Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 118

Giang Hoàn luống cuống: "Không phải, Thúy Hoa... Nghe anh nói..."

"Cút!" - Nhậm Xuyên gầm lên, "Chúng ta đi tong rồi!"

Giang Hoàn ngẩn người: "Không phải muốn sinh con sao?"

Nhậm Xuyên xoay người rời đi: "Kiếm con bồ nhí của anh bảo nó sinh cho!"

"Anh chỉ làm chuyện đó với một mình em thôi!" - Giang Hoàn thật sự có trăm cái miệng cũng không phản bác được, đuổi theo, "Không phải đâu, vợ ơi, nghe anh nói!"

Nhậm Xuyên bước đến cổng rồi đột ngột dừng lại, thầm nghĩ thay vì để tên chó kia và con hồ ly tinh làm trời làm đất, thì anh có thể tự điều tra rõ ràng.

Trong lòng anh vẫn còn hy vọng, có thể Giang Hoàn không quá trớn, chỉ là đôi khi phải xã giao, bất đắc dĩ phải cùng người khác tới loại địa điểm này.

Anh sải bước đến quầy lễ tân và yêu cầu: "Tôi muốn kiểm tra lịch sử tiêu dùng."

Nhân viên lễ tân mỉm cười: "Xin hỏi anh tên gì?"

"Giang Hoàn." - Nhậm Xuyên suy nghĩ một chút, "Cũng có thể là Lý Thiết Trụ."

Nhân viên lễ tân tra soát một chút: "Anh Giang, trong tháng qua, lịch sử tiêu dùng cho thấy mười ba lần với tổng cộng hai mươi ba nghìn sáu trăm nhân dân tệ."

Mười ba lần... Nhậm Xuyên nắm chặt tay, giận đến tức cười, được rồi, dưới mí mắt anh, Giang Hoàn mướn phòng với người khác mười ba lần!

Cuối cùng vẫn là bản thân không thể giữ chân hắn!

Giang Hoàn sợ hãi gọi anh một tiếng: "Vợ..."

"Giang Hoàn." - Nhậm Xuyên buộc mình phải bình tĩnh lại, nhưng ngay cả giọng nói cũng run lên, "Chúng ta chấm dứt đi."

Giang Hoàn nghe được "chấm dứt đi" thì bắt đầu hoảng sợ, muốn nắm tay anh, "Không, em nghe anh nói..."

"Không có gì để nói." Nhậm Xuyên hất tay hắn ra, không thèm chạm vào hắn, "Việc phân chia tài sản giao cho luật sư. Nếu có gì không hài lòng, hãy hỏi trợ lý của tôi. Tôi không muốn gặp anh nữa."

Lúc này, phía sau vang lên giọng nói: "Anh Giang!"

Quay đầu lại liền thấy kỹ thuật viên xoa bóp đang vẫy tay với Giang Hoàn, "Anh lại đến rồi!"

Nhậm Xuyên buồn bực, đây là hồ ly tinh sao?

Anh quan sát kỹ thuật viên từ trên xuống dưới một lần, thầm nghĩ khẩu vị của Giang Hoàn rất đặc biệt nha.

Nhưng khi nghĩ đến việc để thua một người bình thường như vậy, anh thực sự không cam lòng.

Kỹ thuật viên nhìn Nhậm Xuyên: "Đây là..."

Giang Hoàn nhanh chóng giới thiệu: "Đây là vợ tôi."

Không ngờ kỹ thuật viên lại biết anh: "Hóa ra là anh Nhậm!"

Nhậm Xuyên sững sờ một lúc: "Hả... cậu biết tôi à?"

"Ôi, ở đây anh nổi tiếng lắm!" - Kỹ thuật viên tươi cười giới thiệu với anh, "Ở đây chúng tôi có mười ba kỹ thuật viên mát-xa, anh Giang đã trải nghiệm hết, lần nào anh ấy cũng nói với chúng tôi rằng vợ anh ấy bị đau vai gáy, anh ấy muốn tìm kỹ thuật viên có tay nghề cao nên tới trải nghiệm trước, sau đó mới đưa vợ đi cùng."

