Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 117

Ký ức của Giang Hoàn lưu lại ở thời Lý Thiết Trụ, sắp đặt con người rất đúng chỗ, cơm tối không phải là dưa muối thì không ăn, hỏi hắn thích ăn món tráng miệng gì, hắn nói hắn muốn hai ký khoai lang nướng.

Nhậm Xuyên thực sự muốn đánh chết hắn: "Tôi nướng anh như nướng khoai lang bây giờ!"

Anh tức giận đùng đùng bước vào phòng ngủ, cởi bỏ bộ quần áo hoa nhí, mặc đồ ngủ bước ra ngoài, ai ngờ Giang Hoàn lại nghiêng đầu nhìn anh: "Cậu là ai?"

Nhậm Xuyên: "..."

Anh gần như muốn moi đầu óc của Giang Hoàn ra nhìn xem: "Tôi là cha của anh!"

"Bậy bạ!" - Giang Hoàn lúc này lại sáng suốt, "Tôi mới là cha cậu!"

Bất đắc dĩ, Nhậm Xuyên phải lên mạng mua cho mình một bộ đồ ngủ hoa nhí đông bắc và một bộ đồ tây hoa nhí đông bắc.

Hoa nhí đông bắc tương đương với dấu hiệu nhận biết, không có thì không phải Thúy Hoa!

Đồ chó, chờ khỏi bệnh đi coi.

Nhậm Xuyên niệm chú trong lòng mấy lần, hắn là bệnh nhân, hắn là bệnh nhân, hắn là bệnh nhân, thế giới đẹp như vậy nhưng mình lại cáu kỉnh như vậy, không được không được.

Anh dùng hết sự kiên nhẫn của mình bước vào bếp làm bữa tối, thịt lợn hầm dưa cải theo yêu cầu của Giang Hoàn, và hai ký khoai lang nướng!

Không ngờ, ngay khi vừa bưng bát đĩa lên bàn, Giang Hoàn lại sinh sự.

"Hôm nay..." - Giang Hoàn giống như Lưu mỗ bước vào đại quan viên, dùng ánh mắt khó tin mà nhìn đĩa thịt heo dưa muối trên bàn, thịt heo mập mạp bóng nhẫy cùng với dưa muối chua tươi mát ngon miệng, hắn không có tiền đồ mà nuốt nước miếng, "...ăn tết sao?"

Nhậm Xuyên lườm hắn: "Anh ngốc hả, bây giờ là mùa hè, tết nào?"

Không ngờ câu nói này dọa sợ Giang Hoàn, hắn đến ngồi xuống cũng không dám.

"Anh quậy cái gì nữa?" - Nhậm Xuyên để hai bát cơm lên bàn, "Ăn cơm!"

"Nếu em muốn ăn xong bữa này rồi cho anh uống thuốc trừ sâu thì cứ nói thẳng." - Giang Hoàn khịt mũi, "Anh biết nhà mình nghèo, hai người chúng ta sau ngần ấy năm còn chưa dám sinh con, nhọc nhằn khổ sở một năm cũng chỉ kiếm được mấy trăm đồng tiền..."

Nhậm Xuyên suýt mất bình tĩnh, nhìn đĩa dưa cải hầm thịt lợn trên bàn thì đột nhiên hiểu ra, Giang Hoàn tưởng đây là bữa ăn trước khi tử hình.

"Em sẽ không cho anh uống thuốc trừ sâu." - Nhậm Xuyên kiên nhẫn thuyết phục hắn, "Ngoan, ngồi xuống ăn đi."

Giang Hoàn không hiểu, chớp mắt: "Hôm nay không phải tết, em cũng không muốn kéo anh đi chết, sao lại ăn ngon như vậy?"

Nhậm Xuyên dỗ dành hắn: "Nhà chúng ta có tiền, lúc nào cũng ăn ngon hết."

