Tống Y

Chương 297

Bàng mẫu vẫn rất mệt mỏi, cố gắng nói nhỏ với Bàng Vũ Cầm: “Ta ăn từng ít một thôi. Mang cho ta ít nước nữa”.

Bàng Vũ Cầm vội vàng sai người mang nước ấm đến, rồi tự mình định giúp giữ cho Bàng mẫu uống. Đỗ Văn Hạo nói: “Để nãi nãi ăn thêm ít nhân sâm trước rồi uống nước cho trôi”.

Bàng Vũ Cầm nghe vậy thì vội sai hạ nhân mang thêm một ít nhân sâm nữa đến. Bàng mẫu ăn sâm, rồi uống nước ấm, một lúc sau đã thấy khỏe hơn, tinh thần minh mẫn hơn. Bà kêu người đỡ mình dậy, nửa nằm nửa ngồi dựa vào giường cùng Bàng Vũ Cầm bọn họ trò chuyện những câu chuyện thường ngày.

Người nhà Bàng gia thấy cảnh này thì vừa mừng vừa sợ, ai cũng trầm trồ khen Đỗ Văn Hạo y thuật như thần.

Đêm đó, vợ chồng Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm ở lại Bàng gia.

Nằm trên giường, Bàng Vũ Cầm tình cảm dựa sát vào phu quân nhẹ nhàng hỏi: “tướng công, nãi nãi rốt cuộc là bị bệnh gì vậy? Là thiếp đã kê đơn không đúng phải không?”

“Không phải, nàng kê đơn thuốc không sai mà”.

Bàng Vũ Cầm buồn bã nói: “Phu quân, chàng không cần phải an ủi thiếp đâu. Thiếp biết là chàng chỉ nói vậy để an ủi thiếp thôi mà”. Sống cùng Đỗ Văn Hạo bấy lâu nay, Bàng Vũ Cầm đương nhiên hiểu phu quân của nàng, nàng cũng cảm nhận được rõ ràng cách làm của mình có gì đó không ổn. Thế nhưng lúc này lòng nàng vẫn rối như tơ vò, thêm vào cảm giác hối hận khiến nàng không thể minh mẫn được.

“Không phải ta đang an ủi nàng đâu. Ta nói sự thật mà, nàng suy đoán đúng, và phương thuốc nàng kê cũng không sai”.

Bàng Vũ Cầm ngẩng đầu, hai mắt đã rơm rớm nhìn Đỗ Văn Hạo hỏi: “Vậy tại sao thuốc đó lại không trị được bệnh cho nãi nãi mà còn làm cho bệnh tình của nãi nãi trở nên nặng hơn”.

“Bởi vì nàng chưa có nhiều kinh nghiệm kê thuốc, đặc biệt là kê thuốc cho người già. Người già cơ thể không được khỏe, không thể kê thuốc như cho những người bình thường được. Dù nãi nãi có biểu hiện của bệnh thương hàn, nàng không thể chỉ dùng những thứ thuốc thông thường để chữa bệnh đó. Phải dùng thêm tái tạo tán Đẳng Dược để bổ trợ cho Giải Biểu thì mới có tác dụng. Nàng liên tục cho nãi nãi dùng mỗi Giải Biểu thì không chỉ không có tác dụng mà thậm chí còn gây ra tác dụng ngược: mồ hôi toát ra nhiều khiến cơ thể mệt mỏi, thần khí suy giảm, ăn uống không được. Rồi miệng không thể nói, mắt lờ đờ không còn tinh nhanh. Khi tình huống này xảy ra, chỉ cần cho ăn thêm nhân sâm Thang Từ Phục khô sẽ giúp nguyên khí khôi phục, cơ thể có lại sức lực.”

Bàng Vũ Cầm trong chuyện vợ chồng lễ giáo là một người hiền thục, có chút phục tùng chồng, nhưng bản chất nàng là một người thông minh, nhanh hiểu. Sau khi nghe Đỗ Văn Hạo giải thích, nàng hiểu ra ngay sự việc, rằng nàng kê thuốc thì không sai nhưng khi kê lại không để ý đến đặc điểm cơ thể của người bệnh nên thuốc Giải Biểu đã xảy ra tác dụng ngược, gây tổn thương đến dương khí của Bàng mẫu.