Kỹ thuật viên nhìn Nhậm Xuyên với vẻ hâm mộ: "Anh thật sự may mắn lắm đó!"

Mười ba lần...



Mười ba kỹ thuật viên...

Hai mươi ba nghìn sáu trăm nhân dân tệ...

Giang Hoàn giống như một con chó lớn đáng thương: "Anh... chỉ có một mình em mà..."

Nhậm Xuyên không muốn nghe nữa: "Đừng nói nữa."

Giang Hoàn tủi thân vươn tay túm lấy góc áo của anh: "Từ nhỏ đến giờ, Thúy Hoa chưa từng làm việc nặng, lúc mới kết hôn còn phải giúp anh thu hoạch ngô, vai gáy đau nhức, cho nên... "

Nhậm Xuyên giơ tay ra hiệu hắn im lặng: "Tôi đã bảo anh đừng nói nữa."

Giang Hoàn cẩn trọng nhìn anh, cố gắng xác nhận một điều: "Em sẽ không trở về nhà mẹ đẻ chứ?"

"Anh nói một câu nữa là tôi đi liền."

Giang Hoàn lập tức ngừng nói.

Nhậm Xuyên không biết tâm trạng của mình lúc này nên như thế nào, dưới tác động của vui buồn lẫn lộn, hiện tại anh có chút ngơ ngẩn.

Anh lấy áo choàng tắm từ nhân viên phục vụ, xoay người bước vào phòng riêng.

Giang Hoàn đi theo anh từng bước: "Em đi đâu vậy?"

"Mát-xa." - Nhậm Xuyên vô cảm nhìn hắn, "Mẹ nhà anh, lúc anh thuê phòng dùng thẻ của tôi."

"Chuyện đó" lần này cứ gọi là nóng hổi.

Toàn thân Nhậm Xuyên đều bị chà đạp, kêu rên ư a, tiếng cao tiếng thấp, mi mắt gò má ửng hồng, có thể khiến người ta vừa nhìn liền thay lòng đổi dạ.

Sau hai giờ mát-xa và hai giờ ngủ thiếp đi, sếp Nhậm thức dậy với một cơ thể thoải mái và rất hài lòng.

"Về nhà." - Sau khi Nhậm Xuyên mặc quần áo vào, anh vỗ đầu Giang Hoàn một cái, "Đi, chó ngốc."

Giang Hoàn ngoan ngoãn dựa vào bên cạnh anh, có chút không dám hỏi, mặt mũi còn hơi e thẹn: "Sau này... em có thể cùng anh làm chuyện đó nữa không?"

Mát xa? Dễ như chơi. Nhậm Xuyên gật đầu: "Duyệt."

Nhưng Nhậm Xuyên thực sự đánh giá thấp Giang Hoàn, ngày hôm sau, anh về nhà thì thấy tường nhà được quét sơn đỏ, đã trở thành bức tường sinh thái với những thân cây cao lương được dán hết mặt này đến mặt khác, trong bếp có ớt đỏ và râu ngô nở rộ chói lọi, phong cách tối giản hiện đại ban đầu bỗng chốc trở thành vùng nông thôn nhỏ ở Đông Bắc Trung Quốc.

Nhậm Xuyên: "..."

Giang Hoàn giống như một con chó dữ, ngậm cắn Nhậm Xuyên tha về ổ, đè anh xuống giường, bắt đầu lột quần áo.

"Chờ đã, khoan đã!" - Nhậm Xuyên giận mà không có chỗ xả, "Tôi còn chưa tính sổ với anh đấy! Anh làm cái gì mà biến nhà mình thành như thế hả!"

