Tông Môn Này Thật Kỳ Lạ

Chương 25 - Hiểm Cảnh

Trường An bằng với tốc độ hai đời cộng lại của mình chỉ trong nháy mắt đã dọn xong hố phân. Cậu thay bộ đồ thuộc về đặc thù ngành dọn phân ra, mặc lên bộ áo màu xanh nhạt, nên ngoài khoác thêm một lớp áo màu nâu, nhìn vào trong gương:

"Không tệ".

Trường An cười hắc hắc mang theo thanh kiếm rời đi, trong một năm này Trường An có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, không những về tâm tính mà còn về ngoại hình, đã không còn là thiếu niên năm nào, bây giờ trông giống như một hiệp khách giang hồ, tầng dưới chót.

**

Bước đi đến nha môn, nơi đây đã tập trung rất nhiều người, ở kinh đô nơi chuyên phụ trách điều tra phá án gọi là Lục Môn, Lục Môn cao thủ nhiều như mây, ngoài điều tra phá án nghe nói còn phụ trách làm một số điều không thể nói ra trong tối, chính là cánh tay trái đắc lực của Hoàng đế.

Có lời nói Lục Môn đi đến đâu, ngay cả con chó hung dữ nhất, khó thuần nhất cũng sẽ ngậm họng lại, trẻ đang khóc cũng phải kéo ngược nước mắt trở về, là khắc tinh của tội phạm cũng như nhiều quan lại, gia tộc.

Trường An đi xuyên qua sân tập võ sau đó đi vào sảnh bên trong, nơi này rộng lớn vô cùng, nhưng cũng chỉ là một nhánh của Lục Môn.

"Trường An huynh.". Thiết Thủ lên tiếng vẫy vẫy tay.

Bên trong bây giờ tính luôn Trường An là mười một người, đều là người đã gặp mặt, nhưng nói chuyện nhiều nhất với cậu vẫn là Thiết Thủ, nên hai người tạm gọi là thân quen nhất ở đây.

"Ừm." Trường An gật đầu một cái rồi tiến lại chỗ Thiết Thủ.

"Lần này chúng ta truy bắt là ai?".

"Ta không rõ, đợi lát nữa tổng bộ đầu đến sẽ nói rõ ra."

Mấy người bàn tán sôi nổi một hồi thì lúc này bên ngoài có tiếng người bước vào, là một người đàn ông tuổi ngoài ba mươi, chân mày hơi rậm, đôi mắt nghiêm nghị kèm theo bộ râu quai nón, người này chính là tổng bộ đầu ở đây, Chu Hâm.

Thấy Chu Hâm bước vào, đám người tự động tránh ra hai nên nhường đường cho vị tổng bộ đầu này. Trường An cũng gọi là quen biết với vị tổng bộ đầu này, một thân võ học ở cảnh giới hậu thiên, đã thành danh mấy năm trời, nhưng đơn thuần đối với vị tổng bộ đầu này chỉ là người giúp ta, ta giúp người mà thôi.

Chu Hâm bước lên phía trước, xoay người lại, ánh mắt quét những người dưới đây, hài lòng gật đầu nói:

"Lần này chúng ta nhận được tin, đã tìm được dấu vết của tội phạm truy nã Thẩm Vạn Tam, nên mới có cuộc vây bắt lần này, theo như tình báo, hắn ta đã bị thương rất nặng, cho nên.."

Chu Hâm ánh mắt sắc bén nói:

"Các ngươi có muốn vinh hoa phú quý."

"Muốn, muốn,."

"Các ngươi có muốn thăng quan tiến chức."

"Muốn muốn,"

"Nói to lên."

"MUỐN."

"Rất tốt, ai lấy đầu được hắn thưởng ngàn lượng hoàng kim, thăng lên làm tổng bộ đầu."

"Theo ta đi bắt tên chó má này, làm bàn đạp thăng quan cho chúng ta. Cảm ơn cậu, Trường An, lần vây bắt lần này có cậu thì hắn có trời cũng khó thoát."

Trường An cười cười gật đầu, nghe đến có tiền trong lòng Trường An nở ra hoa, còn thăng quan thì dẹp đi, dù gì cậu cũng đâu phải người Lục Môn.

Trường An hô lên: "giết cẩu tặc".

"Giết cẩu tặc."

"Giết cẩu tặc"

Đám người trùng trùng điệp điệp bước đi ra ngoài, gió thổi mây mù tứ phía, từng bước chân bước đi hận không thể phá vỡ đường dưới chân, trong đó Trường An hăng hái đi đầu nhất, dù sao ngoài tổng bộ đầu, ở đây Trường An tu vi cao nhất.

Nhìn xem bộ dáng hăng hái của Trường An, Thiết Thủ thầm hâm mộ:

"Quả nhiên là Trường An huynh, tên Thẩm Vạn Tam kia hung danh vô cùng, giết người vô số, cùng cảnh giới vô địch thủ, vậy mà huynh ấy chẳng hề e sợ."

Trong lòng hâm mộ là vậy, nhưng từ từ Thiết Thủ lại lẻn ra sau hàng, trở thành người đi cuối cùng. Kì thật Thiết Thủ cũng có một cái bí mật, chính là trên người mang hệ thống bạn bè chết đi tu vi sẽ tăng lên, cho nên thường được người xung quanh đặt cho cái tên mỹ miều là sao chổi.

