Tống Y

Chương 296

Tư Mã đại nhân quay sang nữ nhi mỉm cười hiền lành. Nhưng khi nói đến tật ở chân của nữ nhi, lão lại trùng xuống, lạnh lùng nói: “Lão đệ, tiểu nữ có tật ở chân đã rất lâu rồi, rất nhiều danh y đã chữa trị qua nhưng vẫn không có hiệu quả gì. Nha đầu vì thế cũng chịu không ít đau khổ. Vô luận là uống thuốc hay thoa ngoài da, bao nhiêu năm qua chưa hề gián đoạn, chỉ là trị liệu nhiều quá khiến cho nó ngày một thống khổ mà thôi. Cứ mong chờ rồi lại thất vọng, càng chữa nhiều thì càng nhiều người biết nữ nhi có tật hơn khiến nó càng đau buồn. Đa tạ Đỗ đại nhân hảo tâm nhưng chắc bệnh của tiểu nữ cứ để vậy thôi. Ngươi cứ tập trung xem bệnh cho lão hủ là tốt lắm rồi”.

“Chứng bệnh của Tư Mã đại nhân để cho ty chức trở về trước hết suy nghĩ và chuẩn bị phương pháp trị liệu, sau đó sẽ tiến hành trị liệu. Thời gian cũng không lâu lắm. Nhưng về nữ nhi, nếu như đã có bệnh, đương nhiên phải chữa trị, ngài như thế nào lại không cố gắng mà cứ để cho nữ nhi bị mãi như vậy?”

Tư Mã Quang lắc đầu: “Quên đi, không có nhiều hy vọng nữa đâu!”

“Chân của Lệnh Thiềm đã từng bị thương sao?”

“Không phải. Không biết như thế nào nữa, tự dung đau quá nên trở thành như vậy. Đau ở đầu gối”.

“Đây có lẽ là một loại bệnh tật do di chứng của bệnh tật khác để lại, hay là để ty chức xem qua một chút đã?”

Tư Mã Quang lại lắc đầu thở dài: “Cũng không ích gì đâu.”

Đỗ Văn Hạo nhướng mày: “Đại nhân có vẻ không tin tưởng vào y thuật của ty chức?”

“Cứ xem như vậy đi.” Tư Mã Quang lại nói thẳng thắn không hề có ý che đậy, “Nếu trị không hết, cần gì phải phí công?”

Đỗ Văn Hạo quay đầu lại liếc nhanh ra phía ngoài cửa, chỉ thấy nữ tử kia đã đứng ở đó, hai mắt lệ lưng tròng lắng nghe những gì bọn họ đang nói.

Lâm Thanh Đại ở bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này cũng không đành lòng, nói chen vào: “Tư Mã đại nhân, ngài hẳn phải biết, y thuật của Văn Hạo đây không như các y giả bình thường khác. Hắn chính là người am hiểu thần kỹ phẫu phúc chữa thương mà thế gian từ xưa tới nay chưa có ai làm được ngoài thần y Hoa Đà. Một người như vậy mà ngài không thể tin tưởng thì còn có đại phu nào đáng để đặt lòng tin nữa đây?”

Tư Mã Quang nghe lời của Lâm Thanh Đại thì có chút trầm ngâm, rồi liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, thở dài: “Đã như vậy thì làm phiền Đỗ đại nhân rồi”. Tiếp đó ngoắc tay nữ nhi nói: “Tuệ Nhi, mau lại đây, Đỗ đại nhân xem bệnh cho ngươi.”

Tuệ Nhi khập khiễng đi tới trước mặt bọn họ, nghiêm cẩn thi lễ, cúi đầu không nói lời nào.

Đỗ Văn Hạo chỉ chỉ nói nàng nằm xuống, vén tà váy lên. Sau đó hắn chậm rãi vén chiếc quần lót (quần lót này là cái quần lụa ở trong, không bé tí xíu như bây giờ đâu, nó vẫn dài quá gối đó, anh em đừng có tưởng bở) của nàng lên, chăm chú nhìn khu vực đầu gối khiến khuôn mặt nàng đỏ hồng lên mắc cỡ, rồi nghiêng đi một hướng khác không dám nhìn Đỗ Văn Hạo.

Dù sao chỗ đau của nàng cũng ở phía trên bắp đùi gần đầu gối, đây là một bộ vị rất nhạy cảm, tuyệt đối không thể cho nam nhân xem, trừ trượng phu của mình. Nhưng nói là vậy thì cũng hơi quá, trước đây cũng đã từng có nam nhân khác xem chỗ này của nàng rồi, chẳng qua đó là các đại phu lưng còng chân run, ngoài ra còn có nhiều nữ đại phu khác nữa. Còn nam tử trẻ tuổi thì Đỗ Văn Hạo chính là người đầu tiên.

Cũng chẳng biết Đỗ Văn Hạo có hiểu điều này không nhưng trên mặt hắn vẫn lạnh như tiền, không có biểu hiện gì khác lạ cả, bình tĩnh hỏi thăm: “Đau ở nơi nào?”

Tuệ Nhi lúc này mới xoay người lại chỉ chỉ vào chỗ đau nhưng vẫn không nói lời nào.

Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng xoa xoa bóp bóp chỗ nàng vừa chỉ, Tuệ Nhi ôi chao kêu lên một tiếng, khuôn mặt đỏ hồng lên. Tiêng kêu này không chỉ là đau đớn mà còn là sự sợ hãi thất thố, là tiếng kêu giải thoát cho bao kìm nén từ nãy tới giờ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời nàng bị một nam nhân trẻ tuổi đụng vào. Thậm chí thân thể mềm mại của nàng cũng nhẹ nhàng run rẩy.

