Tổng Tài! Da Mặt Anh Quá Dày Rồi!

Chương 7

Mặc Mặc chạy một mạch vào trong một căn phòng cuối sảnh, đóng sầm cửa lại. Cô tựa lưng vào cửa thở dốc. Chỉ sơ sót một chút thôi là cô đã bị Vũ Thần ăn sạch sẽ rồi. Mặc Mặc đặt tay lên trái tim mình, cảm nhận được từng nhịp đập mạnh mẽ của nó. Vừa rồi cô không còn cái cảm giác ghê tởm nụ hôn của hắn, thậm chí cô còn thích ứng với hắn. "Mình bị sao vậy trời?!?" Mặc Mặc đập đập cái trán nhỏ của mình, vẻ mặt nhăn nhó...

Từ ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ cửa, là Vũ Thần:

- Mặc Mặc, là tôi đây. Mở cửa!!!

Mặc Mặc ngồi bó gối, nói vọng ra ngoài:

- Tôi không muốn ra. Để cho tôi yên!

Bên ngoài trở lại sự yên tĩnh, nhưng chỉ vài phút sau, tiếng gõ cửa trở thành tiếng chìa khoá lách cách.

Toi rồi, Vũ Thần đang vào đây. Mặc Mặc vội vàng tìm chỗ trốn, nhưng lại phát hiện ra căn phòng này căn bản không có chỗ nào thuận lợi để trốn ngoài chiếc giường nên đã trèo một mạch lên đó, đắp chăn cầu trời khấn đất.

Không bao lâu sau, cửa phòng bị mở toang ra, Vũ Thần mặt đen sì bước vào, tiến lại đến chiếc giường, lạnh nhạt mở miệng:

- Em mau đi ra khỏi giường tôi!!!

Mặc Mặc ở trong chăn nghe được câu này, cảm thấy mình còn không bằng một con thỏ ngốc. Cô thế mà lại trèo lên giường của hắn trốn, lại còn mặt dày không thèm ra mở cửa cho hắn.

Nhưng đã mặt dày rồi thì phải tiếp tục dày, Mặc Mặc lăn qua lăn lại trên giường Vũ Thần:

-Không xuống, không xuống! Không xuống!

Mặt Vũ Thân càng lúc càng đen hơn, hắn vất vả lắm mới hạ được "lửa", bây giờ cô gái này lại làm nó bùng lên lần nữa. Cả gan trèo lên giường hắn? Xem hắn phạt cô như thế như nào đây.

Mặc Mặc vẫn đang lăn qua lăn lại tứ phía bỗng chăn bị hất tung ra, cả người bị một cánh tay rắn chắc nhấc bổng lên. Mặc Mặc đã trải nghiệm được bế kiểu công chúa lần hai nên thừa biết phản kháng lúc này vô dụng. Thế là Mặc Mặc nín im thin thít, mặc cho hắn bế từ giường đi ra ngoài.

Vũ Thần bế Mặc Măc đến một hồ bơi phía sau biệt thự. Hồ bơi rộng khoảng 4m và dài 20m, nước trong vắt và nằm trong khuôn viên của khu vườn nên có vẻ rất thiên nhiên. Mặc Mặc bấm vào tay Vũ Thần một cái, nói:"Vũ Thần, thả tôi xuống, tôi muốn nghịch nước!"

Vũ Thần phì cười:"Phì, em mấy tuổi rồi mà còn muốn nghịch nước?"

Mặc Mặc tiếp lời:"Mấy tuổi cũng nghịch được hết!" Từ nhỏ, Mặc Mặc nhà ta đã rất thích nghịch nước rồi nhưng lại...không biết bơi!

Vũ Thần lắc đầu:"Nhưng tôi rất muốn bơi cùng em a~" Chưa kịp đợi cho Mặc Mặc phản ứng, hắn đã bế cô nhảy ùm xuống nước. Mặc Mặc ra sức vùng vẫy nhưng chân không tài nào chạm tới đáy, hắn vẫn duy trì tư thế trước khi nhảy xuống nước: Một tay ôm cô một tay dang rộng ra để bơi.

