Chẳng đợi cho đầu Mặc Mặc kịp load tình huống đang xảy ra, cô đã thấy mình quay lại căn phòng ngủ của Vũ Thần từ khi nào.
Nhất thời ngơ ngác và hoảng hốt, Mặc Mặc nhướng hàng lông mày tinh tế và thanh tú lên nhìn anh. Biết người trong ngực đang lo sợ, Vũ Thần như có như không cười nhẹ một tiếng, ánh mắt đen thẫm vì dục vọng chạm phải ánh mắt cô chợt thoáng kinh ngạc. Đôi mắt của Mặc Mặc dễ khiến người ta có cảm giác như đang đối diện với một hồ nước trong vắt, không nhiễm một chút vẩn đục. Vũ Thần không kiềm được lòng, than nhẹ: "Mặc Mặc, mắt em thật đẹp!"
Mặc Mặc trong lòng chợt rúng động. Từ lúc nhỏ, cô luôn được khen là một cô gái có gương mặt thuần khiết và ánh nhìn trong trẻo, nhưng đây là lần đầu tiên, Mặc Mặc có cảm giác lạ đến vậy. Dường như là thoả mãn, kiêu hãnh, lại dường như là rung động. Trong lúc Mặc Mặc đang cố gắng xua đuổi ý nghĩ kì lạ ấy ra khỏi đầu, Vũ Thần đã cúi xuống, môi bạc đầy thâm ý hạ những nụ hôn thật sâu lên gương mặt cô. Hàng mi dày cong vút của cô run run như những cánh bướm xinh đẹp khẽ chao động đôi cánh.
Lần lượt, những nụ hôn cứ thế rơi xuống như mưa đầu mùa, lúc đầu chỉ là nhẹ nhàng phớt qua như chuồn chuồn lượn nước, càng về sau, chúng càng thêm dày đặc và sâu thẳm. Sắc mặt nhất thời ửng đỏ, Mặc Mặc cựa quậy tránh né nhưng cánh tay Vũ Thần đã nhanh hơn một bước, chế trụ sau gáy cô, khiến cô không còn cách nào khác ngoài việc đối mặt với ánh mắt đầy thâm tình của anh. Khoé miệng Vũ Thần khẽ cong lên một nụ cười thoả mãn, động tác mỗi lúc một cuồng nhiệt hơn. Tựa như trong cơ thể anh đang có một luồng nhiệt nóng toả ra tứ phía, muốn phá huỷ mọi tế bào mà chui ra. Vũ Thần sống hơn hai mươi mấy năm trên cõi đời nhưng chưa từng có lần nào, khi đối diện với một nữ nhân, lại có cảm giác ham muốn tột độ đến vậy. Cánh tay bất giác ghì chặt hơn, anh khàn khàn cất giọng: "Mặc Mặc, lúc này đây rất muốn em!"
Mặc Mặc bị câu nói này làm cho khiếp đảm. Anh muốn cô?
Nhận ra sự run sợ trong mắt cô, Vũ Thần bất giác thở dài. Mặc Mặc cứ tưởng mình sẽ được buông tha nhưng chỉ mấy giây sau đó, cô đã bị vùi sâu vào ngực anh.
Tiếp đó, cô nhận ra mình được đặt lên giường trong phòng ngủ của Vũ Thần.
Suốt cả quá trình, đầu Mặc Mặc cứ ong ong, các dây thần kinh như bị tê liệt, không suy nghĩ được gì. Cô biết, tiếp theo mình phải đối mặt với chuyện gì, dù cô rất không muốn nhưng tâm trạng lại có chút hồi hộp mong chờ.
Vũ Thần đã rời khỏi người cô, đang đứng bên giường lớn, chăm chú nhìn người đối diện. Mặc Mặc cố sống cố chết trừng mắt lại với anh. Hừ!!! Tưởng cô sợ chắc, đã thế cô cứ để xem anh ta làm được gì nào.
