Mộ Lưu Yên không kịp gõ cửa lần 2, cửa phòng lập tức mở ra.
Mở cửa chính là cô gái tóc vàng, đại khái cao hơn 1 thước, đứng ở cửa dùng ánh mắt im lặng đánh giá nàng từ đầu đến chân, sau đó khẽ cao giọng lớn tiếng hỏi: “Ngươi chính là người Sen nói đến Mộ Lưu Yên? Từ khi nào mà Sen lại thích 1 người như vậy?”. Sarah lại không khách khí tiếp tục nói, “ Sen cư nhiên lại có thể chấp nhận được tóc của ngươi sao? hừ! ”
Sen luôn luôn thích mái tóc dài màu đen, ngay cả bản thân mình bản thân là tóc màu vàng mà chán ghét, không nghĩ tới nàng sẽ tìm 1 bạn gái tóc lại nhuộm như lông gà tây, nàng trong lòng có thể cao hứng được mới là chuyện lạ đó! Đãi ngộ khác biệt!! Mệt quá ta dù sao cũng là Dì nhỏ của nàng đi!
Mộ Lưu Yên không nghĩ tới nàng đã 26 tuổi tự nhiên lại bị 1 cô gái chưa tới tuổi vị thành niên chán ghét a, “ Ngươi chính là Sarah? ”. Hai tay khoanh lại, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Sarah, “ Chờ ngươi nảy nở lên 1 chút rồi hẵng bình luận ta đi ”. Mộ tổng tài ở trước Mặt Lâm sanh còn có thể lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhân, nhưng trước mặt người khác thì nằm mơ đi a, nói như thế nào người ta cũng là tổng tài của 1 tập đoàn lớn, cái loại khí thế này Sarah cư nhiên cho dù là cô ấm đi chăng nữa cũng không thể nào sánh được.
Hơn nữa, có lẽ là tình địch của nhau, ta có thể nào yếu thế trước mặt ngươi sao?
“ Ngươi….! ”. Sarah nhìn nữ nhân trước mặt này, thật sự là hận đến nghiến lợi, “ Mời vào! ”.
Tuy rằng thật không muốn thừa nhận, nhưng bản thân mình ngây ngô thật sự không cách nào so được với nữ nhân này, nguyên lai Sen thích nữ nhân phía sau hùng mạnh a.
Nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn bản thân mình, Sarah tuyệt vọng.
Nàng là con lai nên khi nẩy nở khẳng định sẽ không thua kém Mộ Lưu Yên trở thành mỹ nữ cực phẩm a, nhưng hiện giờ so ra trong lời nói, liền cách xa tám thướt, bi ai a.
Mộ Lưu Yên không nghĩ tới nữ nhân cùng mình nói chuyện trong điện thoại không ngờ lại nhỏ như vậy, nghe ý tứ trong lời nàng nói, Lâm Sanh cùng nàng tựa hồ rất quen thuộc, còn có, chính mình tựa hồ đối với Lâm Sanh tình thế không rõ ràng, ngược lại theo miệng nữ nhân này nói ra lại là sở thích của Lâm Sanh.
Chà, mình có hay không nên đi nhuộm lại toàn bộ tóc?!
Ý niệm này trong lòng vừa thoáng qua 1 chút, rồi sau đó mắt lập tức hướng về phía giường Lâm Sanh đang nằm nghiêng, cau mày 1 cái, 2 người đứng đây tranh cãi nàng 1 chút đều không nghe thấy?
“Đầu gỗ". Mộ Lưu Yên tiến lại gần vài bước, đứng ở đầu giường, ngồi chồm hổm 1 cái khẩn trương nhìn 2 má nàng đang đỏ lên, “Nàng phát sốt? ”. Vuốt lên trán Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên quay đầu hỏi, “Nàng uống thuốc chưa? ”.
Sarah bị Mộ Lưu Yên hỏi có chút sửng sốt, uống thuốc sao? Được rồi, chuyện trọng yếu như vậy nàng cư nhiên quên, còn si mê ngốc nghếch nhìn chằm chằm Sen, ách, “Sen nói ngủ 1 chút là được rồi ”.
