Tống Tử Thiên Vương

Chương 10


Editor:!
(*) đăng đường nhập thất: tiến dần từng bước
Vốn dĩ Thượng Triết không nhịn nổi mới khiêu khích anh, Trịnh Gia Ngôn lại cố ý để cậu hồi tưởng về những kí ức xưa cũ, hai người hôn nhau đến quên cả trời đất, bầu không khí cũng ngày càng trở nên ám muội.

Trịnh Gia Ngôn đặt một bên khuỷu tay bên tai Thượng Triết, tay còn lại để sau ót cậu, làm cho khoảng cách giữa hai người vô cùng gần gũi, vô cùng ngang ngược cuốn lấy mối lưỡi cậu, tiếng động ướt át bỗng nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.

Nhưng Thượng Triết sớm đã không còn hơi sức đi chú ý mấy chuyện này, cách hôn vô cùng quen thuộc, hơi thở quen thuộc, cậu bỗng nhiên ý thức được bản thân đang ngày càng đắm chìm, ngây ngốc cả người, không biết mình đang làm gì.

Ken két.

Từ mấy hàng giá sách xa xa bỗng truyền đến tiếng mở cửa rồi đóng lại, thần trí của Thượng Triết cũng ngay lập tức quay trở về.

Cậu vội vàng đập cuốn sách trên tay vào người phía trước, đè lại cằm của Trịnh Gia Ngôn không cho anh cựa quậy.

Trịnh Gia Ngôn bị đau, sức lực cũng thả lỏng mấy phần, lúc này Thượng Triết mới có thể hít thở, buồn phiền nói: "Chúng ta đang ở trong công ty đấy!"
"Không sao, vừa nãy người kia vẫn đang ngủ."
"Thế sao anh ta lại tỉnh rồi? Chắc là do nghe thấy cái gì đó." Thượng Triết nghiêng đầu tựa vào kệ sách, "chậc, mất mặt ghê."
"Em đừng nghĩ nhiều, sẽ không có chuyện gì đâu." Trịnh Gia Ngôn an ủi cậu.

"Anh đủ rồi đó."
Thượng Triết cản lại hai tay đang sờ loạn của anh, điều làm cậu phiền muộn không phải là vừa nãy có bị phát hiện hay không, mà là ý chí của cậu quá yếu đuối, cậu không biết phải trả lời thế nào với đề nghị của Trịnh Gia Ngôn.

Trịnh Gia Ngôn nói: "Khi nãy em không từ chối tôi."
"Không từ chối không có nghĩa là tôi chấp nhận, tôi cần thời gian để suy nghĩ." Thượng Triết bắt lấy cái tay không an phận của anh, "còn sờ nữa là tôi ba ba ba cho anh no đòn đấy!"
Trịnh Gia Ngôn nhướng mày: "Ba ba ba?"
Thượng Triết tát nhẹ lên gò má anh hai cái: "Là như này này."

Trịnh Gia Ngôn cười cười: "Nếu là cái ba ba ba kia, tôi cầu còn không được."
Thượng Triết nghe không hiểu: "Anh nói gì thế?"
Trịnh Gia Ngôn giúp cậu sửa sang lại quần áo: "Đi thôi."
Thượng Triết quét thẻ mượn sách rồi nhập mã để mượn hai cuốn mang về, nói với Trịnh Gia Ngôn: "Anh đi trước đi, trong công ty rất phức tạp, coi như anh cho tôi chút mặt mũi vậy."
Trịnh Gia Ngôn nghĩ nghĩ, cũng không làm khó cậu nói: "Vậy tôi ở nhà hàng của Trương Mẫn chờ em."
"Cái nhà hàng kia của cổ còn chưa dẹp à?", Thượng Triết chế nhạo trong vô thức, lại cảm thấy nói như vậy với Trịnh Gia Ngôn có hơi biệt nữu, liền khụ một tiếng đáp, "Tôi biết rồi."
Sau khi Trịnh Gia Ngôn rời Ngân Thịnh, Chu Khang và Tiểu Huệ hỏi Thượng Triết xem đã xảy ra chuyện gì, Thượng Triết cười cười bảo trước kia có quen Trịnh Gia Ngôn, cũng gặp mặt mấy lần, nên Trịnh Gia Ngôn tới đây tìm cậu ôn chuyện cũ.