Ý cười trong mắt Vũ Thần chợt nổi lên. Cô gái này, sắp bị "ăn thịt" tới nơi rồi còn cố trưng ra bộ dạng "Bổn tiểu thư đây không sợ trời không sợ đất." Không khí trong phòng thoáng ngưng trệ mấy giây, rốt cục, Mặc Mặc cũng không nhịn nổi cái không khí quái lạ ấy nữa, lên tiếng:"Này, anh đưa tôi vào đây là có ý gì!!!"
Người đối diện chợt phá lên cười. Cô gái này là giả ngốc hay ngốc thật đây.
"Nam nữ đã vào đến nơi riêng tư thế này, ngoài chuyện thân mật ra thì còn chuyện gì đáng làm sao?"
Mặc Mặc bị hỏi cho cứng họng, không sao mà đáp lại được. Lúc này đây, cô thật nhớ nhà, nhớ cha mẹ. Bây giờ cô hối hận rồi, cho cô về cái phòng tranh đáng ghét kia cũng được, ngủ không ngon cũng được, không có ảnh Idol cũng được. Chỉ cần là mau đưa cô thoát khỏi nam nhân đang tác oai tác quái này đi, cô sắp vào miệng sói tới nơi rồi. Mặc Mặc gấp đến độ ruột gan như kiến bò quanh chảo nóng, vành mắt nhất thời ửng đỏ, khuôn mặt uỷ khuất tràn đầy.
Mà cái nam nhân kia lại dường như muốn trêu tức cô, còn bày ra bộ dáng "không liên quan đến ta", nhàn nhã xỏ một tay vào túi quần, đăm đăm nhìn cô gái đang khổ sở nằm trên giường.
Mặc Mặc biết không còn cách nào khác, đành đưa tay ra khều nhẹ vạt áo người kia, làm vẻ mặt đáng thương nhất có thể:
- Vị đại ca này, nhà tôi rất giàu có. Chỉ cần anh thả tôi đi, tôi nhất định sẽ ngay lập tức chuyển tiền tới cho anh mà!!! Làm ơn đó!
Vũ Thần dường như nghe được câu chuyện khôi hài nhất trên đời, ngửa mặt lên, mặc sức cười. Gương mặt tuấn tú vì cười lớn mà thoáng đỏ lên, mày kiếm giãn ra, trông có vẻ rất thoải mái, khác xa với vẻ đáng sợ ban nãy ở bể bơi. Mặc Mặc thầm thở phào, tảng đá nặng trong lòng cũng như được trút xuống, xem ra anh ta có hứng thú với việc trao đổi này đi!!?
Thế nhưng, chỉ sau một khoảnh khắc rất ngắn,Vũ Thần ngay lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng bất cần lúc trước, ánh mắt thoáng xẹt qua tia giễu cợt:
"Tiền ư? Em nhìn xem, nhìn xem tôi thiếu cái gì, tôi sẽ không từ chối hảo tâm của em đâu!"
Mặc Mặc đảo mắt một vòng quanh phòng, lại nhớ đến kiến trúc, kiểu dáng, cách bài trí của biệt thự này mà nuốt nuốt nước bọt.
Được rồi, cô thừa nhận ý kiến vừa rồi rất tệ, thậm chí, có thể coi là ngu ngốc a~ Chỉ cần nhìn tổng thể nơi ở và cách nói năng, làm việc của anh ta cũng đủ cho thấy khối tài sản kếch sù anh ta có trong tay rồi. Hẳn là một người có địa vị cao trong xã hội, có thể còn hơn cả Phùng gia nữa ấy chứ!!!
Không để Mặc Mặc mở miệng van xin tiếp, Vũ Thần đã từ từ đưa cánh tay rắn chắc mà hữu lực lên cởi bỏ từng nút áo trên người mình. Từng kiện trang phục cứ thế lần lượt được rũ bỏ trước cái nhìn trân trối của Mặc Mặc. Gương mặt cô thoáng chốc đỏ như cà chua chín. Chỉ nhìn dáng người của anh ta cũng đủ biết là anh ta có một cơ thể cường tráng và tuyệt mĩ đi, nhưng cô không ngờ, dáng dấp anh ta lại chuẩn đến vậy. Dưới ánh đèn nê-ông vàng nhạt, những khối cơ ngực và bắp tay màu đồng như được tăng thêm vạn phần quyến rũ và gợi cảm. Yết hầu lên xuống theo mỗi một động tác, cơ bụng rắn chắc lộ diện, tiếp theo đó là...