Bàng Vũ Cầm đi theo Đỗ Văn Hạo học y thuật đã gần một năm nay. Ngày thường nàng vô cùng chăm chỉ, cứ có thời gian rảnh là lại đọc sách về y thuật. Hơn nữa, nàng cũng được Đỗ Văn Hạo chỉ điểm thêm nên kỹ năng ngày một tốt hơn. Cảm thấy cũng khá tự tin vào tay nghề của mình, Bàng Vũ Cầm mới tự tin kê đơn chữa trị căn bệnh thương hàn đơn giản cho nãi nãi. Nhưng nàng không ngờ rằng việc kê đơn thuốc còn phụ thuộc vào thể trạng của bệnh nhân nên chút nữa đã gây ra đại họa. Kinh nghiệm lần này giúp nàng nhận ra rằng “kỳ hoàng nhất đạo, bác đại tinh thâm”. Y thuật không chỉ cần kiến thức mà còn cả kinh nghiệm nữa. Mình mới chỉ bắt đầu đặt chân lên một con đường dài bao la bất tận mà thôi.

Vẫn cứ nói là Trung y dễ học mà khó giỏi. Dễ bởi vì nó bắt nguồn từ những thứ rất đời thường, các phương thuốc đôi khi rất gần giống với những món ăn, thức uống hàng ngày, kiến thức cơ bản, các vị thuốc đơn giản cũng không khác là mấy so với các loại rau quả, dược thảo bình dân mà rất nhiều nhà đều trồng trong vườn. Tuy nhiên, Trung y lại rất khó để thành tài, bản thân nó đòi hỏi người học phải có sự trau dồi hàng ngày, có sự trải nghiệm không ngừng qua những kinh nghiệm thực tế. Nó không phải như Tây y, thuốc theo bệnh, cứ bị bệnh gì thì tìm đúng loại thuốc đó, ai cũng có thể mua, có thể bán được. Trung y mặc dù có đơn thuốc, có những bệnh chứng rõ ràng, nhưng là nó phụ thuộc vào mỗi giai đoạn bệnh, mỗi thể trạng của bệnh nhân. Với mỗi một loại bệnh, không những khác nhau ở các giai đoạn, mà còn khác nhau ở mỗi người bệnh.

Theo cách chẩn bệnh của Trung y, mỗi khi xem bệnh đều phải trải qua bốn giai đoạn, vọng (nhìn) - văn (nghe)- vấn (hỏi) – thiết (sờ - chẩn mạch). Điều này thể hiện là với mỗi người bệnh đều phải có sự tham khảo kỹ lưỡng, chẩn đoán chính xác các chứng bệnh, từ đó mới kê đơn, cho thuốc. Hơn nữa, sau mỗi lần điều trị, lại phải khám lại để thay đổi thuốc.

Lại nói ở thời đại của Đỗ Văn Hạo, mặc dù Trung y vẫn khá được coi trọng, nhưng thực tế số người theo học ngày một ít. Một phần cũng do yếu tố thị trường, mọi người đều có xu hướng muốn đơn giản, nhanh gọn, cái này thì Tây y hơn hẳn Trung y. Tây y bệnh gì nếu đơn giản thì cứ ra hiệu thuốc, mua đúng loại bệnh là được, vừa dễ mà vừa nhanh khỏi. Mặt khác, nguyên liệu cho Trung y ở thời hiện đại thì ngày một thiếu, chất lượng cũng không đảm bảo. Nhưng, điều khiến mọi người không đủ kiên nhẫn theo Trung y chính là sự rắc rối của phương pháp trị bệnh, sắc thuốc rồi uống thuốc. Việc chẩn mạch bằng tay dù là thầy thuốc giỏi đến mấy nhưng khi so với cái tai nghe của Tây y thì cũng không dám khẳng định rằng mình nghe đúng hơn.

Ngày thứ hai, sau khi uống thuốc đầy đủ, Bàng mẫu cơ bản đã khỏi hẳn, đã có thể xuống giường đi đi lại lại. Việc ăn uống nọ kia cũng đã dần trở lại như bình thường. Chờ đến tối, sau khi ăn uống xong xuôi, thấy cơ thể Bàng mẫu không có gì đáng lo ngại nữa vợ chồng Đỗ Văn Hạo mới cáo từ, lên đường về Ngũ Vị Đường.