Sau đó mặc kệ hai người kia tiếp tục suy nghĩ, cậu đã rút ra hai cuốn tài liệu rồi chuồn ra khỏi công ty.

Lần này Thượng Triết về nước, hai lần gặp mặt trước với Trịnh Gia Ngôn cũng không vui vẻ gì, thật ra giữa hai người cũng không có thâm cừu đại hận gì, nhiều nhất thì cũng chỉ là nợ cũ chưa trả, nợ tình kéo dài 3 năm chưa dứt, hai người đều như thế này đã là vô cùng nhẫn nhịn rồi.

Lần này cuối cùng cũng có thể hoà bình cùng ngồi xuống nói chuyện, ít nhiều gì cũng coi như là khởi đầu mới.

Vào đến nhà hàng của Trương Mẫn, chắc là do được thông báo trước, Thượng Triết được phục vụ dẫn lên thẳng một gian phòng trên lầu hai, Trịnh Gia Ngôn đang ở trong chờ cậu.

Trương Mẫn là bạn của Trịnh Gia Ngôn, xuất thân con nhà lính, còn là loại cán bộ cao cấp, nhưng cổ thiên về kiểu nhị đại phản nghịch, bướng bỉnh không nghe theo sắp xếp của cha mẹ vào nhà nước làm việc, mà tự mình mở một nhà hàng đánh giá ẩm thực vô cùng kỳ quái.

Nhà hàng này tên là "Tùy Tâm Sở Dục", phong cách tổng thể của nhà hàng vô cùng tùy ý, bên trong bán cà phê và đồ ngọt, cũng bán luôn cả mấy món Trung có vẻ đặc sắc.

Trang trí trong nhà hàng cũng là kiểu kết hợp giữa phương Tây và phương Đông, tầng trệt đơn giản thời thượng, tầng trên thì phong vị cổ kính, đồng thời còn có cả báo để đọc vào buổi sáng và buổi chiều, tập san giải trí, tạp chí rồi tiểu thuyết.

Bảo đây là đi trước thời đại cũng được, mà bảo nơi này chẳng ra gì cũng chả sai.

Nói chung Thượng Triết cảm thấy, cổ có thể kiên trì mở tiệm đến tận ngày hôm nay, cũng coi như là vô cùng trâu bò.


Trịnh Gia Ngôn không gọi cà phê, anh chỉ gọi một bình trà hoa mưa Minh Tiền.

Thượng Triết cởi áo khoác ngoài vắt lên ghế: "Trương Mẫn không có đây à?"
Trịnh Gia Ngôn kéo kéo ống tay áo sơ mi, rót cho cậu một chén trà, tiện rót cho mình rót thêm vào ly của anh: "Cô ấy bị gia đình ép đi coi mắt, nói là lần khác sẽ chiêu đãi cậu sau."
Thượng Triết vui vẻ bật cười: "Đúng là chạy không thoát nhỉ, cũng khổ cho cổ rồi."
Trịnh Gia Ngôn rất rành về kỹ xảo đàm phán, không hề buộc cậu đưa ra quyết định vào thời điểm này, mà tùy ý cùng cậu tám nhảm: "Tài liệu kiến thức căn bản phổ biến và đề luyện thi...!Em mượn sách này làm gì thế?"
Thượng Triết có chút xấu hổ: "Kiểm tra đầu vào thôi, tôi phải thi lại."
"Sao lại thi rớt được thế?"
"Tai tôi mới vừa về nước mà, cái chính sách mới gì đó tôi không hiểu lắm, nhưng xem sách một tí là thi đậu được ấy mà."
"Em có chắc mình học nổi không vậy?" Trịnh Gia Ngôn nhấp một ngụm trà, "Tôi nhớ trước kia em ghét nhất là lí luận chính trị, đến cả bản tin thời sự cũng không thèm xem cơ mà, coi TV với tôi có mười phút là đầu đã gật gù muốn đi ngủ luôn rồi."
"Đã nói tôi nhất định sẽ đậu mà!" Thượng Triết thẹn quá hóa giận.

"Khi nào em thi lại?"
"Thứ sáu tuần này."
"Tính sơ sơ cũng còn được 3 ngày để ôn." Trịnh Gia Ngôn giở tài liệu của cậu ra xem thử, lật thẳng tới trang cuối, "tổng cộng có 276 trang, còn chưa kể đến bài tập, em chắc chắn em học nổi chứ? Em còn muốn phân thân ra chăm sóc con em à?"
"Tôi..." Thượng Triết nghẹn họng, nói thật, mới nhìn cái bìa sách thôi cậu cũng muốn đi ngủ luôn rồi.

