Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 321

Chương 321

Dưới tầng hầm tối tăm, giống như một con thú ngủ đông, nuốt chửng tinh thần và trí tuệ của tù nhân.

Mặc Tây Quyết ngồi ngay tại chiếc ghế chính giữa, kiêu ngạo như một bị để vương, biểu cảm trên gương mặt anh vẫn luôn lạnh lùng như thế, mùi máu tanh càng ngày càng nồng kia không chút ảnh hưởng đến anh.

Thời gian, từng giây từng phút trôi đi. Ngón tay Mặc Tây Quyết bấm lên ghế càng ngày càng chặt.

Một loạt những cực hình qua đi, người tiến hành đầu đầy mồ hôi đứng trước mặt quản gia Duy Đức nói hai câu.

“Thế nào?” Giọng nói lạnh lùng của Mặc Tây Quyết khiến cho Duy Đức rùng mình.

Duy Đức nhẹ nhàng lắc lắc đầu, giọng nói mang theo hổ thẹn: “Cậu chủ, cực hình cũng dùng rồi, vẫn không nên ra một câu”.

Mặc Tây Quyết đứng bật dậy, bước tới phía dụng cụ tra tấn, Duy Đức vội vàng theo sau.

Người trước đây còn hô mưa gọi gió, xinh đẹp tươi sáng, lúc này đây lại nằm trên bàn tra tấn nửa sống nửa chết, chỉ còn lại đôi mắt trắng dã như mắt cá chết, nếu không phải vẫn còn chút hơi thở yếu ớt thì gần như không có chút khác biệt nào với người đã chết.

“Mặc, Mặc Tây Quyết, dù anh có đem tôi ra giày vò đến chết thì anh cũng phải trả giá”.

“Ha ha…bao nhiêu người như thế này, nếu việc này bị truyền lên, tôi xem anh giải quyết hậu quả thế nào”.

“Thế lực của nhà họ Mặc có lớn đến đầu, cũng không thể làm gì được, ha ha”.

Giọng nói như tơ nhện của người chịu tra tấn, lại chính là việc mà quản gia Duy Đức đang vô cùng lo lắng lúc này.

Mà Mặc Tây Quyết lại như không hề nghe thấy gì, thậm chí còn nhìn tay mình, đôi tay dài mạnh mẽ, vô cùng sạch sẽ, không hề nhuốm dù chỉ là một chút máu.

Trong lòng Duy Đức run rẩy, đây là bộ dạng đã đưa ra quyết định tàn nhẫn.

“Nếu đã như vậy, thì tôi cũng không còn gì để tránh né mà không ra tay độc ác thêm một chút”. Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói, giọng nói vô tình tàn khốc, “Đem người nhà bọn chúng, bố mẹ, con cái, vợ, tình nhân lôi hết đến đây cho tôi, tra tấn trước mặt bọn chúng! Tôi không tin, có ai có thể chống đỡ nổi!”

Duy Đức chỉ còn cách tuân lệnh.

Những người bị tra tấn nghe thấy kết quả như vậy thì dùng chút sức lực cuối cùng nói: “Mặc Tây Quyết, mày là một con súc sinh, mày sẽ phải chịu báo ứng”.

“Táng tận lương tâm, không có nhân tính! Súc sinh!”

Tiếng chửi rủa vang lên không ngớt phía sau lưng, trong tầng hầm yêu tĩnh trống rỗng càng khiến con người ta sởn gai ốc.

Ngôn Tiểu Nặc vẫn ngủ rất sâu, cô cảm thấy trên người như có thứ gì nặng cả mấy chục cân đè lên, ép xuống khiến cô không thể thở nổi.

Lực ép này càng ngày càng lớn, cô cuối cùng không thể chịu nổi nữa, cây cung cuối cùng vẫn đứt phụt.

Thay vào đó, cô bị áp lực khổng lồ trên người cô nhấn chìm, cô sắp nghẹt thở.

Cô vội vàng bật dậy, lại cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Ngôn Tiểu Nặc thở hổn hển mấy hơi, cảm giác có thể tự do hô hấp, thật tốt!