Mộ Lưu Yên nhìn nhìn Lâm Sanh mê man, đi đến trước mặt Sarah, tựa tiếu phi tiếu nói, “ Có thể nhờ ngươi đi mua thuốc không? Ngươi cảm thấy được thật sự ngủ 1 giấc có thể khỏi bệnh sao?! ”.
Sarah tựa hồ cũng biết mình xác thực đuối lý, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Lưu Yên 1 cái rồi mở cửa đi mua thuốc.
Mộ Lưu Yên bất đắc dĩ lắc đầu, nàng có thể cảm nhận được cô gái Pháp này đối với Lâm Sanh có chút để ý, nếu thiếu nữ này đại khái nhiều hơn vài tuổi có lẽ chính mình sẽ kiêng kị nàng, chính là hiện tại, nữ nhân đơn thuần đến độ chiếu cố 1 người đang bệnh cũng không biết, cũng khó trách được Mộ Lưu Yên không đem nàng để vào mắt.
Đi toilet tìm 1 cái khăn mặt, nhúng 1 ít nước lạnh, sau đó đem vắt sạch, cuối cùng đặt ở trên trán Lâm Sanh.
Đó cũng là 1 phương pháp giảm nhiệt.
Lâm Sanh đang ngủ mơ mơ màng màng tựa hồ nghe thấy 1 mùi hương dễ chịu lại quen thuộc, lẩm bẩm nói, “ Yêu tinh… ”, tay vô ý thức muốn nắm lấy, cho đến khi tay giữ được tay Mộ Lưu Yên mới chịu để yên.
Mộ Lưu Yên ngồi ở đầu giường, nhìn hành động của Lâm Sanh vừa chua xót vừa ngọt ngào, bàn tay nắm lấy tay mình của Lâm Sanh có chút trắng bệch, bỗng phát hiện bàn tay vốn trắng nõn xinh đẹp nay lại tràn đầy vết trầy xướt tím bầm, tuy rằng chưa đổ máu, nhưng lại chói mắt kinh hồn, miệng vết thương hiện tại đã muốn nhạt bớt.
Đây là?
Mộ Lưu Yên vừa đau lòng lại vừa khổ sở, nàng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng bộ dáng vừa suy yếu của Lâm Sanh lại còn có vết thương trên tay như vậy làm cho nàng cảm thấy muốn khóc.
Nàng không phải là người thích khóc, tuy nhiên nhìn đến người mình yêu thương bị như vậy nàng liền khổ chịu không nỗi.
“Đầu gỗ! Chuyện gì sảy ra với tay ngươi vậy?”. Mộ Lưu Yên cầm lấy bàn tay Lâm Sanh, ngón tay vuốt lên vết thương, đau lòng.
Hai bàn tay này chỉ dùng để đánh đàn dương cầm, tại sao ngươi lại không biết cách quý trọng nó?!
Mộ yêu tinh không thể quên được hình ảnh Lâm Sanh ngồi ở đàn dương cầm màu đen kia, ngón tay thon dài nhẹ nhàng hạ xuống liền phát ra thanh âm, ánh sáng chiếu lên mặt Lâm Sanh, im lặng lại đầy mị lực.
“ Sao? ”. Lâm Sanh mở đôi mắt mông lung nhìn thấy Mộ Lưu Yên an vị trước mặt mình, “ Mộ yêu tinh? ” Chẳng lẽ bản thân mình bị trầm mê đến như vậy, trong giấc mơ cũng nhìn thấy thân ảnh của nàng?
Ngốc hề hề mở to mắt, tựa hồ muốn khẳng định người trước mắt này có phải là thật hay không?!
“ Đầu gỗ?! ”. Mộ Lưu Yên gặp Lâm Sanh 1 chút phản ứng đều không có mà bộ dáng càng ngơ ngác trong lòng không khỏi buồn cười, nàng cho đến bây giờ chưa thấy được bộ dáng này của Lâm Sanh. Lâm Sanh bình thường bộ dáng luôn luôn là bình tĩnh lại đạm mạc, nhìn như rất dễ chịu, kỳ thật rất khó gần.
