"Cha, mẹ, con về rồi"
Nghe tiếng gọi từ bên ngoài của Trường An, hai người Tô Cẩm Y cùng Đậu Trường Sinh chạy ra.
Đậu Trường Sinh nhìn khắp nơi trên người con trai, thấy con mình không sao, lại không thấy hai vị tiên trưởng kia thì thầm hiểu ý, nhưng trong lòng Trường Sinh bây giờ như đang mơ, không ngờ con trai mình lại trưởng thành như vậy.
"Là như vậy."
Trường An lúc này kể lại toàn bộ mọi chuyện cho cha mình nghe, Đậu Trường Sinh không kịp chờ đợi, liền đi nói cho lão trưởng thôn. Trưởng thôn vui mừng khôn xiếc, đêm đó quyết định sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn.
Buổi sáng hôm sau Trường An từ biệt cha mẹ theo hướng kinh đô mà đi. Mẹ Trường An lúc này khóc không thôi, nước mắt chảy ròng ròng, Đậu Trường Sinh kế bên ôm lấy Tô Cẩm Y an ủi.
"Con cái chung quy là phải lớn khôn, chúng ta có lẽ nên sinh thêm một đứa nữa."
"Đáng ghét chàng nha." nhìn thấy bộ dạng nũng nịu của vợ mình, Đậu Trường Sinh cười ha hả.
**
Trường An đi mất bốn ngày thì tới kinh đô, kinh đô Đại Lý tên là Thiên Long, rộng lớn vô cùng, phồn hoa thịnh vượng. Nghe đồn vương triều Đại Lý đã tồn tại 5 vạn năm, không những không suy mà càng lúc càng thịnh, hoàng đế càng là anh minh thần võ.
Vương triều quản lý tông môn, tông môn giúp đỡ vương triều, hai bên phối hợp lẫn nhau, đời sống người dân càng là từ trước tới nay ấm no chưa từng thấy.
Thiên mệnh chỉ dẫn Trường An tới kinh đồ này, ở đây sẽ giúp cho cậu có thể đột phá, nhưng không biết là tới khi nào. Nhìn số bạc cùng linh thạch trong túi trữ vật, trước khi đi, cậu vụng trộm để lại cho cha mẹ không ít bạc cùng thuốc men. Số còn lại này đủ cậu sống lâu dài.
Ở kinh thành một linh thạch có thể đổi được một trăm lượng bạc. Nếu không nhờ Cực lạc tông, bây giờ cậu có thể chỉ là một tên nghèo đói.
"Khách quan, mời dùng trà nha, các bé gái sẽ sớm lên tới ngay." tiếng nói êm tai dễ nghe vang lên bên tai cậu.
Đang đi trên đường thì bị đám người bên ngoài kéo vào nơi này, còn giới thiệu đây là Xuân An phường, phường số một số hai trong kinh đô, nếu đi tới kinh đô mà không ghé qua nơi đây thì đừng đi ra ngoài nói là mình đã từng đi kinh đô làm gì.
Trường An thật vô tội, cậu là bị người ta kéo vào đây, chứ thật tình không muốn đi nơi ồn ào này chút nào, nhìn xem một đám người ban ngày ban mặt rượu chè be bét, còn có một số người không biết liêm sĩ xuất khẩu làm thơ, muốn chiếm tâm tư những cô gái ở đây, mưu đồ chơi gái miễn phí mà. Ở Xuân An phường này, con gái nhiều như mây, có khách từ bên ngoài tới, có khách từ trong thành, từ dân đen tới thiếu gia quyền quý, bước vào ai cũng như ai, chỉ cần có đủ tiền là được.
Cái gì, ngươi thiếu gia nhà giàu mà muốn chơi thiếu, người đâu tiễn khách. Cái gì, đại gia ngại quần áo làm bẩn nơi này, người đâu mau tới giúp đại gia này lấy tiền từ túi của mình ra đi.
Ở đây còn có thể đăng ký hội viên, chỉ cần đi các nơi Xuân An phường trên toàn quốc sẽ được giảm giá. Lần đầu tiên Trường An đến thế giới này nhìn gái đến hoa cả mắt.
Một cô gái thân gầy nhưng bầu sữa tràn đầy, da trắng mặt xinh, lúc bước đi thanh thoát vô cùng, nếu đặt ở thế kỷ hiện đại, cũng chính là hoa hậu, người mẫu, cô gái kia đặt hai quả mông xuống nệm, dùng tay rót rượu vào ly Trường An nói:
"Tiểu đệ dệ này, lần đầu đến đây hả, để tỷ mời đệ một ly." giọng nói mà mê hoặc lòng người, Trường An trong lòng cười lạnh, yêu nghiệt muốn làm lung lay đạo tâm của ta.