Nhưng tất cả diễn biến nội tâm của Tuệ Nhi đối với Đỗ Văn Hạo như chẳng có ý nghĩa gì, đơn giản chỉ là một tiếng kêu đau đớn. Hắn thấy đầu gối nàng sau vài động tác xoa bóp không hồng cũng không nóng lên, chỉ có chút thũng trướng liền một tay nâng mắt cá chân của nàng lên, một tay đè lên bắp đùi, chậm rãi giúp nàng vận động các khớp chân theo các hướng. Đỗ Văn Hạo phát hiện chân nàng không thể gập lại nhiều, sau mỗi lần co duỗi thì kêu lên rất đau đớn.

Đỗ Văn Hạo hỏi: “Đau nhức thế này đã bao lâu rồi?”

Tư Mã Quang nói chen vào: “Đã nhiều năm rồi, ta nhớ khi nàng mười lăm tuổi thì ta cho đính hôn, chỉ sau một năm đã phát hiện bệnh rồi, thông gia nói với ta không thể lấy một người bệnh về làm vợ làm dâu được, nên trả về.”

“Cha!” Tuệ Nhi kêu lên, khuôn mặt đã trở nên trắng bệch. Nước mắt trào ra không ngớt. Hiển nhiên nàng đã bị cha động đến nỗi đau thầm kín và cay đắng nhất!

“Được, được, không nói không nói, cha không nói nữa.”

Trong lòng Đỗ Văn Hạo nổi lên một sự chua xót khó tả. Một cô gái như hoa như ngọc, chỉ vì một cái chân tật mà bị người ta thối hôn, sự đả kích này đối với nàng chắc chắn không phải tầm thường, khó trách nàng ta trở nên trầm mặc ít nói như vậy. Nếu như cái chân đau này không chữa khỏi, chỉ sợ cả đời này nàng sẽ trở thành một bà quả phụ suốt ngày buồn bực chán nản, câm lặng không nói một lời. Mà hiện giờ phụ thân Tư Mã Quang của nàng lại cũng bị mắc tuyệt chứng, một khi phụ thân mất đi, thật không biết nàng sẽ đối phó với sự nghiệt ngã của thế gian, của dư luận như thế nào đây? Nhất định phải tìm cách chữa thật tốt cho nàng!

Đỗ Văn Hạo lại hỏi nàng các cảm giác khác xuất hiện khi bị đau, lịch sử bệnh tật, cuối cùng mới xem lưỡi, chẩn mạch, rồi cúi đầu trầm tư.

Tư Mã Quang trong mắt cũng không hiện lên sự kỳ vọng gì, hắn đương nhiên không hề có ý nghĩ Đỗ Văn Hạo có thể chữa trị hết cho nữ nhi của mình. Ngược lại, trong đầu hắn lại có một ý rất kỳ lạ, hắn đã nhìn thấy Tuệ Nhi nhìn trộm Đỗ Văn Hạo, ánh mắt của nàng ta ngoài sự ngượng ngùng còn có một chút hưng phấn.

Đỗ Văn Hạo chậm rãi kéo quần trong (nói quần trong cho nó lành, các bác lại cứ tưởng tượng lung tung) của nàng xuống, vẻ mặt vẫn đầy trầm tư. Lát sau hắn từ từ đứng lên, cất giọng nói: “Chứng bệnh khiến cho Tuệ Nhi cô nương đây bị đau xưng ở đầu gối là một loại có tính chất giống với tý chứng. Nguyên nhân là do vệ khí suy yếu, khí huyết ngưng trệ, kinh mạch có dấu hiệu không thông, nói chung là tổng hòa nhiều yếu tố đó lại càng khiến cho bệnh nặng hơn. Điều quan trọng là tý chứng này đã xuất hiện lâu, trở thành mãn tính rồi.”

Tư Mã Quang nghe hắn nói như vậy thì khuôn mặt không hề giãn nở ra thêm chút nào, thở dài thườn thượt trong ruột, thầm nghĩ một tên đại phu trẻ tuổi có được danh tiếng nhiều khi may mắn đóng vai trò rất lớn. Nhưng bên ngoài thì vẫn lãnh đạm gật đầu: “Trước kia cũng có không ít đại phu nói như vậy, lời của ngươi tuyệt không sai lệch so với họ.”

Đỗ Văn Hạo vẫn lộ vẻ đăm chiêu: “Bọn họ dùng thuốc thế nào? Có đơn thuốc ở đây không?”

“Không có. Chúng ta không biết gì về y, giữ đơn thuốc làm cái gì đâu. Có bệnh thì cứ tìm đại phu, để các đại phu xem rồi tự khai đơn cấp thuốc là được rồi.”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì ngay lập tức lắc lắc đầu: “Đây là một thói quen rất không tốt. Ngài phải biết rằng, phàm những người có bệnh, được đại phu thăm khám và kê đơn thì sau đó nhất định phải lưu lại đơn thuốc để những đại phu tới chẩn lần sau có thể cân nhắc. Cái này không chỉ đối với việc chứng bệnh tái phát, mà ngay cả đối với những chứng bệnh khác phát sinh sau này. Phải biết rằng đa phần các loại bệnh tật đều có liên quan với nhau, nhiều khi cái sau bắt nguồn từ cái trước. Trên thực tế đã có nhiều trường hợp do dùng thuốc không đúng mà phát sinh bệnh mới từ một chứng bệnh cũ. Hơn thế nữa, việc chữa trị không dứt khoát một chứng bệnh hoàn toàn có thể là nguyên nhân gây ra hàng loạt chứng bệnh khác sau này. Đồng thời, việc chữa bệnh đa phần là phải chữa nhiều lần, sử dụng thuốc cũng khác nhau. Ví dụ đơn giản nhất là ban đầu dùng thuốc mạnh sau đó phải liên tục theo dõi, bệnh tình thuyên giảm thì thay đổi phương thuốc, dùng điều hòa, bồi bổ,… Chính vì vậy, việc lưu lại các đơn thuốc trước đó là rất quan trọng, tránh cho y giả lần sau không đi lại con đường của người trước. Bởi đa phần mỗi chứng bệnh có nhiều cách chẩn trị, dùng phương khác nhau, nhiều đường quanh co lắt léo, đôi khi y giả phải phỏng đoán, thậm chí thử sử dụng cách này rồi sang cách khác, đặc biệt đối với các nghi nan tạp chứng.”