Trường An không tin tà, nên Thiết Thủ tới nay, người tiếp xúc với cậu chỉ có Trường An, những người tiếp xúc với Thiết Thủ thì một lượt đã đổi một lượt, đầu thai mấy lần

**

Đám người đi ra khỏi thành một lúc thì tới một trấn nhỏ, nơi này bỏ hoang đã mấy năm, nghe đâu năm xưa tà giáo vì muốn thứ tỉnh lại tiên nhân cổ xưa trong giáo phái bọn họ đã hiến tế một thôn.

Chuyện này bị triều đình phát hiện, liền liên minh Tuyệt đỉnh tông truy quét, nhưng cuối cùng vẫn là muộn một bước, tuy tà giáo bị tổn hại lần đó nặng nề, không có mấy chục năm không thể hồi phục, nhưng thôn dân ở đó cũng chết hết, đau thương vô cùng.

Thôn bây giờ là nơi chí âm, rất thích hợp cho ma tu tu luyện.

Chu Hâm ra hiệu cho mọi người dừng lại nói:

"Thẩm Vạn Tam chính là trốn ở đây, có lẽ là căn nhà còn nguyên vẹn ở phía trước, hai người Toàn Chân cùng Hộ Khang tiến lên mở cửa."

Hai người Toàn Chân cùng Hộ Khang nhận lệnh từ từ tiến lại ngôi nhà. Đám người phía sau rút đao sẵn, Trường An cũng là lấy ra thanh kiếm của mình, Thiết Thủ giờ phút này hơi căng cứng, nhưng cũng yên lặng quan sát.

Lúc này không đợi hai người kia tiến lại gần, bỗng nhiên cánh cửa từ trong nhà bay ra, bay thẳng vào ngực hai người kia, hai người kia văng ra xa chết tại chỗ.

Từ bên trong lúc này đi ra một bóng người, chính là Thẩm Vạn Tam, nhưng khác với lời đồn về sự độc ác xấu xa của hắn, thì bên ngoài Thẩm Vạn Tam là ngươi nho nhã, thư sinh, tựa như công tử quyền quý:

"Muốn giết ta, haha, ta cố ý thả ra tin tức, để các người tiến tới nơi này, trở thành một phần linh hồn của Vạn Hồn Phiên của ta, không ngờ các ngươi tham làm như thế, còn dẫn theo một tên luyện khí sĩ, rất tốt rất tốt."

Trường An lúc này nội tâm gào thét, không phải nói là hậu thiên sao, trái ngược với cảnh giới cao võ phu, cảnh giới thấp võ phu là không bằng luyện khí sĩ, nhưng rõ ràng tên Thẩm Vạn Tam này bộc lộ ra khí tức tu sĩ Trúc cơ.

"Là song tu luyện khí sĩ cùng võ phu." Chu Hâm ánh mắt độc ác, mới nhìn đã rõ nội tình của Thẩm Vạn Tam, nào giống như tiểu thịt tươi mới đi lại trên giang hồ như Trường An.

Trường An sóng to gió lớn trong lòng, thì ra còn có thể cùng lúc tu luyện hai đại phái với nhau.

Thẩm Vạn Tam tế ra một lá cờ, ném lá cờ bay lên, toàn thân lá cờ là màu đỏ như máu, chính là Vạn Hồn Phiên.

Hắn cười ha hả nói ra:

"Đây là Vạn Hồn Phiên ta tìm được trong một bí cảnh, khát máu vô cùng, nơi đây chí âm chí tà thích hợp tu dưỡng, chỉ cần có thêm máu những người tu luyện, nó sẽ càng thêm hồi phục sớm."

Chu Hâm thấy tình hình không ổn nói:

"Các người đi trước, ta ở đây ngăn cản hắn, câu thêm thời gian cho các người."

Nhưng giờ phút này thấy không ai rời đi, Chu Hâm ngạc nhiên nói:

"Tốt, tốt, không uổng là người Lục Môn, thấy chết không sợ, hôm nay nếu chúng ta còn sống rời đi, đời này các người không lo đó khổ."

Thẩm Vạn Tam cười lạnh:

"Còn muốn đi, các người tới nơi này đã xác định phải chết, Vạn Hồn Phiên ngoài hút máu các người, sở dĩ nó có chữ hồn ở trong tên, còn có tác dụng giam giữ linh hồn các người."

Vạn Hồn Phiên theo sự điều khiển của Thẩm Vạn Tam, phun ra một luồng khí màu đen, bao phủ xung quanh nơi này, tiếng linh hồn gào thét tứ phía.

"Là trận pháp." Trường An nói ra, nhà quê nhưng ánh mắt là phải có.

"Mặc dù chỉ là trận pháp, nhưng không khiến cho người ta lạnh sống lưng, nhưng trước mắt nó chỉ có thể giam giữ chúng ta, không thể công kích, nên chỉ cần giết chết chủ nhân là được, cũng may nó còn chưa hồi phục, nếu không chúng ta không còn hy vọng sống nào." Chu Hâm giải thích đơn giản.

Không làm mất thời gian đôi bên, Thẩm Vạn Tam từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh đại đao xông về phía đám người.

"Cẩn thận". Không biết ai hô lên câu này, chỉ thấy trong nháy mắt, đầu người bay tứ phía, Vạn Hồn Phiên điên cuồng hấp thu máu người chết. Thẩm Vạn Tam trên mặt dính đầy máu tươi, bây giờ hắn giống như là vô thượng sát thần hơn là thư sinh nho nhã lúc đầu gặp nhau.

Bình Luận (0)
Comment