Editor: Chấm Than
Theo bản năng, Kháp Kháp có chút sợ hãi với Trịnh Gia Ngôn, lúc trước còn dám chú ơi chú à với Chu Khang,nhưng đối với Trịnh Gia Ngôn thì là dáng vẻ sợ sệt ũ rũ, luôn ôm chặt Thượng Triết không dám buông tay.
Nhưng Thượng Triết vẫn muốn đi học hơn, không thể cứ mãi ôm Kháp Kháp được, dỗ được một lúc mà Kháp Kháp vẫn chưa chịu nghe lời, cứ mở miệng là muốn khóc.
Trịnh Gia Ngôn thấy thế, trực tiếp bế Kháp Kháp đang ngồi trong lòng Thượng Triết sang.
Nhưng Kháp Kháp ngồi nửa ngày, kết quả bị dọa cho nấc lên, nhưng ngạc nhiên là không tiếp tục khóc nữa.
Trịnh Gia Ngôn ôm Kháp Kháp ngồi sang một bên, tiện tay lấy một cái xe lửa đồ chơi trên sàn nhét vào tay Kháp Kháp.
Kháp Kháp ngước mắt nhìn nhìn sắc mặt Trịnh Gia Ngôn, ngón tay ngăn ngắn chỉ chỉ bánh xe, bẹp bẹp, cứ thế ngoan ngoãn ngồi chơi đồ chơi, cứ như là sợ Trịnh Gia Ngôn, không dám khóc lóc om sòm trước mặt anh.
Trong lòng Thượng Triết có chút buồn bực: Đây cũng chả phải lần đầu tiên Kháp Kháp gặp Trịnh Gia Ngôn, lúc ở Đông Đô làm rớt giấy tờ của Trịnh Gia Ngôn, chuyện này Kháp Kháp còn nhỏ như vậy không biết có còn nhớ hay không.
Nhưng lúc đó Trịnh Gia Ngôn cũng đâu có làm gì nó, thậm chí còn chả thèm mắng nữa kia, Thượng Triết thật sự không hiểu Kháp Kháp sợ Trịnh Gia Ngôn ở chỗ nào nữa.
"Nhìn cái gì? Lo đọc sách của em đi." Trịnh Gia Ngôn lặng lẽ ra dấu với Thượng Triết.
"Không ngờ anh dỗ trẻ em cũng khá ổn đấy chứ." Thượng Triết mở giáo trình ra, lướt xem đại khái bên trong.
Giáo trình này gần như lược bỏ hết hai phần ba nội dung trong tài liệu, còn viết rõ trọng điểm ôn thi của một phần ba nội dung còn lại, tốt hơn nhiều so với đống sách cậu tìm được kia.
Nhưng học được một tiếng cậu vẫn thấy hơi đuối đuối, nghiêng đầu nhìn sang kia thì thấy Trịnh Gia Ngôn đang dạy Kháp Kháp lắp ráp đường ray xe lửa, vừa định len lén thò tay lấy điện thoại, kết quả vừa đụng tới màn hình đã bị ai kia bắt được.
"Em muốn xem điện thoại à?" Trịnh Gia Ngôn vừa hỏi vừa lắp đường ray.
"...Đâu có, tôi tưởng nó mới rung lên, chắc là nghe nhầm." Thượng Triết rụt tay về.
Trịnh Gia Ngôn đặt xe lửa vào đường ray anh mới ráp xong, bấm công tắc, liền nghe thấy tiếng xe lửa đồ chơi bi bo bi bo chạy đều, Kháp Kháp lập tức bị xe lửa hấp dẫn, vui vẻ nhìn đoàn tàu chạy vòng tròn.
Xe lửa biết phát sáng, thỉnh thoảng Kháp Kháp sẽ ngồi xuống giữ nó lại, rồi lại thả ra để nó tiếp tục bi bo bi bo chạy tiếp.
Trịnh Gia Ngôn để Kháp Kháp tự ngồi chơi, còn mình thì chạy sang ngồi đối diện Thượng Triết, cầm bộ sách và giáo trình lên, đọc theo như trên sách cho cậu nghe: "Dung nhập giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội..."
"Tôi cũng đâu còn là con nít, anh không cần phải làm thế đâu." Thượng Triết cắt ngang anh.
Trịnh Gia Ngôn nhàn nhạt liếc Thượng Triết một cái, cậu liền không dám ho he gì thêm.
