Chương 320
Cô cười rạng rỡ, nhưng sau nụ cười đó, là gương mặt trắng bệch yếu ớt.
Trái tim của Mặc Tây Quyết dường như bị thứ gì cắn vậy, đau đớn tới nỗi muốn chết đi.
Anh bước tới trước mặt cô, đưa tay ra chạm vào tóc cô, giọng nói của anh đột nhiên dịu dàng: “Em còn buồn ngủ không?”
Sự dịu dàng của anh đến vô cùng bất ngờ khiến trái tim của Ngôn Tiểu Nặc đập lỡ một nhịp, cô nhẹ nhàng nói: “Em không buồn ngủ nữa rồi.”
Khuôn mặt điển trai tuấn tú của Mặc Tây Quyết dần dần hiện rõ trong mắt cô, hơi thở của anh ngày càng mạnh mẽ, cách bản thân ngày càng gần. Ngôn Tiểu Nặc nghĩ anh sẽ hôn cô, cho nên đôi mắt khẽ nhắm lại.
trên gương mặt trắng bệch nhợt nhạt của cô phủ lên một tầng ửng hồng.
Mặc Tây Quyết cô gắng ngăn cản cảm giác thôi thúc muốn hôn cô, anh nhanh chóng đứng thẳng người dậy, xoay người và bước đi.
Động tác rất nhanh và vô cùng dứt khoát. Ngôn Tiểu Nặc còn chưa kịp phản ứng lại thì chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa.
Cô sững sờ ngồi ở đó, cơn buồn ngủ cũng đỡ đi rất nhiều.
Mặc Tây Quyết, anh làm sao vậy?
Ngôn Tiểu Nặc biết thừa Mặc Tây Quyết không phải là người như vậy, vừa nãy anh chỉ là trêu chọc cô mà thôi.
Nhưng cô cứ hết lần này đến lần khác trong lúc sự hứng thú của người đàn ông đang trỗi dậy thì cô lại ngủ. Cho dù có là một người đàn ông rộng lượng như thế nào đi chăng nữa thì sau một thời gian dài kiểu gì cũng sẽ có vướng mắc trong lòng?
Rốt cuộc thì đang có chuyện gì xảy ra với cô vậy?
Ngôn Tiểu Nặc nhấc chăn lên đi xuống giường, và bước ra khỏi phòng ngủ chính.
Cô nhất định phải tìm ra nguyên nhân!
“Bố tôi đi đâu rồi?” Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến Trình Tử Diễm đầu tiên.
Người giúp việc nghe thấy cô hỏi liền vội vàng trả lời: “Cô Ngôn, ông Trình vẫn chưa trở về”
Trình Tử Diễm đã trở lại cũng được hơn một tuần rồi, chân tay lúc mào cũng bận rộn. Tính ra ông mới ở lại trong lâu đài được khoảng một ngày.
Nói là ra ngoài để thăm bạn bè, nhưng thăm bạn bè cũng sẽ không quá bận rộn như thế chứ.
Tương phùng cùng với bạn cũ, ngoài việc hàn huyên nói chuyện ra, thì còn giao lưu thảo luận về các vấn đề liên quan tới y học.
Nghe nói Đường Mạt Ưu đang chuẩn bị cho đám cưới với Kiều Nam Hân, vì vậy ông ấy không thể không đi.
Sự nghi ngờ trong lòng của Ngôn Tiểu Nặc ngày càng lớn hơn như một quả cầu tuyết. Mà thôi, cô không tìm thấy Trình Tử Diễm thì cô đi tìm Mặc Tây Quyết vậy.
Mặc kệ Mặc Tây Quyết có muốn nói hay không, cô nhất định phải hỏi rõ ràng mới đượ!
c Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục hỏi: “Mặc Tây Quyết đâu?”
Người giúp việc mơ hồ lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy cậu chủ ạ.”
Anh đã đi đâu rồi?