Tư Mã Quang nghe Đỗ Văn Hạo giải thích một hơi dài lê thê như vậy thì có chút hiểu ra, nhưng cũng chỉ biết cười khổ mà nói: “Nói thật, ngài nói vậy thì ta cũng hiểu, nhưng là lão hủ này thân thể vẫn còn tốt lắm, từ nhỏ tới giờ lão hủ chưa biết mùi vị của chén thuốc nó như thế nào. Cho dù bây giờ tuổi cao, sức khỏe có phần giảm sút, nhưng bệnh tật hiện nay cũng chỉ là ngẫu nhiên dính phong hàn mà thôi. Bọn nhỏ trong nhà này cũng như vậy, thân thể đứa nào cũng mạnh khỏe, không cần đến thuốc thang. Duy chỉ có Tuệ Nhi của ta bị tật ở chân. Chính vì vậy mà nhà ta chưa bao giờ có thói quen lưu phương thuốc cả!”

Đỗ Văn Hạo cũng không quá thất vọng về việc không có đơn thuốc cũ, hắn bình thản nói tiếp: “Không sao. Ta cũng chỉ nói vậy thôi, có thì tốt, không có cũng không phải là quá xấu. Dù sao ta cũng có chẩn đoán của mình, nên sẽ tự mình kê đơn thuốc mới. Muốn trị tý chứng mãn tính này cần phải dùng Đan tham Dưỡng huyết để hoạt huyết. Phương thuốc hoạt huyết này dùng ý khí tương hợp để thông đạt khí huyết, thúc giục khí huyết vận hành để tán tật, hoạch đáp, trạch tả, kiện tỳ, lợi thấp. Mộc qua thư cân, nhị uy linh giúp hỗ trợ tiêu trừ phong hàn, thông lạc, thân cân thảo bổ trợ hoạt động của các chi, gân cốt, ngưu tất cũng có tác dụng làm mạnh mẽ gân cốt, mộc thông lợi ẩm, tiết nhiệt, tế tân hỗ phong chỉ thống.”

Chẳng hiểu sao Đỗ Văn Hạo lại có hứng nói một tràng giang đại hải cách thức chữa trị cũng những loại dược thảo cần dùng như vậy, trong khi hắn biết rõ người nghe có đến chín phần mười không hiểu và không cần nghe mấy cái đó. Quả thật Tư Mã Quang và nữ nhi của lão ngây ngốc nhìn Đỗ Văn Hạo, vẻ mặt trước và sau khi nghe hắn nói không có gì khác biệt. Lão rốt cuộc lắc đầu sau khi Đỗ Văn Hạo kết thúc bài giảng của mình: “Thôi được rồi, ngươi nói chúng ta không hiểu gì đâu, hay là cứ trực tiếp khai phương hạ dược đi, nói thế chứ nói nữa chúng ta cũng không sáng hơn được đâu.”

Đỗ Văn Hạo mỉm cười gật đầu, đi tới bên cạnh bàn, đề bút viết một đơn thuốc, đưa cho Tư Mã Quang: “Ta khai một đơn thuốc, gọi là Tuyên Tý thang gia giảm. Khi nấu thuốc, đun ba chén còn hai là được, chia làm ba lần sáng trưa chiều mà uống thuốc, nhớ phải uống nóng. Bã thuốc sau khi uống không được đổ đi, pha chế thêm khoảng sáu bát nước, đun thêm trong lửa nhỏ khoảng thời gian một ấm trà, chờ cho nước sôi liu riu, ước chừng còn khoảng năm chén nước thì dùng khăn lông sạch thấm nước đó lau rửa chỗ đau.

Trước tiên ta khai đơn dùng mười thang. Nếu có cải thiện, ta sẽ tới xem lại, điều chỉnh cách dùng cho những lần tiếp theo. Nếu không cải thiện, ta thực không có biện pháp nào khác, đành phải nhờ các đại phu cao tay hơn!”

Tư Mã Quang lắc đầu: “Không cần phải nhờ đại phu khác đâu, lão hủ ta tin ngươi là được. Bao nhiêu đại phu đã thử chữa trị nhưng có ai thành công đâu? Lần này nếu ngươi không chữa được thì coi như tiểu nữ không may mắn rồi, còn nếu ngươi chữa được, lão hủ nợ ngươi một món ân tình cả đời!”

“Không dám! Dù thế nào ty chức cũng gắng hết sức. Lát nữa ty chức sẽ cho người mang thuốc tới. Cáo từ!”

Rời khỏi phủ đệ của Tư Mã Quang thì trời cũng gần đến hoàng hôn, mưa nhỏ cũng đã ngừng, hai người điểu khiển xe nhàn nhã giẫm lên những tảng đá nhỏ trên đường mà hướng về nhà.

“Hôm nay sao có gì mà tỷ lại cao hứng như vậy?” Đỗ Văn Hạo thấy Lâm Thanh Đại từ lúc lên xe tới giờ không ngừng cười tủm tỉm liền tò mò cất tiếng hỏi.

