lời tác giả: trong chương này sẽ bắt đầu xuất hiện cảnh máu me dữ dội, cảnh báo trước là khỏi cần coi đoạn cuối của chương này cũng được, hắc hắc...
Hắn im lặng nhìn nàng từ xa bước vào chốn lầu xanh ấy lòng đau như cắt.
(mm (khinh bỉ): có phải tỷ ấy bị bán thân bắt buộc đâu, chị ấy vô lầu hun gái đầy tự nguyện cơ mà :)) )
Không ngờ nàng lại yêu nữ nhân, trái tim lần đầu rung động trước một cô gái thế là dễ dàng tan tành như thế sao.
Không! hắn nhất định phải có được nàng, nhất định phải cho nàng biết Thiên cuồng hắn một khi đã muốn ai thì người đó phải suốt đời buộc chặt vào hắn một cách không điều kiện.
…
Nàng bước qua cánh cửa lầu xanh thì nhìn thấy một khung cảnh oanh oanh yến yến, múa hát linh đình, trái ôm phải ấp.
Ôm hai mỹ nhân lên tầng 2 giành cho khách nhà giàu, lựa một bàn còn trống ngồi xuống.
Một lúc sau, một nữ nhân áo trắng xinh đẹp tuyệt trần bước đến chỗ nàng, ngồi xuống một chỗ ghế còn trống.
Hai cô gái bên cạnh nàng khi nhìn thấy nàng ta thì ngây ngốc mắt chữ a mồm chữ o há hốc.
Trời ạ, đây là hoa khôi đệ nhất kinh thành Thủy nguyệt nhiên của Nguyệt lai lâu các nàng đây mà.
(mm: thủy nguyệt nhiên chỉ là nghệ danh thôi, tên thật của nàng chính là nhược kỳ ninh, nhân vật chính của chuyện khác ta đang sáng tác- xuyên không làm bà mối se duyên, đây coi như là một gợi ý diễn biến tiếp theo của truyện đó, trong thời gian ta tập trung hoàn thành bộ truyện này.)
Các nàng rất ít khi nhìn thấy nàng ta, vì nàng ta bình thường giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất ít khi ở lại lâu, thường xuyên đi du lịch khắp nơi, thỉnh thoảng xuất hiện để đàn vài khúc nhạc trong vài sự kiện quan trọng rồi rất nhanh biến mất tâm mất tít, mặc cho các vị công tử hâm mộ tìm kiếm cũng không thấy.
Nhưng ít ai biết rằng nàng cũng chính là chưởng quỹ thần bí của Nguyệt lai lâu, thuộc hạ đắc lực của đương kim thánh thượng, chuyên thu thập tình báo của khắp nơi gửi đến.
Biểu tình nàng nhàn tản, người khác nhìn vào thì tưởng là bằng hữu bình thường, nhưng giọng nói đủ để mình nàng nghe vẫn mang thái độ rất tôn kính:
- chủ nhân, người đến rồi.
- bọn họ đến chưa? Nàng vừa nhàn nhã uống trà vừa thản nhiên nhỏ giọng hỏi để tránh bị nghi ngờ.
- vâng, đã tập hợp đủ.
- ân. nàng như có như không trả lời, rồi lảng sang chuyện khác. Tiểu nguyệt...
Nàng ta cung kính hỏi:
- vâng, chủ nhân.
- ta muốn tú bà kia biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt ta. Nàng khuôn mặt bình tĩnh nói giống như đang ăn cơm uống nước chứ không phải là đang phán xét tử hình cho người khác.
Nàng ta không ngạc nhiên chút nào, mọi chuyện xảy ra hồi nãy đều được tai mắt nói lại với nàng.
- tuân lệnh.
Thật đáng giận cái thứ nữ nhân ngu xuẩn, hết chuyện rồi sao dám đụng chạm vào chủ nhân phúc hắc của nàng.
Dù sao thì mất bà ta nàng cũng chẳng tiếc rẻ gì, nàng mướn bà ta cũng chính là vì cái tính ngu xuẩn ấy, đó là thứ dễ dàng che mắt thiên hạ nhất, không nghi ngờ Nguyệt lai lâu của chủ nhân nàng.
Thứ ngu xuẩn muốn tìm bên ngoài thì rất dễ tìm được, mất một người, thêm một người, đó là điều tất yếu hiển nhiên.
Nàng ta đứng dậy dẫn đường cho nàng, nhân tiện đưa hai túi tiền và khế ước bán thân cho hai nàng kia.
Còn ta thì sai một ám vệ thủ hạ dẫn hai nàng về hoàng cung làm cung nữ thiếp thân của ta.