"A! Mau dừng lại, anh làm gì vậy!!"
Mặc Mặc dùng tay che gương mặt đỏ như bát tiết canh vịt của mình. Tên Vũ Thần lưu manh kia lại dám cởi cả quần dài ngay trước mặt cô, có đánh chết cô cũng không tin có ngày mình lại ngồi xem nam nhân cởi quần áo ngay trước mặt mình, mà cô thì lại tranh thủ thưởng thức, thậm chí là đầu óc lại còn vụng trộm đánh giá vóc người hắn.
Mắt thấy hắn sắp cởi đến cả quần trong, Mặc Mặc vội vàng đưa tay ra ngăn lại. Nhưng thật bất hạnh, không hiểu do tay chân luống cuống thế nào, cô lại không may sờ trúng phải chỗ đó của anh. Mặc Mặc "A" lên một tiếng, mặt lại càng đỏ hơn, lúng túng rút tay về. Cách một lớp vải nhưng cô cảm nhận rõ vật kia của anh nóng rẫy và cứng rắn đến lạ thường.
Trước kia, tuy cô đã từng có xem qua chút chút phim ảnh hoặc sách vở về giới tính, cũng gọi là biết một ít về vật nam tính kia. Dựa vào tình trạng của nó, cô biết lần này mình khó mà thoát khỏi rồi.
Xem ra, dục vọng bây giờ của Vũ Thần đã lên đến đỉnh điểm rồi, nhưng chính anh cũng không ngờ, bản thân lại có thể kiềm chế được tốt như vậy. Cô gái nhỏ này lại có thể chỉ bằng một động tác vụng về ngây thơ, khơi dậy lên dục vọng nguyên thuỷ nhất của anh, làm cho nó đến dồn dập như sóng triều, khiến anh dần dần mất kiểm soát. Hô hấp Vũ Thần trở nên nặng nề, ánh mắt càng ngày càng thẫm lại, gắt gao xoáy chặt vào cơ thể cô gái bên dưới.
Ý thức được nguy hiểm của mình, Mặc Mặc mở miệng giải thích, nhưng ngôn ngữ lại lộn xộn:
"Xin lỗi..A..Cái kia... tôi không cố ý..!!!"
"..."
Mọi thanh âm thoáng im bặt, vì Mặc Mặc chợt nhận ra ánh mắt của người kia đã tối thẫm lại, tiếng hít thở dồn nén, trên trán, mấy sợi tóc dính những giọt nhỏ mồ hôi, gân xanh như có như không nổi lên chứng tỏ anh đang cố gắng kiềm nén đến cực hạn. Trong lòng thoáng run lên, Mặc Mặc bị bộ dạng này của anh doạ cho sợ hãi, tâm trạng mỗi lúc một bất an. Cô cất tiếng lên mong phá vỡ bầu không khí ám muội này:"Anh..." Thanh âm còn sót lại đã bị bao hàm trong một khoang miệng ấm nóng, mà đầu lưỡi của người kia như một con rắn, khéo léo cạy mở hàm răng ngọc của cô, trườn vào trong, khuấy đảo mọi thứ. Kĩ thuật hôn cao siêu của Vũ Thần, cô đã trải nghiệm tới mấy lần, nhưng nụ hôn lần này lại mang lại cảm giác vô cùng mới mẻ. Ẩn chứa trong nụ hồn thật sâu và cuồng nhiệt ấy là những khao khát, ham muốn, dục vọng cùng một thứ gì đó rất cháy bỏng. Mặc Mặc chỉ biết trơ mắt ra, mặc cho anh hôn đến thất điên bát đảo, tâm hồn cũng theo đó mà sớm bay đến nơi xa tít nào rồi.