Nhưng Mặc Tây Quyết vẫn chưa quay lại, cô vặn mở chiếc đèn đầu giường, bây giờ là bốn giờ sáng.

Một lúc nữa là trời sẽ sáng rồi.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy tâm trí rối loạn hoang mang, cơ thể lại bị mồ hôi làm cho nhớp dính, vô cùng khó chịu, cô xuống giường vào tắm nước nóng, rồi thay chiếc ga giường bị mồ hôi làm ướt, xong xuôi mới nằm lại xuống giường.

Trong đầu cô vang lên những tiếng ù ù, trong lòng bức bối như bị một tảng đá lớn đè lên.

Một đợt vật lộn trôi qua, cũng đã năm giờ rồi, Ngôn Tiểu Nặc cũng không muốn ngủ nữa, quyết định đứng dậy mặc quần áo, mở rèm cửa ra, bên ngoài trời đã sáng trưng rồi.

Cô rời khỏi phòng ngủ chính, ra ngoài đi dạo.

Tú Cầu dường như biết sức khỏe cô không tốt, thì ngoan ngoãn đi bên cạnh cô, giống như một người bảo vệ.

Cảm nhận của động vật bao giờ cũng nhạy cảm hơn con người một chút, kết luận này quả không sai.

Ngôn Tiểu Nặc đi vòng vòng hai lượt, đột nhiên nhìn thấy từ xa có một chiếc xe lớn màu đen lái vào trong lâu đài.

Lúc này thì có đồ gì cần chuyển vào chứ, nhưng chiếc xe đó lại lái rất nhanh, không đến một phút thì đã biến mất khỏi tầm mắt của Ngôn Tiểu Nặc.

“Gâu! Gâu!” Tú Cầu đột nhiên hướng về phía bóng dáng chiếc xe ấy rồi sủa loạn lên, trong tiếng sủa mang theo một loại hung dữ.

Ngôn Tiểu Nặc giật mình hốt hoảng, thấy Tú Cầu khịt hai tiếng, vừa ngửi ngửi gì đó vừa dùng hai chân đào đất.

“Tú Cầu, mày làm sao thế?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy Tú Cầu trước nay ngoan ngoãn đột nhiên như vậy thì trong lòng rất lo lắng lại cảm thấy nghi hoặc.

Tú Cầu nghe thấy tiếng cô gọi thì dừng động tác lại, quay đầu dùng mũi dụi dụi người cô.

Cảm giác lành lạnh ướt ướt.

Ngôn Tiểu Nặc thấy Tú Cầu chạy về phía phòng khách, đi được hai bước thì lại quay đầu nhìn cô, như đang nhắc nhở cô mau quay về phòng khách.

Rốt cuộc trong chiếc xe vừa rồi là thứ gì, lại khiến Tú Cầu có phản ứng như vậy?

Chó không biết nói dối lừa người, vậy thì nhất định không phải thứ bình thường.

Cô vừa đi theo Tú Cầu, trong lòng vừa hoài nghi.

“Cô Ngôn, sao cô lại ra ngoài rồi!”

Cô người làm vội vàng chạy tới, nói, “Cậu chủ về rồi, đang tìm cô đó.

Về rồi…Xem ra Mặc Tây Quyết cả đêm qua không về nhà.

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc trầm xuống, lặng lẽ bước nhanh trở về phòng khách.

Vừa bước vào cửa phòng khách, thì đã nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Mặc Tây Quyết: “Em đi đâu thế?”

Trong giọng nói còn mang theo sự lạnh lùng vô biên.

Ngôn Tiểu Nặc cau mày, nói: “Em ra ngoài đi dạo, tối qua anh không về nhà, đã đi đâu vậy?”

Mặc Tây Quyết bình thản nhắm mắt nói: “Chẳng đi đâu”.

Bộ dạng này dường như rất không muốn cô hỏi anh đã đi đâu, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc rất không vui, nhưng thấy gương mặt trắng bệch của anh, trong đôi mắt còn mang tia máu, lòng cô lại mềm đi, cô nói: “Đã về rồi, thì mau đi đánh răng rửa mặt, rồi cùng nhau ăn sáng”.

