Tổng Quản Thái Giám Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 48



Nàng bước vào căn phòng không người.
Tiến về phía giường.
Đứng ở một đoạn khoảng trống còn dư lại ở phía sau giường.
Chạm tay vào một hoa văn hoa sen được khắc tinh mỹ, xoay một cái.
Một vòng tròn bán kính bao xung quanh cái giường nhỏ nhanh chóng xoay ngược một vòng rồi biến mất ở bức tường.
Một giây sau, tất cả mọi thứ trong phòng trở lại bình thường.
Ở nơi vị trí giường mới xoay hồi nãy chỉ nhìn thấy cái giường như cũ nhưng người đứng trong phòng đã không còn ai nữa.

Ở bên kia bức tường.

Một khung cảnh kỳ lạ xuất hiện.
Trừ cái giường y hệt bên kia thì còn lại là tầng tầng cầu thang lên xuống vòng quay được xây sát vào bức tường.
Toàn bộ căn mật thất này vẻn vẹn chỉ rộng khoảng bốn mét, nhưng cũng đủ xài.
Nàng bước ra khỏi phía sau cái giường.
Tay nhỏ bé phủi phủi một ít bụi dính trên áo.
Aiz… mấy tuần chưa đến mà nó đã thành thế này đây.
Chu chu môi tức giận.
Tiểu nguyệt thật bủn xỉn, không những keo kiệt còn làm biếng nữa chứ, đồ con heo.
Dù suy nghĩ như thế, nhưng nàng vẫn không dừng bước chân, bước lên cầu thang hướng lên trên.
Mỗi bước đi của nàng đều thật thận trọng, tránh né các bẫy rạp nguy hiểm chết người.
Bước lên khoảng hai tầng lầu, nàng đứng lại ở một khoảng tường không bắt mắt.
Lấy ngón tay cốc cốc gõ theo một nhịp điệu nào đó.
Thật nhất thanh nhị sở, sau khi nàng gõ xong thì bên kia bức tường cũng gõ lại một tiết tấu y chang.
Sau khi gõ xong thì một khoảng trống nho nhỏ đủ một bàn tay người đặt vào bỗng xuất hiện.
Nàng lấy từ trong ngực áo ra một khối lệnh bài màu vàng rồi để trên ô trống.
Một bàn tay đàn ông to lớn cầm lên xác nhận một chút rồi trả lại cho nàng.
Nàng không khách khí nhận lại.
Bức tường bằng phẳng bỗng phát ra tiếng kèn kẹt rồi một khối đá di chuyển sang một bên tạo thành một cánh cổng.

Nàng thản nhiên bước vào.
Liếc khinh bỉ nhìn người đàn ông hiền lành bên cạnh, mở miệng hỏi :
- tên đểu nào làm ra mấy vụ rắc rối này thế.
Người đàn ông cười cười :
- chính là bệ hạ chứ ai.
nàng nghênh nghênh mặt, hai tay chắp sau lưng, quay lưng bước đi như bà cụ non:
- tên đểu đó đúng là … thiên tài.
Nhìn bóng người nhỏ nhắn bước đi, người đàn ông chỉ biết mỉm cười lắc đầu cười khổ.
Bệ hạ vẫn tự kỷ như năm nào a.
Nói xong ông quay lưng lại rồi làm hàng loạt hành động phức tạp khóa cánh cửa lại rồi bước theo phương hướng nàng vừa đi

Không sai, đây chính là lối đi duy nhất tiến vào căn phòng tầng năm thần bí, đồng thời cũng gắn với một bí mật khác nữa dưới tầng hầm.
(mm : về sau sẽ tiết lộ a…)

Nàng mở cánh cửa to lớn ra.
Trước mặt xuất hiện một khung cảnh tuyệt đẹp như thiên đường nhân gian.
Không phải khung cảnh nhà cửa xa hoa hoành tráng, cũng không phải trưng bày các món đồ quý giá, giường dài nệm êm.
Thay vào đó lại là một khung cảnh sân rộng ngoài trời với ao sen trắng tuyệt đẹp, hoa nở đầy ắp, ngàn hoa đều đẹp như một.

Rặng liễu bao quanh hồ nước xanh biếc trong veo, những con cá chép vàng đỏ nhàn nhã vui vẻ bơi ở dưới những đóa hoa sen đua nhau khoe sắc.
Thứ kiến trúc duy nhất tồn tại trong khu vườn chính là một cái lương đình nhỏ, được bao phủ bởi những tấm vải lụa màu trắng, trang nhã nhưng cũng bí ẩn.
Một cây cầu bán nguyệt làm bằng gỗ đỏ bắc ngang qua từ bờ hồ đến lương đình.
Trên nóc nhà được xây dựng theo kiểu xen kẻ, ngói đỏ xây kèm với mảnh ngói trong suốt đắt tiền, nếu vào ban ngày thì có thể dễ dàng cho ánh sáng dễ dàng chiếu vào, trời mát thì có thể ngắm những đám mây trắng trôi nổi bồng bềnh làm người nhìn thấy không tự chủ được thanh thản, nếu vào ban đêm bạn có thể nhìn thấy bầu trời sao lấp lánh, thi thoảng có thể nguyện ước nếu thấy sao băng xẹt qua.
Đời người đôi khi chỉ cần như vậy thôi thì cũng quá đủ rồi.
Nhưng đối với một số người thì lại coi nó không là gì cả, chỉ vì tham vọng của họ quá lớn, họ muốn cả thiên hạ này, họ muốn không phải là cái tốt nhất mà là cái tốt hơn.
Nàng lại thuộc loại người thứ ba, muốn thanh nhàn nhưng thời thế ép buộc, nàng phải phấn đấu, nàng phải vươn lên, phải giành được cái gọi là đứng đầu thiên hạ.
Từ lúc nàng gánh trên vai cái thứ trách nhiệm mang tên nữ hoàng thì nàng đã không thể nào sống vì chính mình nữa rồi, nàng phải sống vì thiên hạ, phải bảo vệ họ, phải làm họ an cư lập nghiệp, dân chúng thái bình.
Lúc đầu là trách nhiệm nhưng về sau nó lại chuyển thành một điều hiển nhiên, một điều phải làm.
Nhiều lúc nàng cảm thấy rất mệt mỏi, chán nản, nàng muốn vứt bỏ nó đi muốn bỏ trốn đi thật xa, thật xa…
Nàng chỉ là một cô gái mới 18 tuổi theo, nếu lúc này nàng là cô gái bình thường thì đã có một phu quân của riêng mình, có đôi ba mụn con, phụ trách một ngôi nhà nho nhỏ, một bữa ăn giản dị ấm áp…
Aizz… ai nói sinh ra trong gia đình đế vương là sướng? chỉ là họ chưa từng trải qua mà thôi.
Họ sướng, đúng, họ có quyền sai khiến người khác, cũng không sai.
Nhưng cuộc đời của họ đều phải trải qua trình tự mà người khác đã sắp xếp sẵn, trong đó có hôn nhân, tình cảm, sủng ái ai, không được làm việc này không được làm việc kia… chẳng qua chỉ là một con rối nhí nhố biết nói biết cười mà thôi, một con manơcanh sống mặc người sai khiến.


Bình Luận (0)
Comment