Cậu hiểu rất rõ, người như cậu mà đi ôn tập, nhất định là không coi được mấy phút liền đi lướt weibo hoặc chuyển sang coi phim rồi.

Trịnh Gia Ngôn rất tự giác tự dấy chuyện lên, lật lật sách bài tập, cau mày nói: "Cái đề này phạm vi thật sự rất lớn, công ty không thể kiểm tra nhiều như vậy được, không ai viết trọng điểm ôn thi ra cho em à?"
"Là tôi đi thi cơ mà, anh lo nhiều thế làm gì?" Thượng Triết bĩu môi.

"Nếu em muốn thi lại thêm lần nữa thì tôi cũng không lo cho em làm gì," Trịnh Gia Ngôn nói, "hoặc là em muốn sự nghiệp dừng ở ngay vạch xuất phát cũng được, để tôi bớt lo."
"Ha ha, anh nghĩ hay quá nhỉ." Thượng Triết cướp sách về, phát hiện thật sự không hề có trọng điểm ôn tập, liền có chút nhụt chí, "nghe nói trước kia bọn họ có cái lớp bồi dưỡng gì gì đó, nhưng tôi không kịp học, chắc chỉ có thể chờ tới lớp tiếp theo để đợi nội dung trọng điểm."
"Chẳng phải em mượn vở ghi chú của người ta coi là được rồi à."

"Mấy người đó đều là người mới, em với họ không thân không quen, hơn nữa đàn anh như tôi, mượn vở của đàn em thì mất mặt lắm.

Anh không biết đám người mới kia kiêu ngạo cỡ nào đâu, lần trước có một tên tóc xù kia còn dám giễu cợt tôi nữa."
"Cái mác thần tượng này của em cũng khá phiền phức đấy." Trịnh Gia Ngôn trêu tức.

"...Dù sao tôi cũng không mở miệng đi hỏi được." Thượng Triết đưa tay chạm vào hoa văn chạm rỗng bên bộ bàn ghế gỗ tử đàn.

Trịnh Gia Ngôn thấy cậu mất hứng, cũng không nói gì nhiều, hỏi cậu có đói bụng không, Thượng Triết cảm giác trong bụng trống rỗng, liền gật đầu.

Thế là hai người ngồi lại ăn một bữa cơm, cả bữa ăn Trịnh Gia Ngôn không hề đả động gì đến mấy vấn đề nhạy cảm gì, Thượng Triết đương nhiên cũng không nhắc đến, mới bắt đầu cậu còn có chút lo lắng đề phòng, nhưng sau đó trò chuyện một hồi cũng có thể thả lỏng, bầu không khí cũng coi như là vui vẻ.

Trịnh Gia Ngôn bảo tài xế đưa cậu về tận nhà, anh cũng không đi theo, chỉ hỏi cậu: "Lầu mấy? Số nhà là bao nhiêu?"
Thượng Triết hiển nhiên không muốn nói lắm, vừa nói "tạm biệt" là tính vọt vào trong hành lang, bị Trịnh Gia Ngôn tóm lấy.

Trịnh Gia Ngôn nói: "Em không nói, tôi đến công ty em hỏi nhé?"
Thượng Triết khuất nhục trước dâm uy: "Lầu 12, 1202."
Lúc này Trịnh Gia Ngôn mới vừa ý: "Em về đi."
Thang máy chở Thượng Triết từ từ đi lên, cậu cảm thấy cậu bây giờ cũng không khác gì cái thang máy là máy, bay cao lơ lửng, hơn nữa còn không biết đã bay tới phương trời nào rồi.

Rõ ràng biết sẽ rất nguy hiểm, nhưng cậu lại vẫn không thể ngừng lại được.

Từ trước đến nay Trịnh Gia Ngôn vẫn luôn là kiểu người sống như sấm rền gió cuốn, lần này anh quyết tâm muốn can dự vào cuộc sống của Thượng Triết, buổi tối hôm sau liền ghé thăm căn hộ của cậu.