Nhưng Mặc Tây Quyết lại cự tuyệt, “Không cần đâu, anh còn có việc”.

Nói xong, anh vội vàng lên lầu.

Ngôn Tiểu Nặc sững sờ đứng ở đó, trong không khí vẫn còn lưu lại hơi thở lạnh lùng vừa rồi của anh.

Cô người làm tiến lên, lên tiếng an ủi cô: “Cô Ngôn, cậu chủ có việc, cô đừng để trong lòng”.

Việc gấp gáp như vậy, gấp đến mức quên cả ăn uống sao?

Nghĩ như thế, Ngôn Tiểu Nặc lại cảm thấy bản thân thật lập dị, chẳng nhẽ Mặc Tây Quyết lúc nào cũng phải dịu dàng với cô sao? Chẳng nhẽ cô không thể chia sẻ cảm xúc tâm trạng không vui của anh sao?

Nghĩ tới đây, sự bực bội trong lòng cũng vơi đi không ít.

Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, gật gật đầu: “Tôi đói rồi, ăn cơm thôi”.

Sau bữa sáng, cô người làm bê tới một bát canh, Ngôn Tiểu Nặc nhìn thì thấy không có gì khác biệt so với canh bình thường, nhưng ngửi kĩ thì thấy trong đó có mùi thuốc thơm nhàn nhạt.

Ngôn Tiểu Nặc hỏi: “Đây là cái gì?”

Cô người làm thành thật trả lời: “Ông Trình dặn dò, cô Ngôn dùng cơm sau thì cần uống một bát”.

Ngôn Tiểu Nặc không hỏi thêm gì nữa, đón lấy rồi uống hết bát canh.

Đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, cô cũng không muốn về phòng nữa, chạm đến giường là cô muốn nằm bệt xuống.

Ngôn Tiểu Nặc mang theo Tú Cầu đi dạo cho tiêu cơm, lúc này mặt trời đã lên rất cao, hơi nóng đầu hè đã lấp đầy trong không khí.

Cô người làm biết cô muốn ra ngoài đi dạo, nên bảo người dựng ô ở bên hồ nước.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên chiếc ghế sofa lớn dưới chiếc ô, cô trước nay đều thích ngồi cuộn tròn ở đây.

Gió vẫn làm con người ta dễ chịu như thế, cô cầm quyển sách nhàn nhã ngồi đọc, còn Tú Cầu thì vui vẻ đùa nghịch bên hồ nước, hoàn toàn không còn thái độ cảnh giác, cuồng loạn như buổi sáng.

Ngôn Tiểu Nặc cầm một miếng bánh lên trêu đùa Tú Cầu.

Lưỡi Tú Cầu quét một cái, miếng bánh đã mất tích.

“Ha ha, Tú Cầu, mày đúng là tham lam vô đối”. Ngôn Tiểu Nặc vuốt ve đầu nó.

Mặc dù Tú Cầu không hiểu cái gì gọi là “Tham lam vô đối”, nhưng nó hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Ngôn Tiểu Nặc, nó vui mừng đến mức ngậm lấy quả bóng tennis mang theo đòi chơi bóng.

Tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc cũng rất tốt, bóng tennis bay lên một đường vô cùng dài, Tú Cầu lao vút theo.

Cứ thế lặp đi lặp lại chơi thêm mấy lần, lần này Ngôn Tiểu Nặc lại ném bóng đi thật xa.

Tú Cầu đuổi theo quả bóng, rất lâu cũng chưa thấy quay lại. Ngôn Tiểu Nặc ngồi đợi có chút lo lắng, liền đứng dậy đi tìm Tú Cầu.

Đi men theo phương hướng vừa rồi quả bóng bay đi, tìm từng chút một lúc này cô mới thấy mình ném bóng đi xa quá rồi.

Tú Cầu ngồi ở đó, mắt nhìn về một hướng nào đó, rằng nhe ra.