"Mau thả tôi ra!!!" Mặc Mặc phản đối.

"Được thôi!" Dứt lời, hắn liền ngay lập tức thả tay ra. Mặc Mặc không biết bơi, tất nhiên là không thể vững vàng đứng được. Tay chân khua khoắng loạn xạ, miệng đã uống vài ngụm nước, hoàn cảnh này buộc cô phải cầu cứu Vũ Thần

Nhưng hắn không những không giúp cô mà còn đứng từ rất xa là xa cổ vũ:"Cố lên! Tôi biết em làm được mà!" Mặc Mặc uất hận,cô không thể hạ thấp mình đi cầu xin hắn chỉ vì không thể bơi, mà hắn lại còn cố tình dồn cô vào thế bí." Mẹ kiếp, tôi mà biết bơi thì anh không xong đâu!!!"

Vũ Thần nhìn cảnh này, đắc ý cười thầm trong đầu, khoanh tay đứng nhìn Mặc Mặc đang cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước. Bỗng hắn nghe một tiếng hét chói tai, rồi mặt nước trở nên im ắng - Mặc Mặc đã biến mất.

Hắn trở nên hoảng hốt, cô gái ngốc kia sẽ không bị chuột rút đấy chứ. Hắn vội vàng bơi đến chỗ Mặc Mặc và thấy dưới mặt nước, cơ thể Mặc Mặc đang chìm dần. Hắn lặn xuống, kéo tay Mặc Mặc lên rồi ôm cô vào ngực, bơi ra khỏi bể bơi. Hắn đặt cô xuống sàn, chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo. Nhưng khi môi hắn sắp chạm tới đôi môi anh đào của Mặc Mặc, hắn liền cảm thấy có một lực rất mạnh tác động vào giữa hai chân mình. Hắn "Á" lên một tiếng, ôm hạ thân nhăn nhó. Mặc Mặc lúc ấy đang từ cơn bất tỉnh chuyển thành ngồi phắt dậy, ôm bụng cười chảy nước mắt:"Haha, anh đã trúng "vi diệu kế" của tôi rồi!!!"

Vũ Thần hít vào một hơi, kiềm chế cơn đau. Cô gái chết tiệt, dám giả vờ bất tỉnh rồi lại ra tay tàn độc - đá vào "cậu nhỏ" của hắn."Em muốn tôi chết à, sao lại đá vào chỗ đó!"

Mặc Mặc thản nhiên đáp lời:"Anh có bị làm sao cũng đâu liên quan tới tôi!"

"Em muốn tôi tuyệt tử tuyệt tôn? Sau này nó mà không sử dụng được, lúc đấy em muốn cũng chẳng làm gì được đâu!!!" Hắn nhún nhún vai.

Mặc Mặc phẫn nộ, cô mà lại thèm đụng vào người hắn. Hừ, hắn nghĩ Mặc Mặc cô đây là ai? "Tôi còn lâu mới thèm!"

"Được lắm, để tôi dạy dỗ lại em." Nói đoạn, hắn tiến lại sát chỗ cô ngồi, tóm lấy hai chân Mặc Mặc vắt ra sau lưng mình. Mặc Mặc hoảng hốt vội tìm đường trốn chạy nhưng chưa kịp phản ứng, môi đã bị hắn chiếm đoạt. Mặt cô đỏ bừng,cố gắng đẩy ngực hắn ra, hét lên:"Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!". Nhưng Vũ Thần chỉ mỉm cười tà ác:"Đâu có dễ như vậy, bảo bối, từ bây giờ anh sẽ biến em thành nữ nhân của mình!!!"