Nhưng tay phải của Trường An như mất khống chế, liền tiếp lấy ly rượu bỏ vào trong miệng.
"Ai nha, tiểu đệ thật giỏi nha, tỷ tên là A Chu nha." A Chu tuổi ngoài khoảng hai hai hai ba, ở ấn đường có một hình bông hoa năm cánh nhỏ, dưới mí mắt tô điểm thêm một nốt ruồi nhỏ, xinh đẹp vô cùng.
Do tú bà ban đầu thấy Trường An hào phóng đưa ra một thỏi vàng lúc bước vào, liền biết đây là khách quý, liền để A Chu ra đón tiếp.
A Chu cười khúc khích gấp thức ăn bỏ vào chén Trường An, lúc gấp còn không quên đưa người lên phía trước một chút, để cho hai quả núi đồi chạm vào tay cậu. Trường An lúc này mặt đỏ bừng, không biết là do uống rượu say hay gì.
Nhưng rất nhanh cậu trấn tỉnh lại, mục đích mình đến kinh đô lần này là để đột phá, báo đáp sư tôn cùng môn phái, chứ không thể luân lạc đến tình trạng này được, ánh mắt cậu sắt bén, lạnh lùng như băng tuyết trên núi, đẩy A Chu ra.
"Cho ta thêm một bình rượu nào." Trường An lớn tiếng hét ra, A Chu thì kế bên gấp thức ăn rót rượu. Mấy ngày nay cậu cứ cách hai ba ngày lại đi đến Xuân An phường, còn đăng ký thẻ thành viên ở đây, A Chu bây giờ chính là chỉ phụ trách tiếp cho Trường An, bởi do Trường An cho nhiều lắm, nếu sư huynh sư tỷ biết Trường An bây giờ như thế nào, có thể một chưởng chụp chết cậu nha.
Làm người hai đời, kiếp trước hai lăm tuổi liền chết trẻ, chưa từng có bạn gái, nên kiếp này Trường An không thể bỏ qua cơ hội lần này được, biết đâu ngày mai cậu đột phá về núi, có thể là cả đời sẽ không còn đến nơi đây nha.
"A Chu tỷ, tỷ nói xem làm sao nổi tiếng ở kinh đô này."
A Chu ngạc nhiên, lần đầu nghe Trường An hỏi vấn đến này, mấy hôm trước chỉ nghe đến cậu ta kể chuyện, làm một ít thơ,nhưng chuyện điều là những chuyện kì lạ, cái gì mà phế vật từ hôn, cái gì mà cao nhân nhưng lại không ai biết, cô còn tưởng cậu đang khoác lác nói về mình.
Chưa bao giờ thấy Trường An nghiêm túc qua, nhưng câu hỏi này, A Chu cảm thấy Trường An thật tâm hỏi mình, A Chu nói:
"Cũng không dễ nha, trừ khi đệ có tài văn chương, xuất khẩu làm thơ, một tiếng hót làm nên kinh người, hoặc là tu vi ngút trời, cảnh giới cao không với tới, hoặc là làm kết hôn cùng con gái đại tướng quân, hay thái sư."
A Chu ngừng lại rồi cười lạnh một cái:" Còn có đi ám sát hoàng thân quốc thích nha".
Trường An run lên nhìn về A Chu, mấy cái trước còn bình thường, cái gì mà ám sát còn là ám sát hoàng thân quốc thích, Trường An ngại không đủ đầu để bay nha.
"Haha, đùa giỡn với đệ thôi."
Trường An cười ha hả, tiếp tục uống rượu, tay trái không quên ôm vào vòng eo sợi chỉ nhỏ của A Chu.
Dưới sự giới thiệu của A Chu, Trường An mua một căn nhà nhỏ ở một khu nhỏ tại kinh đô, giá nhà ở kinh đô khá cao, người bán nói phải đi qua Tuyên Châu hưởng phúc cùng con gái, không muốn sống một mình ở kinh đô nữa, người này lại còn quen với A Chu, nên sẵn nhờ A Chu giới thiệu giúp.
Căn phòng diện tích rất nhỏ, chỉ đủ để một giường cùng một cái bàn nhỏ, nhưng giá cũng 20 lượng bạc, đây là một giá khá cao. Ở kinh đô phàm nhân nhiều lắm, trừ một số gia tộc lớn với binh lính quan lại ra, thì người phàm chiếm số lượng đông nhất.
Binh lính thường tu theo con đường võ phu, còn quan lại thì theo Nho gia vào triều làm quan. Luyện khí sĩ rất hiếm. Vì phần lớn luyện khí sĩ đều có tông môn cho mình, sống ẩn dật, linh khí ở dưới núi rất kém, không thích hợp cho luyện khí sĩ, gia tộc nếu muốn bồi dưỡng cũng sẽ đưa đến tông môn nhiều hơn là tự giữ lại.