Hiện tại đầu gỗ lại như vậy, còn thật sự chưa tỉnh táo đâu!
Lâm Sanh cho rằng đầu óc của mình đại khái là nóng cháy lên rồi, chẳng những nhìn thấy Mộ Lưu Yên ngồi trước mặt mình, còn kêu tên của mình nữa.
Nàng bây giờ không phải là phải ở cũng tình nhân cũ sao? Hừ! ta ghen tị!
Quệt miệng, không thèm để ý đến nàng, ta tiếp tục ngủ!
Người ở thời khắc bệnh chỉ số thông minh đều bị che mất, mà đang ghen + bệnh trên cơ bản chỉ số thông minh đều bị hạ xuống số 0. Lâm Sanh là nhân chứng sống của hội chứng này.
Đem chăn bông kéo lên đầu, quyết định không thèm để ý đến ảo ảnh Mộ yêu tinh, dựa vào cái gì ta bệnh lại cứ phải đi nghĩ về nàng?
Mộ Lưu Yên lúc này thật sự không rõ Lâm Sanh đang bị làm sao vậy, người bình thường luôn thuận theo mình trăm lần bỗng nhiên liền hờ hững, được rồi, bởi vì nàng đang bệnh, cho nên ta đây tạm tha thứ ngươi.
“Đầu gỗ?!”. Đem chăn đắp ở trên đầu Lâm Sanh kéo xuống đến khi thấy được rõ ràng khuông mặt đang rối rắm của nàng, “Mộ yêu tinh sao?!”
Lâm Sanh lúc này đã thực sự tỉnh, đây không phải ảo giác cũng không phải mơ, Mộ yêu tinh thực sự ở đây a!
“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”. Mộ yêu tinh cũng không phải đứa ngốc, như thế nào không thấy rõ sự dị thường ở Lâm Sanh, chính là nàng tuyệt đối không thể biết được sự dị thường của Lâm Sanh cùng mình có quan hệ gì.
“Không có gì, đau đầu thôi”. Lâm Sanh nếu đã thanh tỉnh, cũng sẽ không tiếp tục làm chuyện ngu ngốc, dù sao sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mình.
Giật giật thân mình, điều chỉnh tư thế tốt nhất, “Sao ngươi lại tới đây, Sarah nói cho ngươi biết sao?”.
Kỳ thật Lâm Sanh cũng không giận Mộ Lưu Yên, dù sao về chuyện Tần Mạt, đó cũng là chuyện bình thường thế gian a.
Mối tình đầu a, nhưng lại là người ngươi yêu sâu sắc như vậy, ngươi nói 1 chút cảm tình đều không có, Lâm Sanh ngược lại sẽ càng không tin.
Nếu nói quên liền quên, mới thật sự gọi là vô tình.
“Sarah chính là cô gái Pháp vừa rồi sao?”. Lâm Sanh chưa kịp dứt lời, Mộ Lưu Yên lập tức nghĩ đến chất vấn, “Nói, ngươi như thế nào đi quen biết với nàng?!”. Nắm lấy cái mũi Lâm Sanh, “Tốt, ta không bên cạnh, ngươi liền tự do, lập tức đến Pháp thông đồng với nàng! Đầu gỗ ngươi cũng thật có năng lực!”.
Lâm Sanh bị nắm cái mũi, nói ra lời đều là giọng mũi, “Nàng là Dì của ta a!”. Liếc khinh bỉ Mộ yêu tinh 1 cái, “Ta là người cầm thú không bằng vậy sao?”. Sarah chính là cô gái chưa vị thành niên đó bà ơi.
Dì? Mộ Lưu Yên cúi đầu nhìn nhìn Lâm Sanh, “Thật không?”.