"Không thể!" - Giang Hoàn dứt khoát phủ nhận, "Hai người chúng ta rõ ràng nghèo đến mức còn không dám sinh con!"

Hắn phẫn nộ nhìn Nhậm Xuyên, như thể đang nói "Nếu em không sinh cho anh một đứa thì chuyện này không xong đâu!"

Nhậm Xuyên thiếu chút nữa bị hắn làm cho sặc chết, mẹ nó, giờ có tiền cũng phải giải thích nữa, "Hôm nay em kiếm được nhiều lắm..."

Bỗng nhiên, vẻ mặt của Giang Hoàn như bị sét đánh, thân hình tách thành hai nửa.

"Vợ ơi..." - Hắn run rẩy bước tới ôm lấy Nhậm Xuyên, "Tuy anh nghèo, nhưng vẫn chưa tới nỗi để em phải bán thân. Em nói cho anh biết, rốt cuộc là tên khốn khiếp nào mua em bằng hai cân thịt lợn..."

Nhậm Xuyên: "..."

Vãi đạn, ông đây đi làm lương khởi điểm năm triệu, làm sao có thể có giá hai cân thịt lợn!

Nhậm Xuyên đẩy Giang Hoàn ra, chưa kịp nói gì thì Giang Hoàn đã lao vào nhà bếp, cầm con dao làm bếp lên, hét lớn: "Anh đi tìm tên khốn kia liều mạng với hắn!"

"Giang Hoàn!" - Linh hồn nhỏ bé của Nhậm Xuyên sắp bị dọa cho bay mất, "Anh đứng lại cho em!"

Giang Hoàn đẩy cửa rời đi: "Hôm nay hoặc là mày chết hoặc là tao sống!"

Nhậm Xuyên lao tới, liều mạng giật lấy con dao làm bếp trên tay Giang Hoàn, không cẩn thận tự làm đứt tay của mình: "Oái!"

Máu chảy dọc theo ngón tay xuống sàn, Nhậm Xuyên bỏ con dao bếp trên tay xuống, quay lại tìm tủ thuốc trong nhà.



"Chờ đã!" - Giang Hoàn kéo anh lại, đi vào phòng tắm, cầm kem đánh răng bóp một đống lên vết thương của Nhậm Xuyên.

Tinh dầu bạc hà trong kem đánh răng dính vào vết thương đau nhói, nước mắt Nhậm Xuyên ứa ra, anh gào lên: "Anh làm cái trò gì thế!"

Giang Hoàn lý sự: "Bôi kem đánh răng sẽ chóng lành!"

Nhậm Xuyên tự hỏi đây là phương pháp chữa trị dân gian nào, không rảnh lo lắng về việc vết thương hở bôi kem đánh răng có bị nhiễm trùng hay không: "Em tưởng nhà mình còn không mua nổi kem đánh răng."

"Đúng là mua không nổi." - Giang Hoàn cầm kem đánh răng trong tay như thể đang cầm đồ cổ, "Kem đánh răng này là của tổ tiên anh để lại, mỗi lần chỉ có thể dùng một ít lúc sau tết."

Nhậm Xuyên bị hắn làm cho mắc ói: "Một tuýp kem đánh răng là vật gia truyền, nhà họ Lý của anh cũng quá giàu sang rồi!"

Giang Hoàn nắm tay Nhậm Xuyên, trìu mến nhìn anh: "Nhưng vì em thì anh nguyện ý! Đừng nói một tuýp kem đánh răng, cho dù là hai tuýp, anh cũng sẵn lòng!"

"Cám ơn." - Nhậm Xuyên không chỉ không chút cảm động mà còn đẩy hắn ra, "Em đi rửa tay!"

"Rửa tay cái gì!" - Giang Hoàn ngăn cản, "Em vừa bôi kem đánh răng lên đã rửa sạch đi, sao có thể hoang phí như vậy!"

"Nói thêm một câu nữa tôi sẽ về nhà mẹ đẻ." - Nhậm Xuyên lạnh nhạt nhìn hắn, "Dù sao thì mẹ tôi có kem đánh răng."

