Lâm Sanh với tình trạng suy kiệt trở về khách sạn, chỉ cảm tâm tình vốn đang thực tốt đẹp vì sự tình lần này dần dần không xong.
Vì cái gương bể kia thiếu chút nữa bị lôi đầu đến sở cảnh sát, cuối cùng phải bồi thường gấp 2 lần giá trị mới được thả ra.
Cũng may là Mộ Lưu Yên cùng Tần Mạt đã đi trước, nếu không động tĩnh lớn như vậy, thật muốn tiếp tục ẩn thân nữa cũng khó.
Dùng nước lạnh rửa trôi đi vết máu đã muốn khô đi, Lâm Sanh nhớ đến lúc này là đang ở trong cùng 1 khách sạn với Mộ yêu tinh, nàng bây giờ là đang làm gì? Có quay về hay chưa? Nhưng nàng lại không muốn nghe Mộ Tiểu Tiểu báo cáo hành động hiện tại của Mộ yêu tinh, chỉ là đang tự hỏi bản thân, có lẽ vẫn là ở cùng Tần Mạt, cũng có khi đã trở về phòng riêng. Mặc kệ là thế nào, tối hôm nay nàng đều không muốn quan tâm nữa.
Nàng mệt mõi, nàng phải nghĩ ngơi 1 đêm, suy sút như vậy một ngày rồi, cứ để cho đến ngày mai rồi tiếp tục dùng trạng thái bình tĩnh đối mắt tiếp tục vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Sanh bị tiếng đập cửa của Sarah đánh thức, tỉnh tỉnh mơ mơ ra mở cửa cho Sarah, “Sarah, thức sớm vậy? Ách, đầu đau quá”.
“Sen, ngươi làm sao vậy?” Sarah nhìn Lâm Sanh 1 dạng không có tinh thần, chỉ thấy mặt nàng đỏ lên, “A, ngươi phát sốt!”. Sờ lên trán Lâm Sanh, Sarah lộ ra thần sắc lo lắng, “Ta mang ngươi đến bác sĩ đi”.
Lâm Sanh sờ sờ lên trán, quả thật thật nóng, “Không cần, ta ngủ 1 chút là tốt rồi”. Nàng thật sự không có tinh thần đón tiếp Sarah, bản thân tự nhiên đi vào nằm thẳng trên giường.
Sarah gặp Lâm Sanh bị bệnh, tự nhiên cũng không đi, vào phòng liền cảm thấy gió lạnh thấu, trách không được tự nhiên bệnh, mở máy lạnh lớn như vậy! Nàng đau lòng nhìn ngươi kia đang cuộn tròn trong chăn, nhịn không được hít 1 hơi, đem nhiệt độ nâng lên, sau đó ngồi 1 bên salon im lặng nhìn người đang mê man.
Sen, vì cái gì ngươi cho tới bây giờ vẫn không chú ý tới ta đây?
Sarah đi đến bên giường, khủy tay đặt trên mép giường, tinh tế nhìn Lâm Sanh, người kia là người mà từ khi nàng còn nhỏ đến lớn vẫn luôn nghĩ đến trong lòng.
“Sen”. Kêu lên nỉ non, ngón tay nhẹ nhàng chạm đến 2 má Lâm Sanh, chỉ khi nàng đã ngủ, mình mới can đảm làm như vậy.
Sen, vì cái gì ngươi chính lại là nữ nhân lớn hơn ta? Vì cái gì ta lại là trưởng bối của ngươi?
Sarah biết người mình thích là Sen, chính là, nàng có thể tùy tiện thích bất cứ người nào, chỉ có Lâm Sanh là không được.
Tuy rằng nàng thực không cam lòng, nhưng nàng lại không có dũng khí gạt bỏ đi tất cả điều đó.
Chuyện này nàng chỉ có thể để sâu trong lòng không dám để kẻ khác biết, nếu không đối với gia đình nàng mà nối, không thua gì nguy cơ boom nguyên tử.
Tay Sarah đang muốn sờ lên 2 mắt Lâm Sanh, lại bị tiếng di động trên bàn làm cho bừng tỉnh.
Vốn định không thèm để ý tới nó, mà lại sợ đánh thức Lâm Sanh, nên nàng đi qua cầm điện thoại, Mộ yêu tinh? Di động hiện lên 3 chữ làm cho nàng liên tưởng đến người Lâm Sanh đã nói đến Mộ Lưu Yên, là điện thoại của bạn gái Sen sao?
Sarah do dự có nên bắt máy hay không, cuối cùng vẫn cố chấp bắt lấy điện thoại.
Mộ Lưu Yên đang nằm trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, nửa tỉnh nửa mê 1 đoạn trời đã muốn sáng.
Đột nhiên khi đó, nàng nhớ Lâm Sanh quá, nghĩ đến kẻ khó hiểu phong tình Lâm Sanh, nghĩ đến Lâm Sanh ngốc ngếch, nghĩ đến điều tốt đẹp của nàng.
Thật là muốn nghe tiếng của nàng, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể dẹp tan đi nỗi trống trãi, bất an trong lòng mình.
Nghe di động truyền đến tiếng nhạc chờ, tưởng tượng đến biểu tình Lâm Sanh lúc này, ân, không biết câu đầu tiên đầu gỗ sẽ nói gì nhỉ?
“Đầu gỗ, ta nhớ ngươi!”.
“Sen, nàng đang ngủ, ngươi hay là 1 lát sau hãy gọi lại”.
Điện thoại không như ý nàng truyền đến âm thanh Lâm Sanh, ngược lại là giọng nữ nhân nói không rõ tiếng Trung Quốc trả lời.