Ngôn Tiểu Nặc vội vã bước xuống dưới lầu, người giúp việc nhanh chóng tới đỡ cô, chỉ sợ không may cô ngã một cái thì không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Kể từ khi Ngôn Tiểu Nặc mang thai, toàn bộ lâu đài đều được đổi sang loại thảm dày cộm, để phòng trường hợp cô không may ngã xuống. Bước chân của Ngôn Tiểu Nặc giống như những đám mây đang lướt, nhẹ nhàng đi xuống cầu thang.
Nhưng cô tìm khắp mọi nơi cũng không hề thấy bóng dáng của Mặc Tây Quyết, cô có chút nôn nóng.
Mỗi lần anh ra ngoài cũng đều sẽ nói cho cô biết là anh đi đâu, giống như lúc nãy anh không nói một lời, đó rõ ràng là biểu hiện cho thấy anh đang tức giận.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc ngoài sự nghi ngờ ra, còn mang một nỗi bất an.
Thẳng tới khi quản gia Duy Đức đến nói với cô: “Cậu chủ đã đến công ty để giải quyết công việc rồi ạ.
“Chẳng phải Mặc Tây Quyết hôm nay sẽ không đi làm sao?” Ngôn Tiểu Nặc nghi ngờ hỏi.
Duy Đức cười nói: “Mặc dù có cậu cả ở đó giúp quản lý công ty, nhưng có một số công việc cấp bách, cậu cả không thể quyết định được, vì vậy vẫn cần cậu chủ đích thân đi xử lí.”
Lời Duy Đức nói đúng là vừa hợp tình lại cũng hợp lí. Nghe xong Ngôn Tiểu Nặc liền thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên cô cau mày ngẩng đầu lên và hỏi, “Không đúng, chẳng phải Mặc Tây Quyết đã rời đi rồi sao, quay lại nhanh như vậy sao?”
Lần này Duy Đức chỉ trả lời đúng một từ: “Vâng.”
Ông ấy đã làm quản gia trong nhiều năm, biết lúc nào nên nói nhiều, lúc nào nên nói ít, riêng về mặt này ông ấy nắm rất nổ..
Cô gái ở trước mặt ông rất thông minh và tinh tế, ông ấy tự mình cảm nhận được điều đó.
Thế nên ông ấy chọn trả lời chứ không giải thích.
Đơn giản mà nói thì cô cũng chỉ biết được có từng đó mà thôi. Cô cũng không hỏi thêm gì nữa, nếu như anh có việc gấp thì cô sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về.
Còn chưa đợi Mặc Tây Quyết trở về thì người giúp việc bước tới.
“Cô Ngôn, nên ăn trưa rồi a.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn ánh mặt trời rực rỡ ở bên ngoài, cô thở dài trong lòng và hỏi: “Mặc Tây Quyết chưa về sao?”
Người giúp việc lắc đầu: “Cậu chủ vẫn chưa về, nhưng mà có nói buổi trưa sẽ không về.”
Có lẽ đúng như quản gia Duy Đức đã nói, Mặc Tây Quyết có chuyện gấp phải xử lý.
Sức khỏe của bản thân yếu như vậy, cho nên càng phải ăn uống đúng giờ, không nên để anh lo lắng mới đúng.
Sau khi ăn xong cô miễn cưỡng đọc sách một lúc. Nhưng mà không biết từ lúc nào càng đọc càng cảm thấy buồn ngủ, bất giác thiếp đi.
Trong giấc ngủ, cô dường như cảm nhận được có ai đó đắp chăn cho mình.
Hương thơm mát lạnh phảng phất quanh mũi cô, cô lẩm bẩm gọi: “Mặc Tây Quyết …
Mặc Tây Quyết ở bên cạnh giường nghe thấy thế liền cúi người xuống và nhìn thẳng vào gương mặt đang ngủ của cô.
Một gương mặt hồng hào tinh tế, đôi môi khẽ lẩm bẩm, bộ dạng giống như bị bắt nạt. Cô nắm chặt lấy chăn, như thể một khi cô buông lỏng tay ra, chiếc chăn sẽ chạy đi mất vậy.
Ngày nào cũng ăn nhiều cơm, nhưng mà trông cô còn gầy hơn cả trước kia nữa.