"Con đường đã dung nhập giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội vào của toàn bộ quá trình hình thành giáo dục quốc dân và đời sống văn hóa bao gồm..." Giọng Trịnh Gia Ngôn vừa trầm vừa ấm, ngồi nghe thôi cũng là một loại hưởng thụ, "A.Phát huy tác dụng trên phương diện về cách thức sinh hoạt và quan niệm về thế giới thông của truyền thông và văn hóa đại chúng; B.
Củng cố và hiện đại hóa những văn hóa truyền thống của nước nhà; C.
Phát huy vai trò của giáo dục hiện đại trong công cuộc giáo dục và truyền bá tư tưởng tốt đẹp; D.
Khẳng định vai trò tiên phong làm gương của Đảng viên cùng Đảng và Nhà nước."
"Hừm..." Thượng Triết trầm ngâm.
"Được chọn nhiều đáp án."
"A...!B...!C?"
Thượng Triết khẩn trương nhìn Trịnh Gia Ngôn, cứ như học sinh tiểu học sợ bị thầy cô mắng, Trịnh Gia Ngôn nhìn thấy lại hơi buồn cười: "Đổi mới với toàn cầu hóa, công cuộc và cách thức hiện đại hóa những truyền thống văn hóa? Em thử suy nghĩ một chút, nếu so với những hạn chế hiện tại của Internet trong nước, câu này sai là chắc rồi, còn câu D tuy là chả ăn nhập gì đến đề, nhưng nó là đáp án đúng, sao em lại không chọn?"
"Vậy đáp án sẽ là ACD."
"Câu nào sai thì coi lại trong đề cương nhé."
"Ò."
"Câu tiếp theo.
Câu nào sau đây miêu tả chính xác về vai trò chính của đạo đức trong truyền thông hiện đại và xu hướng tư duy: A.
Trong xã hội Internet, mỗi người đều có quyền bày tỏ ý kiến và tham gia truyền thông; B.
Truyền thông đóng vai trò to lớn trong việc làm gương, dẫn dắt cộng động theo những điều tốt đẹp; C.
Văn hóa đại chúng không được phép truyền bá tư tưởng thấp kém, không phù hợp với cộng đồng; D.
Những đơn vị truyền thông đại chúng có tiếng nói nên đảm bảo lập trường chính nghĩa và có trách nhiệm với những tuyên bố của mình."
"Hình như đều đúng cả nhỉ, ABCD luôn?"
"Ừm, câu tiếp theo...!"
Trịnh Gia Ngôn không hề ngại phiền, khảo anh từng câu một, làm tiến độ ôn bài của Thượng Triết cũng rút ngắn lại không ít.
Kháp Kháp thấy hai người ngồi chung với nhau, baba lại không để ý tới nó, hơi bị không vui, tự chơi một hồi lại lách sang chỗ Thượng Triết làm nũng.
Trịnh Gia Ngôn tính kéo Kháp Kháp ra, nó còn tức giận, giãy vài cái coi như phản kháng, mà Trịnh Gia Ngôn cũng không vừa, dùng sức một cái xốc Kháp Kháp ngồi qua một bên.
Kháp Kháp cũng không phải loại dễ đối phó, miệng "Òa" một cái rồi khóc to lên.
Thượng Triết thấy thế đau lòng, kéo Trịnh Gia Ngôn ra, ôm lấy Kháp Kháp: "Anh đừng có làm Kháp Kháp sợ."
Trịnh Gia Ngôn nhíu mày: "Em không thể nuông chiều trẻ con như vậy được."
"Con tôi tôi phải chiều chứ, em còn tính quản à.", Thượng Triết chậc một tiếng, ôm lấy Kháp Kháp mềm mềm đang ngồi khóc, vừa dỗ vừa xem đề cương.
Trịnh Gia Ngôn đen mặt tự rót một ly nước uống cho hạ hỏa, hai cha con này đúng là cậy sủng mà kiêu mà, nhưng mà bây giờ anh chịu đựng một chút, về sau đòi lại cả vốn lẫn lãi cũng không sao.
Kháp Kháp rầm rì cài tiếng, cũng không khóc nữa, ngón tay ngắn ngũn "chỉ điểm giang sơn" trong sách của Thượng Triết, học theo tiếng cậu đọc bài, cũng không biết miệng đang bi ba bi bô cái gì, ngồi một lát lại thấy mệt, cứ thế dựa lên người Thượng Triết ngủ mất tiêu.
Thượng Triết lấy khăn ướt lau nước mắt nước mũi cho Kháp Kháp, rồi thả nó lên giường ngủ cho thoải mái."
Trở về phòng sách, liếc mắt thấy sắc mặt của Trịnh Gia Ngôn, Thượng Triết lấy khuỷu tay nhẹ huých Trịnh Gia Ngôn, hi hi ha ha nói: "Sức sống đâu cả rồi cậu trai trẻ? Còn giận con nít à, sao mà nhỏ nhen quá vậy!"