Giang Hoàn nhất thời không nói nên lời.

Nhà họ Lý nghèo nhất trong cả làng Liên Hoa, mà Thúy Hoa của hắn lại được sinh ra trong nhà của một địa chủ giàu có nhất.

Khi còn bé, hắn cưỡi trâu đi ngang qua cổng làng, luôn có thể nhìn thấy Thúy Hoa cầm trên tay một que kem, vây quanh là một nhóm bạn.

Vào thời điểm đó, hắn bị cuốn hút sâu sắc bởi que kem trong tay Thúy Hoa.

Hắn, Lý Thiết Trụ, lập tức hạ quyết tâm rằng kiếp này phải cưới bằng được Thúy Hoa!

Nhưng cách biệt gia cảnh là rất lớn.

Sau khi Thúy Hoa cưới hắn thì lúc nào cũng sống trong khó khăn, không được hưởng phúc lành ngày nào.

Điều này khiến Lý Thiết Trụ cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

Nhậm Xuyên rửa tay, bôi thuốc sát trùng lên vết thương, khi bước vào phòng khách thì nhìn thấy thân hình to lớn của Giang Hoàn đang úp vào tường.

Anh tiến lên đạp một cái: "Anh đang làm gì vậy?"

Giang Hoàn nước mắt nước mũi chảy dài: "Anh biết nhà mình nghèo, em vẫn luôn coi thường một kẻ nghèo như anh. Hoàng Phủ Thiết Ngưu nhà bên cạnh từ trước đến nay luôn thích em, nhà bọn họ có gạo có thịt heo, em tái hôn đi..."

Nhậm Xuyên: "..."

Danh tiếng của Hoàng Phủ Thiết Ngưu bị tổn hại.

Giang Hoàn tiếp tục khóc: "Còn có một tên thư sinh trắng trẻo họ Thôi, hắn là người duy nhất trong thôn trúng tuyển đại học. Anh không có văn hóa, cũng không lãng mạn, em theo anh chỉ phải chịu khổ..."

Nhậm Xuyên: "..."

Má, ngay cả Thôi Minh Hạo cũng có phần.

"Rồi rồi." - Nhậm Xuyên kiên nhẫn dỗ hắn, "Em không muốn rời xa anh, trăm năm chung thuyền, ngàn năm chung gối, trọn tình phu thê."

Giang Hoàn khóc nấc lên: "Vợ, em nghĩ như vậy thật sao..."

"Đúng đúng đúng." - Nhậm Xuyên vuốt lưng hắn, "Đừng khóc nữa, đi ngủ thôi."

Giang Hoàn sụt sịt: "Anh còn chưa cho heo ăn."

Heo? Heo đâu ra? Nhậm Xuyên nhìn quanh nhà mình, làm gì có con heo nào.

Chỉ thấy Giang Hoàn bước vào nhà bếp, lấy ra một cây cải thảo, xắt nhỏ cho vào đầy bát, sau đó đặt ở trước mặt Bé Cưng, nhẹ nhàng sờ sờ đầu chó, "Bé Cưng, mau ăn đi."



Bé Cưng nhìn bát bắp cải đầy trước mặt: "..."

Chú chó già thở dài thườn thượt, quay đầu sang một bên, không muốn nói chuyện với nhân loại ngu xuẩn như Giang Hoàn.

Giang Hoàn như kiểu đối mặt với kẻ thù, kêu lên: "Vợ! Heo nhà mình bị bệnh rồi à? Không chịu ăn gì cả!"

Nhậm Xuyên: "..."

Nhà ai lại cho chó ăn bắp cải?

"Không ăn thì sẽ không ăn." - Nhậm Xuyên kéo Giang Hoàn đi, "Không sao đâu, đi ngủ..."