Những lời của Trình Tử Diễm bất ngờ ùa về trong tâm trí anh: “… Bây giờ mỗi ngày cô ấy đều kiệt sức hơn, nếu như vẫn không tìm thấy thì tôi không còn biện pháp nào cả…
Mặc Tây Quyết không một chút do dự, lập tức đứng dậy và đi thẳng xuống tầng hầm, không ai có thể nhìn thấy, biểu cảm trên khuôn mặt anh đáng sợ đến mức nào.
Khi Ngôn Tiểu Nặc tỉnh dậy, trời cũng đã tối.
Dường như một ngày cô đã dành 18 tiếng để ngủ, mà mỗi lần ngủ thì rất khó để dậy.
Cứ tiếp tục như vậy, có phải một ngày nào đó cô sẽ không bao giờ thức dậy được nữa?
Cơ thể không kìm được mà rùng mình run rẩy. Cô đưa tay lên gãi đầu, thì lại nhìn thấy một nắm tóc ở trong tay.
Cô còn chưa chải đầu, chỉ mới gãi tí thôi, thậm chí còn mất nhiều tóc hơn so với lúc cô dùng lược chải…
Đột nhiên trong lòng cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, giây phút cô rất muốn có Mặc Tây Quyết ở bên cạnh.
“Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết!” Ngôn Tiểu Nặc bất chấp mọi thứ gọi tên anh.
Người giúp việc hoảng loạn khi nhìn thấy cô đầu tóc rối bù, đang mất khống chế hét to lên: “Cô Ngôn, cô không sao chứ, cô Ngôn?”
Nỗi sợ hãi trong lòng cô như một trận lũ lụt đang kéo đến. Cô nắm lấy tay người giúp việc và hét lên: “Tôi muốn gặp Mặc Tây Quyết, tôi muốn gặp anh ay!”
Cô muốn nhìn thấy anh, cô thực sự rất sợ hãi.
Người giúp việc sợ hãi khi nhìn thấy bộ dạng đó của cô: “Được, được, cô Ngôn, cô đừng quá kích động, bây giờ tôi sẽ đi gọi cậu chủ cho cô.”
Chưa đầy vài phút, Mặc Tây Quyết đã đến.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy anh giống như nhìn thấy vị cứu tinh của đời mình, cô lao vào vòng tay anh như một mũi tên lửa và thút thít: “Mặc Tây Quyết, em rất sợ.”
Mặc Tây Quyết giơ tay lên và chạm nhẹ vào tóc cô, nhưng chợt thấy chỉ một động tác nhẹ nhàng của mình thôi mà có tóc trên đầu cô giống một một chiếc lá bị gió thổi qua rơi xuống đất.
Trái tim của anh dường như đau đến thắt lại, Mặc Tây Quyết run rẩy vì đau đớn. “Đồ ngốc, em sợ cái gì chứ?” Giọng nói của Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng dịu đang: “Đừng nghĩ nhiều nữa, em mau ngủ đi.”
Ngôn Tiểu Nặc từ từ buông tay của mình ra, trong lòng bàn tay trắng nõn nà của cô có một nhúm tóc đen vẫn mang theo hương thơm của riêng mình cô.
“Em, em rụng rất nhiều tóc đã thế em lại còn ham ngủ nữa.” Nói đến đây khỏe mắt của cô bắt đầu đỏ lên. “Đừng giấu em nữa, em cũng biết rằng chuyện này không hề bình thường một chút nào!”
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói: “Anh biết, vì vậy bố em đã đích thân đến đây rồi đó.”
Ngôn Tiểu Nặc giật mình, quả nhiên sự xuất hiện của bố cô không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Cô sững sờ nhìn Mặc Tây Quyết: “Vậy em có thể em có thể khỏe lại không?”
“Tất nhiên.” Mặc Tây Quyết nhìn cô, giọng nói điềm tĩnh. “Thời kỳ đầu khi mang thai em đã phải chịu nhiều khổ cực, cho nên bây giờ khó tránh khỏi chuyện bị ảnh hưởng. Đừng lo lắng, bây giờ chịu khó nghỉ ngơi bồi bổ thì sẽ không sao cả.”