"Đến chuyện em có con trai tôi còn chấp nhận được, em còn dám nói tôi nhỏ nhen?"
"..." Thượng Triết muốn nói gì đó, nhưng mà cậu không dám.
Trịnh Gia Ngôn biết trong lòng cậu có chuyện gì đó đang giấu anh, nhưng hiện tại không nên làm căng, đành phải thở dài, coi như không có gì tiếp tục giúp cậu ôn tập.
Thượng Triết cũng rất là đàng hoàng, cả buổi hỏi gì đáp nấy, đúng chuẩn học sinh ngoan ngoãn.
Cứ ngồi học như vậy thẳng đến 10h đêm, Thượng Triết sửa soạn sách vở, tiễn Trịnh Gia Ngôn ra tới cửa: "Đi đường cẩn thận nhé."
Trịnh Gia Ngôn nhìn cậu: "Thật sự không muốn giữ tôi lại?"
Đáy mắt của anh còn vương chút ánh nhìn ấm áp, nhưng vô cùng ngắn ngủi, có lẽ chỉ là muốn đùa giỡn, hoặc cũng có thể anh chỉ muốn mê hoặc cậu, Thượng Triết thoáng hoảng hốt, suýt nữa thì dao động, nhưng trên mặt vẫn cố gắng trấn tĩnh: "...Chào anh, về nhà cẩn thận."
Trịnh Gia Ngôn cũng không níu kéo: "Tôi đi đây, em nhớ ngủ sớm, ngủ ngon nhé."
"Anh cũng ngủ ngon."
Thượng Triết đóng cửa lại, dựa đầu vào sau cửa thở phào.
Trái tim vẫn đang thình thịch thình thịch đập liên hồi, cậu lặng lẽ che mặt, mình đúng là hết thuốc chữa mà.
Ngày thứ hai cũng vậy, dưới sự giám sát của Trịnh Gia Ngôn, Thượng Triết đã ôn tập được gần hết nội dung thi.
Đến ngày thứ ba, cũng chính là một ngày trước khi thi, bên ngoài đổ mưa to, Thượng Triết còn tưởng Trịnh Gia Ngôn sẽ không tới, ai ngờ chuông cửa vẫn đúng giờ vang lên.
Trịnh Gia Ngôn chống ô màu đen xuống đất, nước men theo ô chảy thành một vũng nhỏ trên mặt đất, xem ra mưa khá to, từ gara mà đi tới nhà Thượng Triết cũng chỉ có vài bước chân, vậy mà ống quần của anh vẫn bị ướt một mảng lớn.
Thượng Triết cầm ô giúp anh, né sang một bên: "Mau vào trong uống trà nóng đi."
Hôm nay hai người ôn lại nội dung trọng điểm một lần cuối, nói thật, mấy ngày nay làm Thượng Triết giống như trở về thời học sinh, bên cạnh lúc nào cũng có phụ huynh kè kè bên cạnh, nếu anh mà thi hỏng, anh chắc cũng chẳng còn mặt mũi gì trở về nhìn mặt người ta nữa.
Cái cảm giác này có hơi kỳ quái, nhưng mà cậu cũng không ghét lắm.
Thượng Triết nhìn vệt mưa bắn trên cửa sổ, thất thần xoay bút.
Trịnh Gia Ngôn biết cậu đang nghĩ gì, nhưng anh không hề nói gì thừa thãi, dục tốc bất đạt, đạo lí này anh vẫn hiểu.
Quả nhiên, đến 10 giờ, Thượng Triết cuối cùng cũng không nhẫn tâm bắt anh lội mưa đi về.
"Khụ, tối nay anh ở lại đây đi.", cậu nói.
"Được." Trịnh Gia Ngôn lặng lẽ cong môi, được như ý nguyện.
Kháp Kháp mặc bộ đồ ngủ hình con gấu, cả người cuộn tròn trên giường ngủ mê mệt, Thượng Triết bảo Trịnh Gia Ngôn đi tắm trước, sau đó mở ngăn kéo lấy cho anh một bộ đồ ngủ để thay.
Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng đã ngừng, Thượng Triết cầm bộ đồ ngủ đi sang, đang tính gõ cửa nhà tắm, Trịnh Gia Ngôn đã đi ra ngoài rồi, bên dưới còn quấn một cái khăn lông lớn, khó khăn lắm mới che được bộ vị phía dưới.