Nhiệt độ trong phòng mỗi lúc một tăng cao, nụ hôn của anh cũng mỗi lúc một nhiệt tình hơn. Hai tay đang chế trụ gáy cô không biết từ khi nào đã một đường thẳng xuống, vuốt ve tấm lưng mềm mại và đường cong tinh tế trên cơ thể Mặc Mặc. Rồi tay anh lại vòng ra đằng trước, phủ lên đỉnh đồi cao ngất trước ngực cô, khiến chúng run rẩy vì sự kích thích bất ngờ. Mặc Mặc chỉ biết đưa tay ngăn cản hành vi càn rỡ của anh, nhưng tay cô lại bị một cánh tay to lớn của anh khoá chặt, một tay còn lại tiếp tục vuốt ve thân thể cô.
Cách một lớp áo, dưới sự kích thích vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ của anh, hai đỉnh đồi ấy càng thêm cao ngất, nụ hoa anh đào thoáng chốc trở nên se lại, gắng gượng đứng lên. Mặc Mặc chợt hốt hoảng, không tin cơ thể mình lại xảy ra phản ứng mãnh liệt đến vậy. Chưa kịp hoàn hồn, tay của anh đã nhẹ nhàng lướt qua chiếc bụng bằng phẳng của cô, đi thẳng xuống dưới, khiêu khích nơi tư mật giữa hai chân. Dưới sự trêu đùa, nơi bí ẩn ấy dần dần hé mở, lộ ra sắc xuân vô hạn. Ánh mắt Vũ Thần toát lên vẻ tán thưởng, không ngờ cô gái này lại có một cơ thể hoàn mĩ đến vậy, động tác lại tăng thêm mấy phần hữu lực.
Mặc Mặc giãy dụa, biểu lộ ý kháng cự, nhưng cô không biết rằng, hành động này lại càng làm tăng ham muốn chiếm hữu của anh. Khoảng cách giữa cơ thể hai người càng lúc càng thu ngắn lại, đến lúc này, chúng gần như dính sát vào nhau, tạo nên một khối hoàn hảo.
Thân thể Mặc Mặc mềm nhũn theo mỗi động tác của anh, nơi nào đó trong cơ thể như bị khai phá, khuấy đảo, mỗi nơ ron thần kinh căng ra theo từng nhịp hô hấp nặng nề. Cảm giác xa lạ này khiến cô bất an, muốn thoát khỏi nó nhưng lại càng bị nó hút vào.
"Mau dừng lại..." Tiếng nói yếu ớt của Mặc Mặc vang lên. Từng giọt nước mắt như hoa lê rơi rụng, lăn xuống gò má mịn màng của cô. Vũ Thần thấy vậy thì ánh mắt lộ rõ vẻ thương tiếc, động tác cũng chậm dần lại nhưng không dừng hẳn, mà là lưu luyến vuốt ve từng tấc da thịt của cô. Như được an ủi, tâm trạng Mặc Mặc dần dần thả lỏng, tuỳ ý để anh khám phá. Trong đầu cô chợt loé nên một ý niệm, bất giác, khoé miệng Mặc Mặc khẽ cong lên một độ cong hoàn hảo, hai mắt rực sáng. Cô nghĩ, nếu biết vị hôn phu của mình đã sớm thuộc về kẻ khác, Trịnh Sở kia chắc chắn sẽ lấy đó làm cớ mà thoái thác, sớm muộn gì, Trịnh gia cũng sẽ huỷ bỏ hôn ước với Phùng gia, mà đại tiểu thư cô đây, sẽ lợi dụng Vũ Thần làm lá chắn. Tất nhiên, cô cũng phải suy tính thật kĩ đường lui lối thoát của mình, nhưng trước mắt, đây là kế sách thông minh nhất để đối phó với chuyện này.
Mặc Mặc còn đang mông lung suy nghĩ thì bất chợt trên người có cảm giác mát lạnh. Cô hoảng hốt nhận ra chiếc áo sơ mi đang mặc đã bị ai đó cởi ra mấy cúc, cảnh xuân vô hạn như có như không lộ diện, vô cùng gợi cảm. Đôi bờ ngực vì khẩn trương mà run rẩy phập phồng theo từng nhịp hô hấp.