“Ta cười mị lực của đệ a!” Lâm Thanh Đại đưa mắt kiều mị nhìn Đỗ Văn Hạo trợn lên, có ý trách móc cười nói: “Đệ đệ không phát hiện nữ nhi của Tư Mã Quang có ánh mắt khác lạ khi nhìn mình sao? Ha ha, đây là một loại ánh mắt sùng bái, nhưng lại có phần vui sướng, và tất nhiên xen chút hạnh phúc nữa.”

Đỗ Văn Hạo chỉ chỉ vào Lâm Thanh Đại nói: “Vẫn biết là tỷ không biết nói lời hay mà, ài, có câu gọi là miệng cái gì đó không nôn ra được răng ngà mà! Ôi chao, bớ người ta, cứu, cứu, có người mưu sát trượng phu. Ôi chao, cứu, không được đánh, đánh chết ta thì tỷ không có nam nhân rồi!”

Lâm Thanh Đại thấy Đỗ Văn Hạo cứ rống lên to như vậy khiến nhiều người trên đường ghé mắt lại tò mò nhìn xem thì vừa tức vừa buồn cười, hung hăng nhéo một cái thật đau lên vai hắn, oán trách nói: “Ta bất quá chỉ đánh nhẹ đệ một cái, đệ xem phản ứng của đệ đi, sợ có ai đó trong cả thiên hạ này không nghe thấy sao? Đệ cứ chờ đấy, xem ta thu thập đệ thế nào đây.”

Lâm Thanh Đại nói rồi lại dùng tay đập đập nhẹ vào người Đỗ Văn Hạo. Là một người biết võ công và rất giỏi võ công, nhưng nàng cũng là một người phụ nữ cổ đại biết lễ giáo, nên đương nhiên khi đánh Đỗ Văn Hạo, chỉ là thâm tình yêu mến, chỉ là những cái vuốt ve hơi mạnh một chút của hai người trêu đùa nhau.

Tay đánh, còn miệng Lâm Thanh Đại không ngừng kêu “Ta sẽ thu thập đệ thật tốt, để lần sau không dám to mồm nữa này!” Đỗ Văn Hạo thì được thể kêu oai oái, bộ dáng muốn cho cái xe trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người đi trên đường.

Thanh Đại thì có vẻ ngày một bất lực trước cái mồm to và cái da mặt dày của Đỗ Văn Hạo: “Thật hết cách với đệ, chỉ là đánh nhẹ nhàng vậy mà cũng kêu oai oái lên là sao?”

Đỗ Văn Hạo nghe thấy vậy thì nhếch miệng cười, quay về phía Lâm Thanh Đại làm cái mặt quỷ: “Ôi chao! Cái gì? Tỷ nói đánh như vậy mà là nhẹ nhàng sao. Tỷ đừng quên mình là một võ lâm cao thủ, mỗi cái vung tay nhấc chân là có thể lấy đi tính mạng người khác rồi. Với một chưởng rồi của tỷ, ta đây ít nhất cũng bị nội thương không nhẹ rồi.”

Lâm Thanh Đại ngồi ở trong xe, thấy Đỗ Văn Hạo vẫn mở miệng cãi cố, liền duỗi chân ra đạp nhẹ vào mông hắn một cái. Đương nhiên cái đạp này chẳng có gì là nặng nề cả, Đỗ Văn Hạo quay lại cười híp mắt: “Sao lại có cảm giác co dãn thế nhỉ?”

Lâm Thanh Đại nghe hắn nói mà mờ mịt chưa hiểu đầu cua tai nheo gì: “Cái gì co dãn?”

Thấy Lâm Thanh Đại vậy, Đỗ Văn Hạo lại làm vẻ mặt ngờ nghệch: “Khi một cước của tỷ chạm vào mông của ta, ta cảm giác được nó thật mềm mại, co dãn. Những ngón chân của tỷ thật nhẹ nhàng, mềm mại không hề cứng nhắc, phối hợp cùng động tác vô cùng đáng yêu của tỷ, tất cả khiến ta thấy rất thoải mái. Ta nghĩ mông của mình nhiều thịt hơn những ngón chân của tỷ, đương nhiên tỷ cũng sẽ cảm nhận được nhiều sự co dãn hơn ta. Thực sự ta có thể cảm nhận được điều đó trong động tác của tỷ.”

“Biến đi, hừ, cái… của ngươi một chút thịt cũng không có, thoải mái gì mà thoải mái? Ngươi chỉ được cái nói năng lung tung. Mà thật ra ngươi nói cái mấy cái gì ta nghe cũng không hiểu lắm.”

Lúc này bên cạnh có một chiếc xe trâu trên xếp đầy ngói xanh vượt qua xe của Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại, trên xe có một tiểu hài tử nắm nắm tay mẫu thân ngồi bên cạnh liên tục cười đùa. Điều khiển xe trâu là một ông lão cùng mấy người trang hán, điệu bộ rất vui vẻ vừa đi vừa nói chuyện. Đương nhiên chuyện của những tráng hán này chỉ xoay quanh chủ đề về các cô nương. Bọn Đỗ Văn Hạo có thể nghe rõ tiếng họ đang bàn tán về hai cô nương mới gặp trên đường, một người mặt trắng hồng, một người thắt đáy lưng ong, hai người một thì xinh đẹp một thì dáng vẻ mị hoặc khiến những tráng hán ở đây gần như chia làm hai phía. Họ bàn luận rất sôi nổi, nhiều lúc trên mặt mấy nam tử trẻ tuổi còn hiện lên sự hưng phấn, có người còn nhảy hẳn xuống xe thao thao bất tuyệt như là đang bảo vệ nữ nhân của mình vậy.