Vì như thế, nếu như một ngày nào đó người họ bồi dưỡng ở tu môn có địa vị cao, thì gia tộc bọn họ cũng theo đó mà tăng lên địa vị.
**
Trường An ở kinh đô, một năm đã trôi qua, cậu bây giờ ngoài đi Xuân An phường ra thì còn có công việc là thợ đụng, chỉ cần ai cần gì là cậu sẽ làm hết, không phân biệt thấp kém. Biết đâu trong những công việc cậu làm có thể chính là thiên mệnh.
"Chó má cái thiên mệnh, làm mình kẹt tới bây giờ còn ở luyện khí, nếu như không phải thiên mệnh bắt mình ở đây, mình đã sớm đi mẹ nơi khác."
Trường An âm thầm vừa chữi cha mắng mẹ, vừa lau dọn phân. Hôm nay cậu nhận giúp làm.công ích xã hội, dọn phân.
Nhưng phải nói trong một năm này Trường An thu hoạch không tệ, tiếp xúc đủ loại người khiến tâm cảnh cậu tăng cao, nhưng cậu cũng không quên tu luyện, Kiếm tâm trảm đã đạt đến mức độ thượng thừa. Nhưng cảnh giới thì theo không kịp tốc độ tu luyện môn kiếm pháp này nha.
"Trường An huynh, hôm nay chúng ta đi truy bắt một tên tội phạm giết người, nghe đâu cảnh giới hậu thiên đỉnh phong, nhưng đã bị thương, huynh có muốn đi."
Từ bên ngoài truyền vào tiếng nói một tên thiếu niên, tên này tên là Thiết Thủ, là quan sai ở kinh đô, trong một năm gần đây, Trường An cũng nhiều lần giúp quan phủ truy bắt tội phạm, có hiếp dâm, có trộm gà, có giết người yêu vì tình, đủ các loại hết. Với lại biết cậu là một tên luyện khí sĩ, bọn người quan phủ cũng khá chào đón, hay xưng huynh gọi đệ.
Tên Thiết Thủ này tuổi mười sáu, vừa mới gia nhập làm quan sai mấy tháng, Trường An cũng gặp qua mấy lần, còn làm chung nhiệm vụ cũng không ít. Cảnh giới võ phu bao gồm: đoán thể, hậu thiên, tiên thiên, tông sư, đại tông sư, kim thân, sơn đỉnh, hợp đạo, võ thánh, võ thần. Hậu thiên đỉnh phong tương đương với trúc cơ tầng một của luyện khí sĩ.
Nghe đồn đại tướng của Đại Lý là một tên Võ thánh, luyện khí sĩ tuy là được trời ưu ái hơn, tuổi thọ sẽ cao hơn các hệ phái khác, nhưng võ phu là khắc tinh của luyện khí sĩ, có lời đồn đại cho rằng một mình Võ thánh có thể nhẹ nhõm đánh hai tên Độ Kiếp kỳ không có lực hoàn trả, trừ khi là Độ Kiếp Kỳ luyện thể, mới là đối thủ võ thánh.
Võ phu mỗi cảnh giới phân làm sơ, trung, đỉnh phong. Luyện khí kỳ tới Độ Kiếp sẽ phân chia như võ phu.
Nhưng về bật hack phải nói về Nho gia, ngôn xuất pháp tùy thành danh của Nho gia, tuy không bá đạo như nghịch chuyển âm dương của Thiên Mệnh Truyền Thuyết, nhưng phải nói Nho gia chiến lực là mạnh nhất, nhưng tuổi thọ cũng là thấp nhất, cùng người phàm không khác gì nhau, thậm chí còn ngắn hơn. Nho gia người sống không quá một trăm tuổi.
Những kiến thức này là một năm nay Trường An góp nhặt được, đúng là ông cha có dạy đi một ngày đàng, học một sàng khôn là không sai.
"Được rồi, cậu về trước đi, tôi đến ngay."
Dù sao công việc bắt tội phạm này được trả rất khá, nếu là tội phạm nguy hiểm, có thể thưởng mấy ngàn lượng vàng, hậu thiên thì Trường An có thể nắm chắc được, nếu cao hơn thì cậu sẽ không nhận.
Thiết Thủ gật đâu rời đi, đối với Trường An, Thiết Thủ hơi có vẻ khâm phục, nếu bảo hắn giết người, hắn có thể mí mắt không chớp mà giết, nhưng nếu kêu hắn đổ phân, thì còn so giống như bắt hắn ăn phân tại chỗ vậy.