Mặc Mặc luống cuống ngượng ngùng định dùng hai tay che lại nhưng Vũ Thần không để cho cô có cơ hội phản kháng, bằng một động tác dứt khoát và mau lẹ, xé rách sơ mi trắng. Không còn gì che chở, thân hình kiều diễm mĩ lệ cứ thế phơi bày trước con mắt sâu thẳm vì dục vọng của anh. Yết hầu vô thức lên xuống, miệng khô khốc, Vũ Thần kéo hai tay Mặc Mặc đặt lên đỉnh đầu, còn mình thì cúi xuống, chôn mặt vào ngực cô. Mặc Mặc chỉ biết "A" lên một tiếng, vặn vẹo thân mình mong thoát khỏi, nhưng đôi môi anh như có sức hút mãnh liệt, ý tàn sát càng ngày càng mạnh.
Bị âu yếm mãnh liệt, hai trái anh đào ấy như nở rộ ra, đỏ rực, đẹp đến mê người, bên trên thậm chí còn vương một ít chất lỏng trong suốt từ miệng anh, càng nhìn càng kích thích thị giác.
Vũ Thần tận hưởng hương vị ngọt ngào mà say mê ấy, khẽ than nhẹ:
- Thật ngoài sức tượng tưởng!!!
Vũ Thần nói không hề sai chút nào. Anh không ngờ, thân hình cô mảnh mai thế này mà lại từng tấc da thịt lại tinh tế mềm mại tuyệt vời đến vậy. Nhất là những đường cong mĩ lệ trên cơ thể đều là trời phú.
Mặc Mặc nghe được câu này, thân thể lại khẽ run rẩy. Đồi núi cao ngất vì thế cũng run rẩy theo. Hạ thân của Vũ Thần đã căng cứng hết mức có thể, nhưng anh vẫn gắng áp chế dục vọng, tay anh lần tìm vào khu rừng bí ẩn giữa hai chân cô, đùa giỡn viên chân trâu xinh đẹp. Ngón tay nhẹ nhàng khéo léo tách hai cánh hoa mềm mại, len lỏi vào bên trong.
Mặc Mặc hít thở không thông. Trong giây lát, cô có cảm giác như đang đắm chìm trong một cơn thuỷ triều, nước đang dần nhấn chìm, mặc cho cô vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi.
Động tác đùa bỡn của Vũ Thần từ âu yếm đã chuyển sang mãnh liệt. Cơ thể Mặc Mặc dần mất kiểm soát, khẽ cong lên, như khao khát điều gì. Hai mắt cô bao phủ một tầng hơi nước mờ mịt, gò má hồng rực, càng thêm động lòng người.
Trên đỉnh đầu khẽ vang lên tiếng cười trầm khàn của Vũ Thần. Anh biết, thân thể cô gái trong lòng mình đang chậm rãi thích ứng. Anh cũng biết, bản thân anh có bao nhiêu ý nghĩ muốn cô. Tuy nhiên, anh cũng không vội, để cô có sự chuẩn bị tốt nhất, tiếp nhận khát vọng và cơ thể anh.
Vũ Thần đẩy nhanh tốc độ của tay. Thân thể Mặc Mặc bị kíc thích dữ dội, môi anh đào cắn chặt, ngăn cho tiếng nức nở không thoát ra ngoài. Cô như được đưa lên chín tầng mây, cao mãi, cao mãi...
Lúc sau, Mặc Mặc bỗng hét lên một tiếng, thân thể xụi lơ. Một dòng nước ấm áp từ bên dưới chảy ra, cơ thể cũng theo đó mà run rẩy liên hồi, đạt đến cao trào.
Vũ Thần khẽ thở dài, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô. Mặc Mặc thần trí đã sớm không còn là của mình, môi mấp máy:"Vũ Thần, anh là đồ đáng ghét!!!"
Mày kiếm khẽ chau lại, dường như rất không hài lòng, Vũ Thần dứt khoát cởi nốt chướng ngại vật trên người cô và anh, dùng hai tay tách mở hai chân cô, để chúng tuỳ ý vắt lên thắt lưng mình. Dục vọng của anh đến giờ phút này rất cần được giải toả.
Lúc sắp tiến vào, anh ghì chặt cơ thể cô, cất giọng khản đặc:
- Mặc Mặc...!
Rồi, hạ thân của anh mạnh mẽ sáp nhập...