Đỗ Văn Hạo một bên vui vẻ nhìn đoàn người đi qua, tay thì vòng qua ôm lấy eo lưng Lâm Thanh Đại: “Cái này gọi là cảm giác thần bí, hiểu không?” Lúc này sắc trời đã muộn, người đi trên đường đã ít đi rất nhiều. Lâm Thanh Đại thấy hành động của Đỗ Văn Hạo như vậy thì cũng không có ý tứ rõ ràng, nhẹ nhàng đưa tay xuống muốn gỡ tay hắn ra.

Đỗ Văn Hạo đương nhiên không dễ dàng buông tha như vậy. Hắn ghé sát đến bên lỗ tai Lâm Thanh Đại, thổi nhẹ nhàng. Lâm Thanh Đại đột nhiên cảm giác một luồng nhiệt khí ấm áp tràn vào trong tai, nàng nhận ra hành động của Đỗ Văn Hạo, trong lòng có chút xao động, trái tim giống như mặt trống đang bị gõ vang lên những tiếng bình bình. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên bọn họ gần gũi với nhau như vậy nhưng lần nào trống ngực nàng cũng gia tăng tốc độ rất nhanh.

“Ta không hiểu, không biết cái gì gọi là cảm giác thần bí gì gì đó, đệ tập trung lái xe đi, những người kia đang nhìn chúng ta đó!” Lâm Thanh Đại cũng không mạnh mẽ cự tuyệt, chỉ quay đầu đi hướng khác, ngượng ngùng nói.

Đỗ Văn Hạo thấy Lâm Thanh Đại mắc cỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng lên, nghĩ cũng không nên làm quá, dù sao bên đường vẫn đang có người, liền ngồi thẳng dậy, ho khan hai tiếng nói: “Để ta đọc cho tỷ nghe một bài thơ ta rất thích nhé!”

Lâm Thanh Đại thấy Đỗ Văn Hạo đã nghiêm chỉnh đứng đắn trở lại thì trên mặt cũng không còn màu đỏ hồng nữa. Nàng cũng ngồi thẳng lên, chỉnh lại thân thể một chút, nhưng vẫn không quên bảo trì một khoảng cách nhất định với Đỗ Văn Hạo, hỏi lại hắn: “Thơ gì? Do ai viết? Mà người viết là nam hay nữ?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thoáng ngạc nhiên, cười nói: “Trời ạ, sao mà nhiều vấn đề vậy? Đến một vị giám khảo ở trường thi cũng không hỏi nhiều như tỷ đâu.”

Lâm Thanh Đại móc chiếc khăn thơm mát trong tay áo ra, nhẹ nhàng đưa lên miệng xoa xoa nhẹ khóe miệng, sau đó ghé mắt thoáng nhìn hắn, rồi ngay lập tức trở lại bộ dạng lạnh lùng, thản nhiên nói: “Được rồi, cũng không phải là quan trọng lắm, nếu là đệ thích, chắc sẽ không phải là một bài thơ kém cỏi, bất quá, quan trọng nhất vẫn là không phải đệ viết là được rồi!”

“Ta đâu có khả năng làm thơ cơ chứ? Tỷ tỷ thừa biết điều đó mà. Bảo ta ngoáy bút kê vài đơn thuốc thì còn được, chứ nói ta múa bút làm thơ thì ta chịu.” Đỗ Văn Hạo cũng biết mình biết người, thành thật nói.

Lâm Thanh Đại nghe vậy muốn cười lớn, nhưng cầm lòng được, cũng không thèm nhìn sang Đỗ Văn Hạo, vẫy vẫy cái khăn trong tay qua trước mặt hắn, nói: “Vậy đệ đọc cho ta nghe đi.”

“Vậy tỷ thực sự muốn nghe? Tốt lắm, khụ khụ.” Đỗ Văn Hạo ho ho vài tiếng để chuẩn bị đọc. Kỳ thật bài thơ hắn sắp đọc ra cũng chẳng phải là nổi tiếng gì, đơn giản là một bài hắn rất thích từ khi học đại học. Bài này do một tác giả cũng không phải là người cổ đại gì cả, mà là một phụ nữ bình thường, có tên là Tịch Mộ Dung sáng tác.

“Nhân nhược năng chuyển thế

Thế gian nhược chân hữu luân hồi

Na yêu, ngã ái

Ngã môn tiền sanh tằng kinh thị thập yêu?

Nhĩ nhược tằng thị giang nam tập liên đích nữ tử

Ngã tất thị nhĩ hạo oản hạ thác quá đích na nhất đóa

Nhĩ nhược tằng thị na cá đào học đích ngoan đồng,

Ngã tất thị tòng nhĩ đại trung điệu lạc đích na khỏa tiệm tân đích đạn châu,

Tại lộ bàng thảo tùng lý,

Mục tống nhĩ hào bất tri tình địa viễn khứ."

(Tạm dịch: "Người nếu có thể chuyển thế,

Thế gian nếu thật có luân hồi,

Như vậy, ta yêu.

Chúng ta kiếp trước từng là cái gì?

Nếu nàng từng là Giang Nam nữ tử,.

Ta nhất định là đóa hoa bị nàng bẻ gãy

Nàng nếu từng là đứa trẻ trốn học đi chơi,

Ta nhất định là viên ngọc rơi ra từ trong túi nàng

Tại bụi cỏ ven đường,

Đưa mắt dõi theo nàng dứt áo đi xa." – Ài, chẳng hay tí nào cả, bác nào có cao kiến thì dịch giùm bài thơ này nhé)

Đỗ Văn Hạo đọc đến chỗ này thì dừng lại. Hắn cũng không quay đầu lại xem vẻ mặt của Lâm Thanh Đại như thế nào, chỉ chăm chú nhìn con đường trước mặt rồi quay sang nhìn cái ngõ nhỏ dẫn vào nhà.