Một ngày nữa lại trôi qua.

Sáng sớm hôm nay, Lâm Thanh Đại dậy rất sớm. Vừa rời giường nàng đã chuẩn bị đi đến rừng trúc ở hậu viện định đi vài đường quyền. Mở cửa phòng, nàng ngạc nhiên vô cùng khi thấy một tờ giấy được vứt ở ngoài cửa. Trên tờ giấy viết những dòng chữ nhỏ nhưng ngay ngắn như sau: “Hôm trước đệ đã đọc một phần bài thơ cho tỷ nghe rồi, phần còn lại của bài thơ đó như sau:

“Nhĩ nhược tằng thị diện bích đích cao tăng

Ngã tất thị điện tiền đích na nhất chú hương

Phần thiêu trứ

Bồi bạn quá nhĩ nhất đoạn tĩnh mục đích thì quang

Nhân thử, kim sanh tương phùng

Tổng an đắc hữu ta tiền duyến vị tẫn

Khước hựu ngận hoảng hốt

Vô pháp tử tế địa khứ phân biện

Vô pháp nhất nhất địa hướng nhĩ thuyết xuất."

(Tạm dịch: Nàng nếu từng nghĩ sẽ làm một vị cao tăng

Ta nhất định sẽ đến đại điện thắp một nén nhang thành ý

Nhang cháy dần…

Ta sẽ được làm bạn với nàng trong một khoảng thời gian

Bởi vậy, nếu kiếp này có gặp lại

Cũng là vì duyên phận chúng ta còn gắn kết với nhau

Tuy có đắn đo

Biết mình khó mà đón nhận

Cũng không thể dễ dàng thổ lộ với nhau)

Lâm Thanh Đại đọc xong người chợt thấy nóng bừng lên. Nàng xoay người bước trở lại vào trong phòng rồi đóng cửa lại. Qua cửa sổ, Lâm Thanh Đại thấy Đỗ Văn Hạo từ trong thư phòng đi ra vội vàng cúi đầu ngồi xụp xuống ghế, người nóng bừng như thể vừa làm chuyện gì không tốt nên không dám nhìn thẳng vào người đối diện. Đến khi nhìn thấy vạt áo trường bào của Đỗ Văn Hạo đi xa dần khuất khỏi tầm mắt mình, rồi tiếng kẽo kẹt cánh cửa đóng mở vang lên, Lâm Thanh Đại mới vỗ vỗ ngực mình thở dài một cái. Nàng một lần nữa đọc những chữ cái dường như đang nhảy múa trên tờ giấy rồi thở dài.

“Ôi Văn Hạo, một đời hồng nhan Lâm Thanh Đại ta đã gắn bó với đệ. Ba cái dòng ngắn ngủi này làm sao mà đệ che được mắt ta. Tâm trạng ý tứ đệ thế nào chẳng lẽ ta lại không biết sao. Những lời đệ nói khiến tim ta loạn nhịp mất rồi”, Lâm Thanh Đại cười buồn. Nàng phóng tay buông rơi trường kiếm rồi buông mình ngã xuống giường, nhẹ nhàng đặt trang giấy với những câu thơ tình cảm lên ngực, sau đó nhắm nghiền hai mắt lại tận hưởng những phút giây hạnh phúc.

Là một người có thể nói là rất không may mắn, góa chồng khi chưa thực sự được làm vợ. Thế nhưng, lễ giáo cổ đại đã biến Lâm Thanh Đại thành một người cứng rắn, nàng tự đóng cửa lòng mình, chấp nhận số phận của mình để thờ chồng, chính xác hơn là thờ một thứ quan niệm cổ hủ của thời đại này. Thế nhưng, từ khi gặp Đỗ Văn Hạo, tư tưởng hiện đại của hắn đã ngày một ngấm vào những người sống cùng hắn, Lâm Thanh Đại cũng không phải là ngoại lệ. Cùng với y thuật cao thâm của hắn, đặc biệt là phẩm chất chân chính của một lương y đã thực sự khiến nàng phải động tâm. Không biết từ lúc nào, cánh cửa lòng của nàng đã trở nên yếu ớt trước sức ép mạnh mẽ từ bên trong, chỉ cần một tác động nhỏ, nàng có thể bùng nổ với những tâm trạng đã bị dồn nén bao lâu nay. Và thời điểm đó đã đến, chính là khi hai người ở với nhau dưới giếng khô. Kể từ đó, Lâm Thanh Đại đã thực sự trở lại với cuộc sống của một cô gái đang tuổi thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời.