(song đình : hắc hắc…nhan sắc của các nàng không tệ…)
…
Nguyệt lai lâu là lầu xanh đệ nhất đại lục, chi nhánh được phân tán khắp đại lục, tứ đại chính lâu được đặt tại hoàng thành của tứ đại quốc, có một bí mật động trời đó là chủ nhân của bốn chính lâu chính là chủ quân của bốn nước, đó là bí mật đời đời giấu kín của quân vương bốn nước, chỉ khi nhận kế thừa mới được biết.
Để đảm bảo lợi ích, quyền lợi trường tồn của tứ đế quốc tránh các nước nhỏ âm mưu soán ngôi.
Bề ngoài tuy họ có chút mâu thuẫn, nhưng bên trong vẫn đồng lòng như một, mỗi lần quốc quân một nước được chọn lựa đều phải thông qua sự đồng ý của ba người còn lại, những người quốc quân tương lai đó đều là huynh đệ giai ngẫu, đồng lòng nhất trí, mưu lược trọn vẹn.
đó chính là ví do tại sao ngạo thiên cuồng phải sang diệp quốc hòa thân ở rể, vì nhị đệ của hắn được chọn, dù hai người đều tài năng mưu lược, hành động cứng rắn ngầm như nhau, nhưng nhị đệ hắn thì ôn hòa lễ độ đều có mối quan hệ rất tốt đối với các quốc quân trẻ tuổi còn lại nên được chọn là người kế thừa tương lai.
...
Chính lâu được chia thành 5 tầng lầu.
Tầng thứ nhất dành cho thường dân.
Tầng thứ hai dành cho bọn nhà giàu.
Tầng thứ ba dành cho quý nhân, quan lại của hoàng thành.
Tầng thứ bốn dành cho hoàng tộc ghé thăm.
Tầng thứ năm lại là phòng ở của chủ nhân thần bí nguyệt lai lâu, một phòng không có cửa ra vào, không một cửa sổ, chỉ có một bức tường dày làm bằng tiên thiết vạn năm dù là tuyệt thế cường giả dùng một chưởng mạnh mẽ cũng không cách nào phá được làm vỡ được, không ai biết được lối vào của căn phòng ở chỗ nào, cũng không ai dám đắc tội với một người được đồn đại là phú khả địch quốc, thế lực mạnh mẽ.
…
Bước vào một căn phòng bình thường ở lầu 3, mở cánh cửa ra nàng bước chân tiến vào.
Trong căn phòng không có một ai cả.
Đương nhiên là thế rồi, căn phòng này tuy rất bình thường nhưng đã bất thành văn chỉ người trong lâu biết nó là một trong những cấm địa cấm ai ra vào.
Không một ai dám xen miệng nói với người ngoài, vì họ không muốn nhận được những hình phạt tàn khốc nhất, những sự uy hiếp về mặt tinh thần có thể làm họ hóa điên hóa dại ra.
Những người tò mò xen miệng nói với những người khác và những người ngoài biết được đều biến mất một cách bí ẩn.
Nghe nói có một người lỡ miệng nói ra, thì cũng chính tối hôm đó bỗng nhiên biến mất, vài hôm sau có người đang đứng ở ngõ hẻm tăm tối của một ngôi thành nhỏ cách xa kinh thành định tè bậy phát hiện thì phát hiện có hai thân ảnh đang ngồi ở góc trong cùng của hẻm nhỏ.
Tò mò cùng hiếu kỳ lại gần định hỏi thăm thì phát hiện thân thể một người thì bị cắt từng khúc thịt mỏng nhẹ ra rồi được gắn lại như cũ rồi khoác áo vào, chỉ cần đụng chạm nhẹ, thì từng ngàn khối thịt đều lần lượt rớt xuống, không khỏi làm hắn sợ đến nỗi lúc nãy chưa kịp tè liền tè thẳng ra quần, đôi chân run rẩy.
Hắn ta đôi mắt sợ hãi lại nhìn sang người bên cạnh người nọ, thì phát hiện trong lớp áo quần chỉnh chu nọ lại là một bộ xương người, còn có thể ấy những con nhộng béo ngậy còn đang nhúc nhúc ăn những khối thịt còn dư trong não hay trong miệng, tứ chi được giấu trong bộ quần áo, thì thấy tay áo, ống quần, bộ ngực khẽ động đậy có thể nhìn rõ từng hành động bò đi bò lại của bọn nhộng, chúng hút sạch không có một chút máu nào vung vẩy ra.
Hắn ta run rẩy đến mức hóa điên chạy ra ngoài hẻm mặt kệ dưới quần đang ướt nhẹp do tè trong quần, chạy đến quan phủ đánh trống muốn gặp huyện lệnh đến báo quan.
Ô ô… một đại nam nhân tuổi đã bốn mươi mấy từ trước nay không biết khóc là gì bỗng gào khóc ầm ỹ.
Hắn thề, hắn thề từ nay sẽ không tè bậy nữa, ô ô…