“Đã đọc xong rồi sao?” Rất lâu sau đó, khi chiếc xe đã rẽ vào ngõ nhỏ, những giác quan dường như mới quay trở lại với Lâm Thanh Đại giúp nàng thốt nên lời. Nàng nhướng đôi mi đen cong vút cất tiếng hỏi, thanh âm lộ rõ vẻ cô đơn.

“Vẫn chưa hết. Nhưng đệ nghĩ tỷ không muốn nghe cho nên thôi không đọc tiếp nữa”, Đỗ Văn Hạo trả lời. Đến lúc này hắn mới quay sang nhìn Lâm Thanh Đại. Giữa ráng trời chiều, khuôn mặt thon dài xinh đẹp của nàng lấp loáng trông thật xinh đẹp. Hàng mi thuôn dài, sống mũi thẳng, cao, đôi môi mọng quyến rũ, cằm hơi vểnh ra phía trước, làn da ở cổ trắng ngần. Ở Lâm Thanh Đại, mọi đường nét đều toát lên một vẻ quyến rũ khó tả.

Lâm Thanh Đại quay đầu lại đúng lúc Đỗ Văn Hạo đang chằm chằm nhìn vào nàng. Bốn mắt nhìn nhau khiến nàng ban đầu thấy sửng sốt, sau thì bối rối khôn tả. Nhưng Lâm Thanh Đại trấn tĩnh lại rất nhanh. Nàng nở nụ cười yếu ớt, cụp mắt, nhẹ giọng nói: “đó mà là một bài thơ sao?”

“Đúng vậy”.

“Nói bậy! Làm gì có bài thơ nào như vậy chứ! Ta tuy không biết làm thơ viết văn nhưng cũng biết chút ít về thơ Bình Khánh. Nghe những từ đệ vừa đọc chẳng giống ca từ trong một bài thơ chút nào”.

“Thế tỷ bảo nó là cái gì nếu không phải là thơ?”

Lâm Thanh Đại nhẹ nhàng: “Ta cũng không biết nữa. Nhưng những từ ngữ đó làm cho người nghe không khỏi cảm thấy chua xót, chỉ muốn đắm chìm luôn vào đó thôi. Đệ đọc tiếp đi, ta muốn nghe nữa”.

Đỗ Văn Hạo thầm thì vào tai nàng: “khi nào về đến nhà đệ sẽ nhớ lại rồi viết ra cho tỷ để tỷ có thể nghiên cứu dần dần”.

Đỗ Văn Hạo vừa nói xong thì xe đã dừng lại ở cửa Ngũ Vị Đường. Tuyết Phi Nhi đang đứng dựa cửa ngó quanh ngó quẩn, thấy Đỗ Văn Hạo cùng Lâm Thanh Đại về thì vội quay đầu hô to: “Cầm Nhi tỷ tỷ, Văn Hạo ca ca với Thanh Đại tỷ tỷ đã về đến đây rồi.”

Tiểu nhị của Ngũ Vị Đường vội vàng chạy ra giữ lấy xe ngựa, chờ cho Đỗ Văn Hạo cùng Lâm Thanh Đại đi xuống xe xong thì đem cả xe lẫn ngựa ra hậu viện cất.

Lâm Thanh Đại cố ý bước thật mau đi lên trước Đỗ Văn Hạo. Do đó hai người bọn họ một trước một sau tiến vào bên trong.

Tuyết Phi Nhi bước nhanh về phía Đỗ Văn Hạo, thân thiết kéo cánh tay hắn rồi thoải mái tựa đầu vào khuỷu tay hắn. Đỗ Văn Hạo đưa tay ra xoa xoa đầu nàng, nói: “nàng đứng ở cửa làm chi vậy?”

“Thiếp chờ chàng”.

“Nàng muốn ta hả? Thế hôn một cái nha?”

“Không phải bây giờ!” Tuyết Phi Nhi xoay mặt né tránh nụ hôn của Đỗ Văn Hạo rồi nói: “Nãi nãi của Cầm Nhi tỷ tỷ bị bệnh. Nhị tỷ của Cầm Nhi tỷ tỷ sang đây báo, muốn chàng qua đó xem bệnh một chút. Thiếp đứng đây chờ chàng lâu lắm rồi đó, bụng đói bắt đầu réo ục ục rồi đây này. Thế mà chàng không tỏ ra chút thương xót nào sao?”, nàng phụng phịu.

Đỗ Văn Hạo thừa dịp chưa ai chú ý đến hai người bọn họ liền cúi đầu thật nhanh hôn phớt lên khuôn mặt tròn tròn xinh đẹp của Tuyết Phi Nhi rồi nói: “Thế này được chưa? Nàng cần gì phải chờ ta đâu, nhanh đi ăn chút gì đi cho khỏi đói. Ta đến chỗ Cầm Nhi xem có chuyện gì. Nãi nãi bệnh chắc nàng ta cũng sốt ruột”.

“Chàng thật là… ài, thôi được rồi. Nhưng sao chàng không đi vào cung mà lại cùng Thanh Đại tỷ tỷ đi đâu đến giờ mới về vậy?”

“Ta gặp tỷ ấy trên đường về. Thôi để nói chuyện sau. Giờ nàng mau mau đi ăn cơm đi. Kêu Thanh Đại tỷ tỷ đi ăn luôn nữa, tỷ ấy cũng chưa ăn gì đâu”.

Vừa nói, Đỗ Văn Hạo vừa nhanh chóng bước về phía phòng Bàng Vũ Cầm.

Vừa bước vào Đỗ Văn Hạo đã thấy Bàng Vũ Cầm hai mắt đỏ hoe, chắc là đã khóc nhiều. Ngồi cạnh nàng là Nhị tỷ Bàng Vũ Đình.

Thấy Đỗ Văn Hạo bước vào, hai tỷ muội vội vàng đứng dậy.