Mặc nghe câu này thì cảm thấy sét đánh ngang tai. Cái gì? Trở thành nữ nhân của hắn? Không phải hắn sẽ ăn sạch cô thật đó chứ? Mặc Mặc hoảng loạn, cố gắng vùng vẫy khỏi vòng tay của hắn.

Vũ Thần biết cô định trốn, hai tay giữ chặt lấy hai bả vai Mặc Mặc,bế cô ngồi lên đùi hắn "Em nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi sao? Đừng hòng!!!" Hắn gằn giọng nói, ánh mắt trở nên u tối vài phần.

Nói rồi, hắn lại tiếp tục hôn cô. Nụ hôn lần này rất mạnh mẽ, mang theo vài phần tức giận cùng nóng vội. Mặc Mặc cảm thấy chân tay mình trở nên dư thừa, không biết làm cách nào bèn đặt ra sau gáy hắn. Cô chính là đang rất hưởng thụ nụ hôn của hắn a~ Mặc Mặc hoàn toàn không biết hành động này đã chính thức khơi dậy dục vọng của Vũ Thần. Hơi thở hắn trở nên gấp gáp hơn, và bộ phận nào đó bắt đầu có phản ứng. Mặc Mặc thấy có gì đó cứng cứng chà vào lưng mình thì chợt hoảng hốt. Khóe mắt hắn cong cong ý cười:"Xem ra nó vẫn còn sử dụng rất tốt!" Mặc Mặc đỏ mặt tía tai, đấm vào lưng hắn:"Xấu xa, vô sỉ!" Hành động của hai người bây giờ chẳng khác gì một đôi tình nhân đang âu yếm nhau.

Ý cười càng nồng đậm thêm trong mắt Vũ Thần, hắn ghé sát tai cô, thì thào:"Đàn ông không xấu, phụ nữ không thương!!!" Phi phi, Mặc Mặc cô đây nghe câu này rất nhiều trong truyện sắc rồi:"Anh đừng có bắt chước nam chính trong truyện ngôn tình sắc nữa đi, tôi không phải nữ chính a~" Hắn nghiêng đầu:"Vậy còn phải xem biểu hiện của em như thế nào đi!" Dứt lời, hắn kéo cô lại, đặt nên môi cô lại một nụ hôn nữa. Lưỡi hắn không an phận, dò tìm trong khoang miệng ấm áp của cô tư vị ngọt ngào mê say. Sau lần hôn cô đầu tiên, Vũ Thần đã mê đắm hương vị tuyệt vời ấy.

Mặc Mặc bị hôn đến đầu óc u mê, trở nên khó thở, cô vội đập đập lưng hắn. Vũ Thần ngay lập tức rời khỏi môi Mặc Mặc, lắc đầu cười:"Sức chịu đựng của em cũng kém quá đi! Nhưng không sao, biểu hiện hôm nay rất tốt, về sau chúng ta hàng ngày luyện tập."

Cái gì mà hàng ngày luyên tập? Mặc Mặc trừng mắt, cố tình nói:"Biểu hiện của anh thật tốt đi, khẳng định anh từng chơi qua không ít phụ nữ?" Vũ Thần nhếch nhếch khóe miệng. Cô gái này còn biết nói đùa? Hắn xưa nay chưa từng đụng vào thân thể nữ nhân nào ngoài cô đâu đó! "Tôi khẳng định mình vẫn còn là xử nam."-Hắn xấu xa nói-"Em có muốn thử...?"Mặc Mặc giả vờ chế giễu:"Hẳn là xử nam đi? Chắc là kĩ thuật vẫn còn non nớt lắm!"

Tự tôn của một người đàn ông như Vũ Thần bị đánh gãy bởi câu nói này. Trên trán hắn chảy xuống ba vạch hắc tuyến:"Được thôi, tôi sẽ cho em biết kĩ thuật của tôi như thế nào." Chẳng đợi Mặc Mặc kịp phản ứng, hắn đã bế cô đứng dậy và đi vào trong biệt thự...
Bình Luận (0)
Comment