“Ta không hơi sức đâu lừa ngươi”. Lâm Sanh vặn vẹo đầu, đem tay Mộ Lưu Yên giãy ra hít thở 1 hơi, thản nhiên nói.
“Nói lầm bầm gì, đâu là thưởng cho ngươi”. Mộ yêu tinh 2 tay cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Sanh, bình thường chưa bao giờ có cơ hội khi dễ nàng, khó được cơ hội nàng bị bệnh, không khi dễ thì định để chừng nào a.
Ở trên môi khô khốc của Lâm Sanh lưu lại dấu hôn, “Đầu gỗ, ta rất nhớ ngươi”.
Mộ Lưu yên đầu dựa vào bả vai Lâm Sanh, ở bên tai nàng nhẹ nhàng thì thầm.
Nhắm mắt lại, hô hấp được hơi thở thuộc về Lâm Sanh, lòng của nàng dần dần yên tĩnh lại.
Nàng sợ chính mình không đủ kiên định, ở nước Pháp bởi vì cô đơn nhất thời hãm sâu vào sự ấm áp kia, càng sợ mình có lỗi với Lâm Sanh.
Không có Lâm Sanh bên cạnh, không khí tựa như cũng đều mất đi cảm giác an toàn.
Hiện giờ, nghe được hơi thở thuộc về Lâm Sanh nàng liền cảm thấy thỏa mãn.
Ngày hôm qua gặp gỡ Tần Mạt, nàng liền mất ngủ, nhớ lại quá khứ trước kia như vũng bùn tựa hồ muốn đem nàng kéo xuống 1 lần nữa, nàng 1 bên cố sức nghĩ muốn cự tuyệt, 1 bên lại nhịn không được muốn nhìn xem 1 chút.
Một đêm không ngủ, hiện tại vì dựa vào Lâm Sanh, lòng của nàng bắt đầu thả lỏng.
Lâm Sanh trên người dường như có 1 cỗ không khí trấn an người, trong cái thế giới hỗn độn này, thì Lâm Sanh lại chính là thứ âm nhạc xoa dịu lòng người, làm cho nàng không tự chủ thả lỏng thế xác lẫn tinh thần.
Mộ yêu tinh, hảo hảo ngủ 1 giấc đi.
Lâm Sanh nhít vào bên giường, nhẹ nhàng lôi kéo Mộ Lưu Yên nói, “Mộ yêu tinh, chúng ta cùng nhau ngủ đi”.
Mộ Lưu Yên biết trong lời nói Lâm Sanh thật chất rất thuần khiết, nhưng nàng vẫn đỏ mặt lên.
Cùng 1 chỗ với đầu gỗ, nàng tựa hồ cũng trở về thời hồn nhiên a!
Vừa tiến vào trong chăn đã bị Lâm Sanh ôm lấy thắt lưng, “Đừng nhúc nhích, để cho ta ôm ngươi”. Lâm Sanh ôm Mộ tổng tài, vào giờ khắc này, nàng mới cảm thấy được Mộ Lưu yên là của nàng, bởi vì nàng đang nằm trong lòng mình.
“Tốt”. Khó được thời điểm Đầu gỗ thông minh, Mộ Lưu Yên tự nhiên không cự tuyệt.
Hướng lại phía Lâm Sanh nhích tới gần, nhào vào trong lòng ngực nàng, Mộ Lưu Yên lộ ra 1 nụ cười thỏa mãn”.
Lâm Sanh.
Ngươi là Đầu gỗ!.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mộ lưu yên còn không có xao hai cái, cửa này liền mở.Gần đây không biết sao lại thế này, không có một chút mã tự đích tâm tình cùng cảm giác, toàn thân đích xương cốt tựa hồ cũng ở kêu gào.
Ta đây là làm sao vậy?
Nhớ…quá ngồi ở đầu đường, xem người đến người đi a...
Ta quả nhiên bệnh đích không nhẹ.
Ngày mai hẳn là hội mã bác, không biết một ngày viết đích đi ra sao. Nhìn trời.
Này chương rút, để lại phía dưới.