Trên mặt Giang Hoàn lộ ra một nụ cười tự hào: "Thích không?"

Nhậm Xuyên sắp phát điên: "Thích con khỉ!"

Giang Hoàn lập tức trợn to mắt.

Thúy Hoa vậy mà không thích ngôi nhà mà hắn tỉ mỉ thu xếp!

Chẳng lẽ anh không nhớ lần đầu tiên họ làm chuyện đó!

Nhậm Xuyên ép mình phải bình tĩnh lại, đọc thầm trong lòng trăm lần, hắn là người bệnh không được giận hắn, hắn là người bệnh không được giận hắn, hắn là người bệnh không được giận hắn, hắn là người bệnh không được giận hắn...



"Nhà mình không có tiền mà?" - Nhậm Xuyên muốn biết hắn lấy đâu ra tiền để trang trí, "Anh bán thân?"

Giang Hoàn thì thầm: "Bán..."

Con ngươi của Nhậm Xuyên đột nhiên giãn ra: "Anh bán máu à?"

Anh bắt lấy cánh tay Giang Hoàn, sau đó xắn tay áo lên, thử xem trên cánh tay có lỗ kim hay không.

Giang Hoàn vất vả lắm mới nói được hết câu: "...Bán heo."

Nhậm Xuyên: "???"

Anh giận tím mặt: "Vãi, anh bán Bé Cưng đi à!"

Khi đang nói chuyện, Bé Cưng nghe thấy tên mình, đẩy mở cửa, nhảy lên giường, nhìn Nhậm Xuyên một cách tội nghiệp.

Bé Cứng mặc một chiếc áo khoác hoa nhí đông bắc, nhưng lông chó trên người lại không cánh mà bay, toàn thân trọc lốc.

Giang Hoàn giải thích: "Lông heo có thể bán lấy tiền, nên anh cạo rồi."

Nhậm Xuyên đá một cước: "Đồ chó, gan tày trời!"

Anh vất vả lắm mới hít thở thông, dù sao Bé Cưng cũng không cụt tay thiếu chân, lúc này lại nghe thấy Giang Hoàn nói: "Anh mới hẹn người ta sáu giờ tối tới lấy heo..."

Mẹ kiếp, chỉ có một con chó, còn chia ra để bán.

Cũng có đầu óc kinh doanh đấy chứ?

Sếp Nhậm giận tím cả mặt, đạp một cú đá tên chó má kia ra khỏi nhà: "Tổ cha nhà anh cút đi cho tôi!"

Sáu giờ tối, người mua chó đến, chó không thấy, nhưng thấy một "người chó" ở cửa.

Giang Hoàn hung dữ: "Chưa từng thấy ai bị vợ đuổi ra khỏi nhà hả?"

Người mua chó: "Chó nhà anh có bán nữa hay không?"

Lúc này cửa mở ra, Nhậm Xuyên đeo vòng cổ lên cho Giang Hoàn rồi đưa đầu dây cho hắn ta: "Bán, không lấy tiền, anh đem đi đi."

Người mua chó: "..."

Đuổi Giang Huyên ra khỏi nhà, Nhậm Xuyên tức anh ách, nhìn cách trang trí nhà cửa này càng khó chịu, muốn ra ban công hút vài điếu thuốc, cửa ban công vừa mở ra, ba bốn con gà trống ưỡn ngực lên nhìn anh.

Nhậm Xuyên: "..."

Giọng Giang Hoàn vang lên ngoài cửa: "Em lại hút thuốc à? Không phải anh đã nói rồi sao! Chỉ cần em hút thuốc, anh sẽ cho em hút thứ lớn hơn!"

Điếu thuốc trên tay Nhậm Xuyên đột nhiên bị dập tắt.

Sao tên đại ngu này cái gì cũng dám nói vậy!

Anh xấu hổ không chịu nổi, liền mở cửa cho hắn vào, đá hắn một cái: "Ở ngoài mà anh nói cái gì đấy!"

