếm tâm trảm tăng lên không ít, nhưng thiên mệnh của cậu không phải lúc này, nên không thể đột phá, trong lòng tiếc núi không thôi.
"Đừng gấp, chuyện này nếu gấp quá sẽ tổn hại tâm cảnh." Lục Nam vỗ vỗ vai Trường An.
Trường An cũng gật đầu cho là phải.
Mộng Uyên lấy một mồi lửa quăng vào trong sơn trại.
"Cuối cùng kết thúc, đêm nay chúng ta sợ phải ngủ bên ngoài."
Ba người đi một hồi thì tìm được cái miếu hoang, quyết định vào đây tạm trú một đêm.
"Ta cùng Trường An sẽ thay nhau gác đêm, hai người ngủ trước đi, ta sẽ gác ca đầu". Lục Nam nói ra, hai người kia cho đúng là nên như vậy.
Khó có dịp được gặp nhau, Trường An lúc này hỏi: "không biết hai vị sư huynh sư tỷ là linh căn gì.?".
Lục Nam cùng Đào Mộng Uyên nhìn nhau, thấy Trường An cũng là người thật thà nên cười nói.
"Ta là biến dị linh căn kiếm, còn muội ấy là Vô Cấu tiên thể."
Trường An cũng là lần đầu nghe đến tiên thể, mặc dù không rõ, nhưng nghe rất lợi hại nha. Còn linh căn vị Lục sư huynh này, giống linh căn đại sư huynh, nhưng lại không hiểu biến dị khác ở bình thường chỗ nào.
Trong chiến đấu vừa rồi, hai người này biểu hiện quá xuất sắc, Trường An chỉ có thể ở phía sau nhường sân khấu.
Ba người nói chuyện một hồi, Lục Nam kể về tông môn mình còn có mấy người sư đệ sư muội nữa, hắn là đại sư huynh, do sư phụ của Lục Nam là tông chủ. Trường An lúc này mới khiếp sợ, không ngờ thân phận người này lớn như thế.
Phải biết thiên tài ở Tuyệt Đỉnh tông nhiều lắm, có lời đồn trẻ em khóc không dỗ được, chỉ cần nói tên Tuyệt Đỉnh tông, liền sẽ im bặt nín liền. Còn có lời đồn tông chủ Tuyệt Đỉnh tông hiện tại là một người sát phạt quyết đoán, nhờ vậy đưa tông môn lên vị trí số một đại lục. Còn ác hơn là nói Tuyệt Đỉnh tông là nơi tụ tập đủ loại yêu ma quỷ quái, yêu nghiệt vô cùng. Đủ loại các tin đồn khác nhau.
Nhưng Trường An nhìn trước mắt hai người này cũng không giống như lời đồn nha. Rõ ràng người ta rất thân thiện đây.
Buổi sáng nhanh đến, ba người chia tay nhau. Lục Nam cùng sư muội đi về hướng mô phái của mình, còn Trường An trở lại thôn.