Khoảng lặng của Lâm Thanh Đại bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa. Lâm Thanh Đại thấp giọng che đi sự bực bội vì bị làm phiền không đúng lúc nói: “Ai đấy?”. Vừa nói, nàng vừa bước về phía cánh của để mở ra.

Chỉ thấy Đỗ Văn Hạo khuôn mặt tươi cười đang đứng trước cửa nhìn chăm chăm vào nàng, trên tay cầm hai cái nhu mễ cao (bánh bao hấp?) nóng hổi gói trong lá sen.

Lâm Thanh Đại bỗng chốc mặt đỏ dừ, ngập ngừng nói: “đệ…. Không phải đệ đã đi rồi sao?”

“Đệ cũng đi được một đoạn rồi, nhưng đi ra đến cửa thấy có người bán nhu mễ cao. Biết tỷ thích ăn món này nên đệ đã mua cho tỷ hai chiếc đây. Nào, đưa tay đây nào”. Nói xong, Đỗ Văn Hạo đặt hai chiếc nhu mễ cao vào tay Lâm Thanh Đại rồi quay người trực rời đi.

“Văn Hạo….”, Lâm Thanh Đại định nói câu gì đó, nhưng rồi lại ngập ngừng dừng lại.

“Có việc gì vậy?”

“Ừm, cũng không có gì. Thôi đệ mau mau vào cung bái kiến Hoàng Thượng đi. Nghỉ liền hai ngày rồi, không biết Hoàng Thượng có việc gì cần sai bảo không. Rồi còn các nương nương trong hậu cung, người bệnh nặng người bệnh nhẹ đang chờ đệ đến chẩn bệnh. Thôi đi mau đi”.

Đỗ Văn Hạo xoay người nhìn thẳng vào Lâm Thanh Đại cười: “thì đệ đang định đi đây mà”, rồi hắn khoát tay vội vã rời đi.

Đợi đến khi bóng dáng của Đỗ Văn Hạo khuất hẳn, Lâm Thanh Đại mới để cho cảm xúc của mình bung tỏa. Nàng cúi đầu, hít hà cái hương thơm không thể cưỡng lại của cái nhu mễ cao gói trong lá sen. Rồi nàng thấy cay cay nơi sống mũi, một giọt lệ đã rơi ra đậu lên chiếc lá sen, theo gân lá chảy tận vào bên trong chiếc nhu mễ cao.

"Ngã nhược tằng thị na giang nam thải liên đích nữ tử

Ngã hựu như hà xá đắc thác quá đích nhĩ giá nhất châm."

Lâm Thanh Đại cao hứng lẩm bẩm hai câu thơ yêu thích, rồi quyết định lui về phòng đóng cửa lại.

Đỗ Văn Hạo lên kiệu đi vào hậu cung. Vừa vào đến nơi, hắn đã nghe nói Chu đức phi đang muốn tìm mình có việc gấp.

Hắn với Đức phi đã kết bái tỷ đệ. Đỗ Văn Hạo biết tỷ tỷ kết nghĩa của hắn nếu không có việc gì gấp chắc chắn sẽ không làm phiền hắn. Giờ nàng ta sốt ruột tìm hắn như vậy nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra rồi. Đỗ Văn Hạo vội vã bước lên tấm thảm đỏ dẫn vào Chu đức phi tẩm cung.

Chỉ thấy Chu đức phi đang mặc một bộ quần áo lụa mỏng màu xanh biếc, trang sức trên đầu kêu rinh rinh có thể nghe thấy từ xa. Nàng đang đứng trước cửa, chắc là biết hắn đến nên ra trước để chờ.