Giang Hoàn chăm chú nhìn anh: "Em hút thuốc."

Nhậm Xuyên lấy gối đập vào đầu hắn: "Tôi còn chưa tính sổ chuyện anh nuôi gà!"



Anh thực sự đau gan, tức giận đến mức ngồi trên sô pha không nói được lời nào.

Anh sắp thăng thiên luôn rồi!

"Vợ ơi." - Giang Hoàn chủ động nhận lỗi, "Anh sai rồi."

"Tôi sai." - Nhậm Xuyên thở dài, "Tôi không nên đưa anh về nhà. Cứ để anh ở bệnh viện thì hơn."

"Sai là sai." - Giang Hoàn dùng giọng dỗ dành trẻ con, "Chồng sai, sai rồi."

Nhậm Xuyên đẩy hắn ra: "Tôi không muốn nhìn thấy anh, tối nay anh ngủ trong phòng cho khách."

Giang Hoàn nghiêng đầu nhìn anh: "Phòng cho khách mà em nói..."

"...Có phải là chuồng heo của chúng ta không?"

Nhậm Xuyên: "..."

"Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Ngay từ đầu tôi không nên lấy chồng ở đây, không lấy chồng ở đây thì chồng sẽ không chết, chồng không chết thì tôi sẽ không lưu lạc đến nông nỗi này, tôi sẽ không đến nông nỗi này, tôi..." - Nhậm Xuyên đột nhiên ngã chổng vó trên ghế sô pha, "Để tôi chết đi!"

Tối hôm đó, Nhậm Xuyên sống chết cũng không cho Giang Hoàn vào phòng ngủ chính, anh ném gối ra ngoài, để cho tên khốn này ngủ trong chuồng heo đi!

Giang Hoàn ôm gối liếc nhìn Bé Cưng bên cạnh, không ngờ khung cảnh buổi tối của mình lại thê thảm đến vậy.

Đến mức phải ngủ với heo!

Bé Cưng liếc hắn một cái, khinh thường quay đầu sang một bên, nhảy ra khỏi giường, chạy tới phòng khách ngủ trên sô pha.

Giang Hoàn: "..."

Ngay cả heo nhà hắn cũng không quan tâm đến hắn.

Nhậm Xuyên đánh một giấc thật sảng khoái, buổi sáng dậy đi làm, chỉ thấy Giang Hoàn đã thu dọn sạch sẽ, làm xong bữa sáng, đang chờ anh.

Giang Hoàn nhìn anh: "Anh đưa em đi."

Nhậm Xuyên nghi ngờ nhìn anh: "Anh có biết tôi đi đâu không?"

"Em tới tổ sản xuất tổ chức hội phụ nữ." - Giang Hoàn nghiêm túc nói, "Anh nhớ mà."

Nhậm Xuyên: "..."

Anh với lấy cái bánh mì kẹp: "Tôi không dám để anh đưa đâu."

"Anh lái xe đưa em đi!" - Giang Hoàn kiên quyết, "Chuyện nhỏ!"

Nhậm Xuyên không đồng ý, hắn vẫn tiếp tục quấy rầy, cuối cùng Nhậm Xuyên cũng bị thuyết phục.

"Rồi rồi rồi." - Nhậm Xuyên đáp ứng, "Anh đưa tôi đi, nhưng phải lái xe cẩn thận."

"Không thành vấn đề!" - Giang Hoàn vui vẻ, nóng lòng muốn Nhậm Xuyên nhìn thấy xe mới của hắn.

Khi họ xuống ga ra, chiếc Bugatti Veyron ban đầu trong bãi đậu xe đã biến mất, được thay thế bằng một chiếc máy kéo.

Nhậm Xuyên: "..."

Đừng bảo anh đi làm bằng máy kéo đấy nhé.
Bình Luận (0)
Comment