Đỗ Văn Hạo kêu lên một tiếng “Nhị tỷ” để chào Bàng Vũ Đình, sau đó đi tới bên cạnh Bàng Vũ Cầm, ôm lấy bả vai nàng nói: “Ta từ trong cung ra thì gặp Thanh Đại tỷ tỷ. Vậy nên ta đưa tỷ ấy đi cùng đến nhà Tư Mã đại nhân một chuyến để xem bệnh cho ông ta luôn. Ta về hơi muộn một chút, nàng với Nhị tỷ đã ăn cơm chưa vậy?”

Bàng Vũ Cầm nghe Đỗ Văn Hạo nói xong là bắt đầu xụt xịt. Nàng đưa khăn thơm lên chấm nước mắt, nghẹn ngào nói: “Nhị tỷ qua nói nãi nãi lại bị bệnh rồi. Đầu đau, toàn thân nhức mỏi, người nóng, nhưng cơ thể lại thấy rét. Nãi nãi lớn tuổi như vậy rồi không biết có nguy hiểm không nữa. Mà người lại chỉ tin tưởng chàng, muốn chàng đến xem bệnh thôi. Thiếp chờ mãi chờ mãi mà không thấy chàng về nên sốt ruột quá.

“Không sao, không sao, nàng đừng khóc nữa mà. Ta biết là ta sai rồi. Thôi giờ ta đã về đây rồi, chúng ta nhanh chóng qua chỗ nãi nãi xem người làm sao?”

“Nhưng chàng vẫn còn chưa ăn cơm mà?” Bàng Vũ Cầm hỏi, giọng đượm vẻ lo lắng cho tướng công của mình,

Đỗ Văn Hạo đưa tay lau giọt nước mắt ở khóe mắt nàng rồi lên tiếng an ủi: “ta không sao mà. Nhịn đói một bữa cũng có chết được ngay đâu. Chúng ta đi xem bệnh cho nãi nãi trước đã”.

Bàng Vũ Đình ngồi một bên nghe hai người bọn họ nói chuyện tình cảm nên không muốn xen vào. Giờ nghe Đỗ Văn Hạo nói sẽ lên đường ngay nàng mới đặt chén trà đang uống dở lên bàn rồi đứng dậy nói: “Nếu không thì cứ đến nhà tỷ đi. Trong lúc Văn Hạo đệ xem bệnh cho nãi nãi, tỷ sẽ kêu người chuẩn bị cơm tối luôn”.

Nghe Bàng Vũ Đình nói vậy, Đỗ Văn Hạo chắp tay quay sang nói: “Vậy phải làm phiền Nhị tỷ rồi”.

Ra đến cửa, Đỗ Văn Hạo để ý thấy Bàng Vũ Cầm dường như có chuyện gì đó muốn nói với mình, nhưng cứ ngập ngừng định nói lại thôi. Tinh thần nàng cũng lộ rõ vẻ lo âu hốt hoảng.

Lên xe rồi, Bàng Vũ Cầm càng lộ rõ vẻ lo âu gì đó. Nhiều lúc Bàng Vũ Đình hay thậm chí cả Đỗ Văn Hạo nói nàng cũng có vẻ không nghe thấy và rõ ràng đang không để tâm vào câu chuyện. Thấy vậy, Đỗ Văn Hạo cất tiếng: Cầm nhi, nàng đang có tâm sự gì sao?”

Bàng Vũ Cầm bỗng trở nên hốt hoảng. Nàng quay sang nhìn Đỗ Văn Hạo, vội vàng lắc đầu nói: “không, không có gì cả. Thiếp làm gì có tâm sự nào đâu”.

Đỗ Văn Hạo nghĩ chắc nàng đang băn khoăn chuyện mình cùng Lâm Thanh Đại cùng nhau đi về như vậy, nhưng do trong xe còn có cả Bàng Vũ Đình nên hắn không tiện để giải thích thêm. Hắn chẳng còn biết làm gì khác, chỉ biết chấn an nàng: “nàng đừng lo, chắc nãi nãi sẽ không sao đâu”.

Ai ngờ Bàng Vũ Cầm vừa nghe xong những lời này thì lại nghẹn ngào thút thít khóc.

“Cầm nhi, thôi đừng có khóc mà. Nãi nãi sẽ không sao đâu”, Bàng Vũ Đình cũng lên tiếng an ủi.

Đỗ Văn Hạo cảm giác mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ nữa, bèn thấp giọng hỏi: “Cầm nhi, rốt cuộc thì nàng làm sao vậy? Nhìn thần sắc nàng không được tốt cho lắm”.

Bàng Vũ Cầm nghẹn ngào, rốt cục cũng quyết định nói ra suy nghĩ của mình: “Cũng tại thiếp không tốt. Nếu không phải vì thiếp thì nãi nãi đã không đổ bệnh như vậy.”

Nghe những lời này, Đỗ Văn Hạo càng thấy ngạc nhiên hơn, nói: “Chuyện là thế nào vậy? Rốt cuộc nàng đã làm gì?”

“Lúc trước nãi nãi bị bệnh cho người đi tìm chàng thì chàng lại vừa tiến cung. Nãi nãi lại không tìn tưởng vào tay nghề hai người Diệu Thủ với Hàm Đầu nên thiếp đã chủ động đi xem bệnh cho nãi nãi rồi tự mình kê thuốc cho người uống. Cũng tại thiếp không tốt”, Bàng Vũ Cầm vừa khóc vừa nói.

Đỗ Văn Hạo vội nói: “nàng đi xem bệnh cho nãi nãi hôm nào vậy? Sao ta không biết gì về chuyện này?”