“Ngươi là ai? Ngươi kêu Lâm Sanh nghe điện thoại!”. Mộ Lưu Yên trong lòng chợt lạnh, sáng sớm tinh mơ lại nghe nữ nhân xa lạ nào đó đón lấy di động của người yêu, chỉ cần là người, không có không nghĩ bậy bạ. Mộ Lưu Yên cũng không ngoại lệ.
“Ta tên Sarah, về phần Sen, ta nghĩ nàng hiện tại tạm thời không thể nào bắt điện thoại của ngươi được”. Sarah cố ý nói không rõ ràng, cũng không hẵn là nàng muốn chia rẽ tình cảm giữa Lâm Sanh cùng Mộ Lưu Yên, chỉ là hiện tại đang ghen tị chỉ muốn nhìn thử xem 1 chút Mộ Lưu Yên có xứng đôi với Sen không.
“Ngươi và Lâm Sanh quan hệ như thế nào? Còn có, ngươi không phải người Trung Quốc?”. Theo khẩu âm của nữ nhân này Mộ Lưu Yên đã biết ngay nàng là người ngoại quốc, giống như người trong nước nói tiếng Anh cũng thật không chuẩn đi.
“Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngươi nói xem quan hệ thế nào?”. Sarah cầm di động đi tới toilet, “Đúng vậy, ta là người Pháp, à không, phải nói chính xác ta con lại mang dòng máu Trung – Pháp”.
Mộ Lưu Yên nghe thấy lời nói rõ ràng là khiêu khích này, cảm thấy phế quản tức muốn nổ tung.
Nàng mới đi công tác đến Pháp, Lâm Sanh liền thông đồng với người Pháp, như thế nào, mình với nước Pháp hữu duyên vậy sao? Ngay cả gặp gỡ Tần Mạt cũng ở Paris, có lẽ đưa mắt 1 cái cũng có thể gặp ngay Lâm Sanh cùng tiểu cô nương người Pháp liền a.
“Ta mặc kệ ngươi là ai, ta nghĩ muốn nhắc nhở ngươi 1 chút, Lâm Sanh ghét nhất bị người khác đụng vào đồ đạc cá nhân. Nếu ngươi không sợ nàng tức giận, thì chúng ta vẫn tiếp tục nói chuyện cũng tốt”. Mộ yêu tinh lúc đầu bị tức mê đi, hiện tại ngẫm lại, lời nói nữ nhân này 80 phần trăm là không đáng tin, Lâm Sanh nếu dễ dàng tiếp cận như vậy, chính mình không cần phải phiền não rồi, huống hồ, Lâm Sanh ngay cảm sờ thân thể của mình còn không dám, làm sao dễ dàng lên giường cùng người khác?
Nàng không phải kẻ ngốc, không thấy tận mắt, nàng sẽ không tin tưởng.
“Ok, ngươi thắng, 7411, nếu ngươi muốn nghe được tiếng nàng”. Sarah treo lên khéo miệng, cười cười, dùng tiếng Pháp lưu loát nói, “Hiện tại, ta thật muốn nhìn xem, người Sen thích tột cùng là bộ dáng như thế nào?”. Cúp điện thoại, Sarah thở phào 1 hơi, về phần người đối diện có nghe được tiếng Pháp hay không, cái này nàng không thèm để ý.
Sen, ta đúng là không có đủ dũng khí, cho nên, ta chỉ hy vọng ngươi hạnh phúc là tốt rồi.
Lúc đầu, có lẽ Sarah còn muốn cướp Lâm Sanh về, nhưng mấy ngày ở chung này, từ miệng Sen nghe được về người nàng yêu, ý định cướp Sen trong đầu Sarah dần dần phai mờ, cuối cùng là hung hăng bỏ xuống.
Sen, ta chỉ hy vọng cái giá mà ngươi phải trả cho tất cả là đáng giá.
Mộ Lưu Yên cầm lấy điện thoại vừa bị cắt, bị động khoảng 1 phút đồng hồ, nàng nói lời này là ý gì?
7411?
Một ý tưởng lạ lùng bất giác xẹt qua trong đầu, chẳng lẽ Lâm Sanh cũng đang ở trong khách sạn này?!
Mặc kệ là có ở đây hay không, Mộ yêu tinh cũng là đứng ngồi không yên, đứng dậy rửa mặt chải đầu 1 chút rồi ra khỏi phòng.
Vào lúc này đây, Tần Mạt thần mã gì đều bị Mộ tổng tài cho 1 vé máy bay bắn lên chín tầng mây.
Chỉ cần nghĩ đến Lâm Sanh đang ở cùng 1 khách sạn, nàng nhịn không được tâm hồn liền nhộn nhạo cả lên, cao hứng, không ngồi yên, còn là đối với nữ nhân cùng nói chuyện kia lại thêm bất an.
Nàng đến tột cùng là ai? Vì cái gì ở bên cạnh Lâm Sanh? Lâm Sanh đến Pháp chẳng lẽ mục đích là tìm nàng sao?!
Tưởng tượng như vậy, tâm đang kích động cũng dần dần bắt đầu chìm xuống.
Mặc kệ là thế nào a, nàng đều sẽ đi gặp thôi.
Nhìn biển số treo trên cửa ‘1711’, Mộ Lưu Yên hít vào 1 hơi, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa phòng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu phá ta hôm nay lần đầu tiên tọa trên đường xe thể thao về nhà, sát, kia cảm giác thật sự là không giống với a ~~~
Quả nhiên là một phần giá chia ra hàng.
Được rồi, đời này ta không tiếc nuối.
Bằng hữu đích bằng hữu đưa ta về nhà đích, ai, phỏng chừng không có khả năng gặp gỡ lần thứ hai.