Ngôn Tiểu Nặc không dám lại gần Tú Cầu, nói thật rằng, lâu đài này thực sự quá lớn, bình thường cô cũng chỉ đi mấy chỗ kia, những chỗ khác dùng để làm gì, thì Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn không biết.

Nhưng chó thì không như vậy.

Trời sinh cảm nhận nhạy cảm của chúng đối với những thứ nguy hiểm và không bình thường đã vượt qua con người không biết bao nhiêu phần.

Tú Cầu đột nhiên đứng lên, chạy lên phía trước hai bước nhỏ, bắt đầu sủa ầm ĩ.

Hết tiếng này đến tiếng khác, vừa giống như đang ra oai với thứ gì, lại giống như đang cảnh cáo, khiến người ta nghe mà trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Sự hiếu kì trong lòng Ngôn Tiểu Nặc càng ngày càng lớn, cô từ từ tiến lên phía trước.

Mặc dù Tú Cầu lúc này đang trong trạng thái cảnh giác, nhưng nó vẫn rất chung thành dùng tư thế bảo vệ đứng trước mặt Ngôn Tiểu Nặc.

Cánh cửa bên đó đột nhiên mở ra, quản gia Duy Đức đi ra, Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc.

“Cô Ngôn, sao cô lại ở đây?” Duy Đức kinh ngạc hỏi.

Tú Cầu nhìn thấy quản gia Duy Đức thì không sửa nữa, vội vàng chạy lên, thân mật dụi dụi người ông ấy.

Duy Đức vuốt ve đầu Tú Cầu như đáp lại sự nhiệt tình của nó.

Ngôn Tiểu Nặc cười cười: “Vừa rồi cùng Tú Cầu chơi bóng, bóng rơi đến đây, có chút xa nên tôi đến đây xem thế nào”.

Duy Đức gật gật đầu, cười nói: “Thì ra là vậy”.

Ngôn Tiểu Nặc nói: “Cũng không biết Tú Cầu bị làm sao, cứ sủa mãi, chỗ này là chỗ nào vậy?”

Duy Đức cười tao nhã thong rong nói: “Đây là tầng hầm, buổi sáng mới đến một lô hàng, giờ tôi mới kiểm tra xong để đi ra”.

Sự cảnh giác trong lòng Ngôn Tiểu Nặc bỗng chốc được tháo gỡ, khó trách Tú Cầu lại cứ sủa ở đây, có thể có thứ gì đó kích thích loài chó.

Cô cũng không nói gì nữa, mang mm theo Tú Cầu rời đi.

Nhìn bóng dáng dần dần đi xa của Ngôn Tiểu Nặc, một luồng gió thổi đến, Duy Đức rùng mình một cái.

Cũng may không lộ ra manh mối gì, nhỡ bị Ngôn Tiểu Nặc biết được dưới hầm này có gì, thì chỉ sợ là lâu đài này sẽ bị đảo lộn.

Ông ấy thở dài một hơi, trong lòng trào lên luồng thương cảm, cũng không biết tại sao!

Ngôn Tiểu Nặc trở về cũng không còn tâm trạng muốn hóng gió nữa.

Mấy ngày tiếp theo, Mặc Tây Quyết trở về ngày càng muộn hơn, đã hai ngày hai đêm rồi không nhìn thấy bóng dáng anh.

Ngôn Tiểu Nặc hỏi anh đã đi đâu, đang bận việc gì, anh vẫn chỉ dùng mấy từ trả lời cô: “Chẳng có việc gì”. đt Dần dần Ngôn Tiểu Nặc cũng chẳng hỏi nữa, lòng càng ngày càng lạnh, thần sắc cũng càng ngày càng nhạt.

Mặc Tây Quyết nhìn vậy, trong lòng thương xót, nhưng lại không thể nói điều gì, quay người tiếp tục điều tra chân tướng.

Hôm nay, Trình Tử Diễm mấy tích đã lâu cuối cùng cũng quay về lâu đài, Ngôn Tiểu Nặc tiến đến đón ông, mở miệng liền hỏi: “Bố, rốt cuộc con đã mắc bệnh gì?”

Bình Luận (0)
Comment