Bàng Vũ Cầm lúc này mới ngẩng đầu lên, nấc nghẹn muốn nói mà không thành lời. Lòng tràn đầy sự thương xót, Đỗ Văn Hạo đưa tay ra ôm nàng vào lòng, không còn nghi ngại việc Bàng Vũ Đình đang ngồi đối diện liệu có chướng mắt khi nhìn thấy hay không nữa. Hắn nghĩ dù sao thì Bàng Vũ Đình cũng là Nhị tỷ của Cầm nhi, chắc sẽ hiểu và thông cảm được.

Đỗ Văn Hạo an ủi một lúc Bàng Vũ Cầm mới nguôi ngoai được một chút, vừa khóc vừa nói: “khoảng mấy ngày trước đây, mấy hôm mà tướng công bận đi xem bệnh cho Lâm nương nương và Trữ công công ý, thiếp đợi mãi không thấy tướng công về nên sốt ruột một mình đi về nhà. Thấy nãi nãi đang phát bệnh, đầu đau thân nhức mỏi, ngoài nóng trong lạnh nên thiếp đoán chừng nãi nãi bị thương hàn. Thiếp nghĩ nếu làm gì đó khiến nãi nãi đổ mồ hôi thì sẽ giúp nhiệt cơ thể lan đi. Ai ngờ uống thuốc xong nãi nãi không những không bớt bệnh mà từ mấy ngày hôm nay bắt đầu khó ăn, khó uống, mắt cũng lờ đờ chậm chạp. Hôm nay Nhị tỷ qua nói ngay cả hơi thở nãi nãi cũng rất yếu ớt. Tẹo nữa tướng công xem thử xem, nếu là do thiếp làm bệnh tình của nãi nãi nặng lên thì đúng là thiếp không còn mặt mũi nào mà sống trên cõi đời này nữa”.

“Nàng đừng nói lung tung như thế chứ. Nói ta nghe bệnh tình nãi nãi lúc trước thế nào?’ Đỗ Văn Hạo hỏi.

“Người thì thấy lạnh nhưng cũng có những lúc nóng rần lên. Đau đầu nhức mỏi khắp toàn cơ thể. Nhưng lại không bị đổ mồ hôi. Sắc mặt tái nhợt, nói chuyện gì cũng không có tinh thần”.

Đỗ Văn Hạo nghe Bàng Vũ Cầm mô tả xong đã phần nào hình dung ra cơ sự.

Đi thêm một đoạn nữa, xe ngựa đã đến trước cửa Bàng Vũ Cầm nương gia.

Bàng mẫu nằm trên giường, mơ mơ màng màng dường như không còn nhận thức. Mọi người trong nhà đông đủ ngồi quây quần quanh giường Bàng mẫu. Đỗ Văn Hạo sau khi chào hỏi mọi người một vòng bắt đầu bắt tay vào chẩn bệnh.

Hắn bắt mạch, xem lưỡi, kiểm tra thôi hồi để chắc chắn về phán đoán của mình rồi lấy bút, vội vàng kê đơn và đưa cho Bàng Vũ Cầm tìm phương bắt dược bốc thuốc cho Bàng mẫu.

Bàng Vũ Cầm tiếp nhận đơn thuốc. Liếc qua đơn, nàng bất ngờ kêu “hả” một tiếng. Chỉ thấy trong đơn thuốc mà Đỗ Văn Hạo kê có một loại thuốc duy nhất là nhân sâm năm tiễn.

Bàng Vũ Cầm sợ hãi nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “phu quân, cái này… Nãi nãi bệnh nặng như vậy, nếu chỉ dùng một loại thuốc như vậy thì có tác dụng gì không?”

Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: “có được hay không thì phải thử mới biết được chứ!”

Phụ thân của Bàng Vũ Cầm là Bàng Cảnh Huy vuốt chòm râu dài nói: “Văn Hạo kê đơn thuốc luôn rất khác người nhưng lại vô cùng hiệu quả. Lần trước kê đơn cho di nương con cũng vậy. Thôi nhanh đi chuẩn bị nhân sâm cho nãi nãi đi”.

Trong nhà Bàng Cảnh Huy đương nhiên lúc nào cũng có sẵn nhân sâm nên không cần phải đi đâu khác mua. Trong chốc lát, loại nhân sâm tốt nhất đã được mang tới. Tự tay Bàng Vũ Cầm giúp nãi nãi của nàng ăn.

Sau đó, mọi người trong nhà lại quây quần ngồi xung quanh giường Bàng mẫu. Như một ngọn đèn đang lay lắt, lão nhân hai mắt nhắm nghiền, môi nhợt nhạt vô sắc, sắc mặt tái nhợt. Bàng Vũ Cầm ngồi dựa sát vào Đỗ Văn Hạo, định hỏi hắn điều gì đó nhưng lại do dự liền thôi.

Chỉ chốt lát sau đó, Bàng mẫu nhẹ giọng rên rỉ một tiếng rồi chậm rãi mở mắt ra.

“Nãi nãi tỉnh rồi”, Bàng Vũ Cầm vừa mừng vừa sợ, ôm lấy đầu của Bàng mẫu mà khóc lóc thảm thiết không thôi.

Bàng mẫu chậm rãi quay đầu nhìn từng người bọn họ, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Cầm nhi à, còn có cả Văn Hạo sao, các con tới được là tốt rồi. Nãi nãi không sao đâu mà”.

Bàng Vũ Cầm nhìn mẫu thân mà lau những giọt nước mắt đang lã chã rơi. Rồi nàng đưa tay đắp lại chăn cho Bàng mẫu, ôn nhu nói: “Nãi nãi đương nhiên là không sao rồi. Đã có Văn Hạo ở đây, con ma bệnh sợ quá bỏ chạy mất rồi”.

Nghe Bàng Vũ Cầm nói, mọi người trong phòng không nén nổi mà cười ha hả.
Bình Luận (0)
Comment