“Nương nương tìm ta có chuyện gì vậy?” Đỗ Văn Hạo thấy Chu đức phi ánh mắt khẩn trương, chính mình cũng tự nhủ cần phải đi nhanh hơn nữa.

Chu đức phi ra dấu cho những cung nữ và thái giám đứng gần đó lui cả ra, rồi kéo Đỗ Văn Hạo đến chỗ cái ghế đá dài kê dọc theo hành lang. Khi cả hai đã yên vị trên chiếc ghế đó, Chu đức phi thấp giọng nói: “Văn Hạo, Lưu quý phi bị bệnh rồi”.

“Lưu quý phi ý hả? Ha ha, nàng ta mà bị bệnh thì tự khắc sẽ có người sốt ruột, không nhọc tỷ tỷ làm ơn. Nhìn tỷ tỷ kìa, sao mà phải cấp bách sốt ruột thế. Nàng ta mà bệnh thì thái y sẽ đến kiểm tra chữa trị mà”, Đỗ Văn Hạo vừa cười vừa nói.

“Nếu chỉ có thế thì ta cần gì phải tìm đệ gấp gáp thế này. Ta vội vàng muốn nói cho đệ biết là bởi vì chuyện còn liên quan đến cả Dụ tài nhân nữa. Dụ tài nhân bị cho là cố ý ngã lên người Lưu quý phi, khiến quý phi bị động thai. Giờ không biết có giữ được hài tử đó không nữa. Hoàng Thượng đang tức giận lắm đó”.

“Hài tử nào cơ?” Đỗ Văn Hạo cả kinh. Mấy ngày hôm trước chính hắn đã đi kiểm tra sức khở cho Lưu quý phi, rõ ràng thấy nàng ta không mang thai, thế thì lấy đâu ra hài tử trong bụng cơ chứ? Không hiểu chuyện này rốt cục là như thế nào đây?

“Lưu quý phi không phải là đang mang bầu sao? Buổi sáng hôm nay, không biết trời xui đất khiến thế nào mà Dụ tài nhân lại vào ngự hoa viên chơi. Ta nghe cái người luôn ở bên hầu hạ Hoàng Thượng Trữ công công nói nàng ta gặp Lưu quý phi. Rồi không biết nói nhau những gì mà một lúc sau thấy Lưu quý phi ngã lăn ra đất, kêu gào thảm thiết”.

“Tại sao lại như thế được? Thế thái y chẩn bệnh nói sao?” Đỗ Văn Hạo nghe xong cũng thấy vô cùng ngạc nhiên.

“Đó… điều tệ nhất là Thái y viện nữ khoa thái y thừa Hạ Cửu Bà sau khi khám xong thì nói Lưu quý phi trong bụng đang mang thai một hài tử trong khi chính đệ là người khẳng định Lưu quý phi không hề mang thai.

Giờ thì Đỗ Văn Hạo đã hiểu ra mọi chuyện. Rõ ràng hắn đã khám cho Lưu quý phi cẩn thận, nên mới để Dụ Cáp Nhi khẳng định chắc chắn nàng ta không mang thai. Vậy chẳng lẽ Lưu quý phi thông đồng với Hạ Cửu Bà muốn hãm hại Dụ Cáp Nhi sao? Dù sao Lưu quý phi ở trong cung cũng được một thời gian khá lâu rồi, tất nhiên sẽ có quan hệ tốt với Thái y viện nên không thể loại trừ khả năng này. Bảo sao Chu đức phi lại vội vã tìm hắn đến thế. Chuyện này nếu không giải quyết cẩn thận khéo sẽ thành to chuyện đây.

Nghĩ xong, Đỗ Văn Hạo nói với Chu đức phi: “Đa tạ tỷ tỷ. Ta biết rồi.”

“Văn Hạo, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra hả? Ta thì ta tin tưởng vào đệ, nhưng những gì Hạ Cửu Bà nói thì… Ta không biết nghĩ sao cho phải nữa”.