Lúc Thượng Triết mở cửa cho anh cũng không biết bản thân đã làm biểu tình gì: "Trịnh tiên sinh, ngài lại có việc gì nữa hả?"
Trên tay Trịnh Gia Ngôn cầm hai cuốn sách giáo trình mỏng: "Đến dạy bổ túc cho em."
Dù sao để người ta đứng ngoài cửa cũng hơi khó coi, Thượng Triết để anh vào nhà, nhận lấy hai cuốn sách kia ra xem thử, kinh ngạc nói: "Sao anh có được vậy? Tôi đã hỏi Chu Khang, bên thằng chả còn không có mà."
Trịnh Gia Ngôn cười cười: "Thiếu gì cách, tôi cũng đâu phải em, tôi lại không có cái mác thần tượng kia."
Thượng Triết bị anh chọc đến mặt cũng đỏ: "Được rồi đó, tôi cảm ơn anh là được chứ gì."
Trịnh Gia Ngôn nhìn xung quanh, thấy không có vết tích sinh hoạt của nữ giới, ngược lại trên nền nhà đều là đồ chơi của trẻ em, anh cũng khá để ý tới "đứa con riêng" kia của Thượng Triết, liền hỏi cậu: "Đứa trẻ kia đâu rồi?"
"Mới ăn tối xong, đang ngồi chơi trong phòng." Thượng Triết đeo bao tay vào rửa chén.


"Bình thường đều là một mình em chăm sóc nó?"
"Còn có cả bảo mẫu nữa, là cái người trong CMND anh trả tôi đó."
"Là nam à?"
"Ừm, Tiểu Tôn làm việc khá ổn, Chu Khang đề cử hắn cho tôi, nói cậu ta có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ."
"Cậu ta sống ở đây luôn à?"
"Không phải, buổi sáng Tiểu Tôn chăm sóc Kháp Kháp, buổi tối tôi di làm về thì cậu ta được nghỉ." Nói xong Thượng Triết mới phản ứng lại, liếc mắt nhìn anh, "anh đang hỏi cung tôi đấy hả?"
"Tôi đây là đang tìm hiểu em."
Thấy anh lí lẽ chính đáng, Thượng Triết hừ một tiếng: "Xem ra anh vẫn chẳng thay đổi, cái đồ cuồng khống chế, anh quản cũng nhiều thật đấy."
Trịnh Gia Ngôn cũng không để bụng nói: "Tôi quan tâm người tôi thích thì có gì sai?".

truyen bjyx
"..." Thượng Triết giả vờ như không nghe thấy, rửa xong chén, lại xác nhận lại với anh, nói: "Anh thật sự muốn ngồi đây coi tôi ôn tập?"
"Ngồi với em mấy tiếng rồi tôi đi."
"Động cơ của anh nghe có vẻ không được thuần khiết lắm nhỉ."
"Động cơ của tôi là gì em biết rõ, tôi cho em thời gian, em cũng nên cho tôi cơ hội."
Thượng Triết mấp máy môi: "Thôi được, vào phòng sách đi."
Ở giữa phòng sách và phòng của Kháp Kháp có một cái cửa nhỏ, làm vậy thì cậu sẽ tiện chăm sóc Kháp Kháp hơn.

Kháp Kháp nghe thấy cậu vào phòng sách, liền muốn qua đó để cậu chơi với nó, Kháp Kháp quăng đồ chơi xuống đất, hai chân nhỏ lảo đảo chạy sang kia: "Ba ba, đi chơi..."
Thượng Triết sửng sốt, quay người lại nhìn Trịnh Gia Ngôn.

Hai chân Trịnh Gia Ngôn bị ôm không nhúc nhích được, chỉ có thể khom lưng đỡ Kháp Kháp, ngăn không cho Kháp Kháp bị ngã.

Kháp Kháp hình như cũng nhận ra mình nhận nhầm người, ngước cổ lên nhìn, nhất thời bối rối, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng kia nhìn chằm chằm cái "ba ba bị nhận lầm", ngơ ngác không dám nhúc nhích.

Thượng Triết nhìn hai người một lớn một nhỏ trừng mắt, cảm giác có chút buồn cười.

Sau khi thưởng thức xong dáng vẻ ngượng ngùng của Trịnh Gia Ngôn, cậu đi qua ôm lấy Kháp Kháp, chọc chọc trán của nó: "Đồ trứng thúi, ba ba ở đây cơ mà.".

Bình Luận (0)
Comment