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, cô nhìn vào đôi mắt đen nháy của Mặc Tây Quyết. Khi nhìn cô, đôi mắt đó vẫn mang theo tình cảm sâu đậm, nhưng lại khiến cô có chút bất an.
“Nhanh ngủ đi.” Mặc Tây Quyết đỡ cô đến giường. “Anh vẫn còn chuyện phải giải quyết, đừng đợi anh nhé.”
Ngôn Tiểu Nặc vẫn giữ im lặng, sau đó ngoan ngoãn chui vào trong chăn.
Khi Mặc Tây Quyết chuẩn bị quay người rời đi thì bàn tay bị cô kéo lại, sau đó giọng nói của cô vang lên: “Anh nhớ về sớm nhé.”
Anh kìm nén không quay đầu lại, chỉ hơi nghiêng đầu và nói: “Được.”
Sau đó, anh đầu cũng không ngoảnh lại bước ra khỏi phòng ngủ.
Ngôn Tiểu Nặc không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ. Mắt vừa nhắm lại, liền chìm luôn vào giấc mộng Dưới tầng hầm của lâu đài, mấy kẻ thù của Mặc Tây Quyết đang bị trói nhốt ở đó.
Âm thanh “Lạch cạch” vang lên, cánh cửa được mở ra. Mặc Tây Quyết từng bước từng bước tiến vào.
Quản gia Duy Đức đang đợi bên dưới.
“Vẫn chưa có ai thừa nhận sao?”
Khuôn mặt đẹp trai của Mặc Tây Quyết bị che giấu trong bóng tối và giọng nói của anh lạnh giá giống như đến từ địa ngục.
“Vẫn chưa ạ.” Quản gia Duy Đức cúi đầu xuống, không dám nhìn biểu cảm của Mặc Tây Quyết.
“Tiếp tục tra tấn, nếu như bọn họ vẫn không chịu nói ra, thì hãy bắt người thân gia đình của bọn họ đến đây dùng cực hình trước mặt bọn họ!” Giọng nói của Mặc Tây Quyết lạnh lùng và tàn nhẫn đến mức không một chút tình người nào.
Duy Đức không dám do dự, làm một cử chỉ, và ngay lập tức có tiếng hét lớn vang lên hết lần này tới lần khác.
“Aaa… Mặc Tây Quyết, anh chính là tên tiểu nhân bỉ ổi!”
“Sớm muộn gì anh cũng sẽ bị báo ứng!”
“Không có nhân tính.”
Một loạt những âm thanh chửi rủa mắng nhiếc vẫn tiếp tục vang lên , quản gia Duy Đức cau mày lạnh lùng ra lệnh: “Bịt miệng bọn chúng lại!”
Tiếng chửi rủa biến mất, chỉ còn đôi mắt hận thù và tiếng rên rỉ khi bị tra tấn.
Mặc Tây Quyết vẫn luôn đứng trong bóng tối, như thể anh không quan tâm đến điều đó.
Phải, anh vốn dĩ không hề quan tâm đến bất kỳ lời nguyền rủa nào về bản thân mình. Điều anh quan tâm nhất đó chính là Ngôn Tiểu Nặc, người con gái giây phút này đang ngủ trong phòng ngủ.
Nghĩ đến một Ngôn Tiểu Nặc trước giờ luôn khỏe mạnh và năng động ho bát, không biết ai đã âm thầm hạ một loại độc dược kỳ lạ gì. Bây giờ trở nên bơ phờ không có sức sống và tính mạng thì đang bị đe dọa.
Nghĩ tới hình ảnh vừa nấy cô mất khống chế lao vào lòng mình, hết lần này tới lần khác nói cô sợ hãi. Còn có cả những sợ tóc đen của cô rụng xuống nữa, nó giống như một dấu hiệu cho thấy sinh mạng đang bị đe dọa.
Nghĩ đến đây, sự căm thù phẫn nộ biến thành giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn bên khóe môi anh: “Dùng hình mạnh vào! Bằng mọi giá phải tìm ra chân tướng!”