“Tỷ tỷ không cần lo lắng quá. Đệ đi ngay đây, đừng để người khác nhìn thấy đệ vào đây mà rồi liên lụy đến tỷ tỷ”, Đỗ Văn Hạo vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Chu đức phi kéo tay Đỗ Văn Hạo nói: “Ta sợ cái gì đâu. Cứ nói đệ đến đây xem bệnh cho ta là được chứ gì. Nhưng tốt nhất đệ cũng nên đi đi. Mấy người tay chân của nương nương chắc chắn đã thấy đệ đi vào đây rồi. Thể nào Hoàng thượng cũng cho người truyền gọi đệ ngay thôi”.

Đỗ Văn Hạo không khỏi cảm thấy cảm động, đang định thi lễ cảm tạ Đức phi thì bỗng thấy một cung nữ vội vã chạy tới, chỉ ra ngoài cửa nói: “Nương nương, Hoàng thượng phái người đến tìm Đỗ đại nhân, lệnh cho Đỗ đại nhân phải lập tức đến đồng cung Lưu quý phi”.

Chu đức phi vỗ vỗ vào vai Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi đi đi, đừng sợ gì cả. Trong cung còn có tỷ tỷ ta đây. Nếu có người muốn gây khó dễ cho đệ, bất quá ta sẽ đến tìm Thái Hoàng Thái Hậu với Hoàng Thái Hậu để cầu xin cho đệ”.

Đỗ Văn Hạo hướng về phía Chu đức phi nở nụ cười cảm kích rồi cất bước đi về phía cửa.

Hắn vội vàng chạy tới chỗ Lưu quý phi đồng cung. Còn chưa vào đến nơi, tai hắn đã nghe thấy tiếng kêu như heo bị chọc tiết của Lưu quý phi: “Ôi chao Hoàng thượng ơi, thần thiếp đau đến chết mất thôi. Nếu đúng là thần thiếp đã mất đi hài tử trong bụng thì thần thiếp cũng không muốn sống nữa. Tiểu….”

Đỗ Văn Hạo đi qua cánh cửa, chỉ thấy Lưu quý phi tóc tai xõa xượi áo sống xô lệch nằm trên giường. Tống Thần Tông ngồi ở phía trước giường, mặt đượm vẻ u sầu. Dụ Cáp Nhi đứng gần phía cửa. Cạnh nàng ta không ai khác mà chính là Hạ Cửu Bà của Thái y viện.

“Vi thần tham kiến Hoàng thượng”, Đỗ Văn Hạo tiến lên thi lễ.

Tống Thần Tông ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Văn Hạo nhưng vẫn chưa nói gì. Nhưng Lưu quý phi vừa nhìn thấy hắn đã kêu lên một tiếng vừa dài vừa thảm thiết nghe rất bi thương. Tống Thần Tông thấy vậy thì nhíu mày, đứng dậy bước về phía Đỗ Văn Hạo, trầm giọng nói: “Đỗ ái khanh, có đúng là mấy ngày hôm trước chính khanh đã thăm bệnh cho Lưu quý phi nương nương không?”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng là năm ngày trước vi thần có qua thăm bệnh cho Lưu quý phi nương nương”, Đỗ Văn Hạo vừa nói vừa nhìn qua chỗ Lưu quý phi, chỉ thấy nàng ta quay đầu qua lại, tiếp tục kêu lên những tiếng bi thảm.

“Lúc đó, hình như khanh đã kết luận là Lưu quý phi không hề mang thai?” Tống Thần Tông nói, hung hăng nhìn chằm chằm vào Dụ Cáp Nhi.

Đỗ Văn Hạo nghiêm mặt nói mà không hề có chút do dự: “Đúng vậy. Lúc đó vi thần có nói với Lưu quý phi rồi. Bình thường thì nguyệt sự của người không đều và không hề có dấu hiệu đang mang thai long tử. Vi thần cũng có kê cho Quý phi một đơn thuốc giúp điều kinh”.

“Ta đã nói rồi, Quý phi thật sự không mang thai”, Dụ Cáp Nhi đứng gần đó thấp giọng nói.

“Ngươi câm miệng ngay cho ta”, Tống Thần Tông quát lớn. “Đỗ ái khanh, trẫm trước giờ vẫn tin tưởng vào y thuật của khanh, nhưng có khả năng nào là khanh lúc đó đã bắt mạch rồi chẩn bệnh nhầm cho Quý phi nương nương không?”