Thượng Triết cứng ngắc đảo mắt liếc qua người anh, từ vai đến ngực, cơ bụng rồi đến đường nhân ngư, cuối cùng tầm mắt rơi vào cái khăn lông kia, hầu kết anh giật giật, len lén nuốt nước miếng.
Trịnh Gia Ngôn nói: "Em còn nhìn nữa tôi sẽ cứng đấy."
Thượng Triết đỏ mặt, thẹn quá hóa giận nói: "Tôi nhìn anh bao giờ! Anh lấy nhầm khăn của Kháp Kháp rồi! Anh bị nguyên một đàn cá heo vây quanh đó, sao mà anh tao quá vậy!"
Đây để mình giúp các bạn tưởng tượng ????
Trịnh Gia Ngôn dửng dưng cởi khăn lông hình cá heo ra: "Thì thôi, trả em này."
Thượng Triết: "..."
Thượng Triết giả bộ lơ đãng liếc qua dải đất màu đen kia, lắp bắp đưa bộ đồ ngủ cho Trịnh Gia Ngôn: "Anh mặc vào nhanh lên!"
Trịnh Gia Ngôn vô cùng bình tĩnh nhận lấy, tìm ở dưới rồi nói: "Không có đồ lót."
Lúc này Thượng Triết mới nhớ ra hồi nãy cậu quên lấy, hồi nãy trong ngăn kéo không có quần lót, nhưng có cái khác, linh quang chợt lóe, cậu cười bỉ ổi đi ra ngoài, ném cho Trịnh Gia Ngôn một cái túi nhỏ: "Mặc được thì mặc nhé."
Trịnh Gia Ngôn cầm lấy cái túi, nhìn tên-
Tã lót dành cho trẻ nhỏ.
Cuối cùng Trịnh Gia Ngôn vẫn mặc đồ lót của Thượng Triết, ra sô pha ngủ.
Trịnh Gia Ngôn nằm trên ghế sa lon, trên người chỉ có một tấm chăn mỏng, Thượng Triết lại mang thêm một tấm lót cho anh đạp, tiện đường cảnh cáo: "Đừng có mà vào phòng đấy, nếu không thì..."
Trịnh Gia Ngôn cầm tay cậu lại: "Nếu không thì sao, em sẽ ba ba ba tôi à?"
Trong bóng tối, mắt của Trịnh Gia Ngôn như đang phát ra ánh sáng, trong lòng Thượng Triết run rẩy, ngoài miệng lại không chịu thua: "Đúng vậy."
Trịnh Gia Ngôn nở nụ cười: "Yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy em và con trai em ngủ.
Nhưng mà tôi khuyên em, sau này đừng có dùng cái này uy hiếp tôi, nếu không đừng trách tôi không cho em cơ hội để đổi ý."
Thượng Triết đầy một bụng nghi ngờ leo lên giường, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không đúng lắm, lấy ipad ra, tra thử cái từ "ba ba ba" mà cậu cậu nghĩ là từ tượng thanh lúc vả mặt người khác.
Thượng Triết: "..."
Ánh huỳnh quang chiếu lên mặt của Thượng Triết, làm cậu tức tới độ suýt thì đập luôn cái ipad.
Trong phòng khách có người đang ngủ, rõ ràng người kia không hề phát ra tiếng động nào, cũng không làm gì để cậu phải nhiễu loạn, vậy mà Thượng Triết vẫn mất ngủ vì anh.
Ngày mai còn phải thi sát hạch, hôm nay lại mất ngủ, Thượng Triết phiền muộn cuộn chăn lên đầu.
Thời gian vẫn cứ chầm chậm trôi qua, cậu cũng không biết mình đã ngủ hay đang tỉnh, trong đầu hiện lên một đoạn hồi ức như mơ như thật.
Cậu nhìn chính mình đi vào một nơi sạch sẽ, có mùi thức ăn, còn có cả mùi nước hoa đầy dục vọng trộn vào nhau, làm cho cậu cũng có chút say.
Trên tay cậu cầm ly rượu đỏ, được người khác dẫn đến một nơi, cùng một người khác tươi cười rạng rỡ.
Cậu nói: "Xin chào Trịnh tổng, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Thượng Triết."
End chương 11.
Editor: Nhiều lúc lỡ tay để Thượng Triết xưng "em-anh", nhưng xét thấy cậu Triết là một người có liêm sỉ và danh dự, mình sẽ để hai người xưng "tôi-em" và "tôi-anh" cho đến khi cả hai xác nhận quan hệ.
Cho nên là, đọc truyện mà thấy Thượng Triết xưng "em-anh" thì báo mình với nhé, mình lên đồng đấy chứ chả có đâu.
Iu các bạn..