"Nhà chúng ta chỉ có duy nhất một con heo!" - Giang Hoàn vùng vằng, "Là của hồi môn của em! Sao em lại không quan tâm nó!"

Nhậm Xuyên: "..."

Anh bất đắc dĩ nói: "Ý em là... hôm nay em cho nó ăn rồi, nên Bé Cưng không chịu ăn là chuyện bình thường."

"Ồ." - Giang Hoàn đã hiểu, trong lòng có chút trách cứ, ôm Nhậm Xuyên vào lòng, "Không phải anh đã nói rồi sao? Những việc nặng nhọc như cho heo ăn hay làm ruộng, anh sẽ làm hết, em chỉ cần mặc áo bông nhỏ đi dạo quanh làng là được."

"Được được, ngày mai không tranh với anh nữa." - Nhậm Xuyên kiên nhẫn, "Bây giờ chúng ta ngủ được chưa?"

Không ngờ mặt Giang Hoàn lập tức đỏ bừng: "Em... nóng lòng vậy sao?"

Nhậm Xuyên: "???"

Nóng lòng? Không có nha.

"Vậy thì anh sẽ cố gắng." - Giang Hoàn không biết xấu hổ tiến lại gần bên tai Nhậm Xuyên, "Cũng đến lúc chúng ta sinh con rồi."

Nhậm Xuyên: "..."

Giang Hoàn vươn tay bóp mông của Nhậm Xuyên: "Có con rồi mới giữ chân được em, không để em đầu mày cuối mắt với Hoàng Phủ Thiết Ngưu hay là tên thư sinh ẻo lả họ Thôi kia."

Nhậm Xuyên hết nói nên lời: "Được, nếu anh có năng lực này, em sinh cho anh một đứa."

Giang Hoàn lập tức hưng phấn, kéo Nhậm Xuyên đi ra ngoài.

"Này này này!" - Nhậm Xuyên trợn mắt, "Muốn sinh con sao lại ra cửa!"

"Làm chuyện đó!" - Giang Hoàn nghiêm túc, "Hôm nay anh muốn cho em thấy bản lĩnh đàn ông của anh!"

Nhậm Xuyên: "..."

Cạn lời, khô lời, sa mạc lời.

Nhậm Xuyên tưởng tượng vô số lần, liệu ngày mai điểm tin nóng có phải sẽ là #hai sếp tổng dã chiến ngoài trời#, #đồng tính luyến ái làm bại hoại bộ mặt thành phố#, #khủng khiếp! ban ngày ban mặt mà hai vị sếp dám làm chuyện như vậy#.

Anh cũng đã sẵn sàng, nếu Giang Hoàn thật sự muốn dã chiến, đừng trách anh dùng bạo lực gia đình!

Lột trần hắn rồi vứt vào trung tâm thành phố đi!

Để hắn nổi danh luôn!

Không ngờ, Giang Hoàn đưa anh đến một "Trung tâm tắm rửa Hồng Cao", quen cửa quen nẻo nói với nhân viên phục vụ cho một phòng theo giờ.

"Bốn tiếng đi." - Giang Hoàn nghiêm nghị, "Hôm nay tôi không đi một mình, hai tiếng đồng hồ sợ là không đủ."

Nhân viên phục vụ mỉm cười: "Dạ."

Nhậm Xuyên cố nhịn không bộc phát, đợi đến khi nhân viên phục vụ vừa quay đầu bước đi liền ép Giang Hoàn vào tường, đấm một cú vào mảng tường bên cạnh mặt hắn, "Anh quen nhỉ?"

Giang Hoàn chớp mắt: "Anh..."

"Bình thường cần hai tiếng?" - Nhậm Xuyên gần như không khống chế được biểu cảm của mình, nghiến răng hút máu, chỉ hận không thể một phát ăn thịt Giang Hoàn, "Ăn vụng nhanh như vậy thì có vội vàng quá không? Sao không cố gắng chăm sóc con bồ nhí của anh vậy?"
Bình Luận (0)
Comment