Đỗ Văn Hạo lãnh đạm cười một tiếng nói: “Tâu Hoàng thượng, nếu như ngay cả một hỉ mạch mà vi thần cũng không nhận ra thì vi thần quả không xứng để xưng làm ngự y”

Tống Thần Tông gật đầu, sắc mặt vẫn lộ rõ vẻ nửa tin nửa ngờ. Dù sao thì chuyện này cũng có dính dáng, liên lụy đến hài tử của chính mình. Tống Thần Tông liên tiếp đã có sáu bảy nam tử bị chết yểu nên ngài rất coi trọng sự an nguy khi có nương nương nào đó mang bầu.

Đỗ Văn Hạo dần hiểu ra mọi chuyện. Liếc mắt nhìn Lưu quý phi đang nằm trên giường, hắn cười nhẹ rồi cất tiếng: “Hoàng thượng, muốn biết Lưu quý phi có mang thai Long tử không vi thần có một biện pháp rất dễ dàng thực hiện.”

Tống Thần Tông lập tức nói: “Nói mau. Đơn thuốc gì cơ?”

Đỗ Văn Hạo quay đầu lại nhìn Hạ Cửu Bà. Khi đến bên cạnh bà ta, hắn vừa cúi khom người vừa cất tiếng nói: “bà nói Lưu quý phi đang mang bầu đúng không?”

“Đúng vậy”, Hạ Cửu Bà khẳng định một cách chắn chắn, rồi thản nhiên liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo lại đi về phía giường Lưu quý phi hỏi: “Mấy ngày trước đây khi ta kê đơn thuốc cho nương nương, nương nương có sử dụng qua chưa?”

“Rồi. Hạ đại nhân nói đơn thuốc mà ngươi kê đó một mặt có tác dụng làm hư thai!”

Tống Thần Tông nghe vậy chợt cau mày lại. Hành động này diễn ra rất nhanh, nhưng không thể qua mắt được Đỗ Văn Hạo. Trong lòng không khỏi bị chấn động, Tống Thần Tông trầm giọng nói: “nói như vậy chứng tỏ rằng chính là vì đơn thuốc của Đỗ Văn Hạo mà Lưu quý phi nương nương bị sảy thai sao?”

“Chắc Đỗ đại nhân không cố tình mà chỉ bất cẩn chút thôi. Người nào trong cuộc sống cũng có lúc phạm phải sai lầm mà”, Hạ Cửu Bà nhìn Đỗ Văn Hạo cung kính trả lời.

Đỗ Văn Hạo xoay người đối mặt với Tống Thần Tông nói: “Vi thần tự tay kê đơn thuốc nên không thể không rõ về nó. Nếu thật sự là Lưu quý phi đang mang thai, như vậy đơn thuốc của vi thần quả thật là có hiềm nghi”.

Tống Thần Tông nghe xong thì nhíu đôi mày rậm lại có vẻ không hiểu gì: “Đỗ ái khanh nói thế là sao trẫm không hiểu?”

Lưu quý phi vẫn đang kêu rên thảm thiết trên giường nhưng vẫn luôn để ý không bỏ qua lời nào trong câu chuyện của bọn họ. Vừa nghe Hoàng thượng nói vậy, nàng ta lập tức ngồi dậy nói: “Hoàng thượng, thần thiếp sớm biết Dụ Cáp Nhi với Đỗ đại nhân có quan hệ không bình thường, ai ngờ họ câu kết dở trò. Bởi vì một lần, thần thiếp không cẩn thận nên lỡ lời nói nàng ta một câu rằng nàng ta đang diễn trò. Chắc là vì thế nên Dụ Cáp Nhi vẫn ghi hận thần thiếp. Hơn nữa, thần thiếp cũng có nghe thấy người khác nói Dụ Cáp Nhi muốn tìm người gây hại cho hài nhi trong bụng thần thiếp. Ôi Hoàng thượng ơi, hài tử mà không còn thì thần thiếp không còn muốn sống nữa. Ngài phê chuẩn cho thần thiếp được chết đi. Đằng nào cũng sẽ có người thay thế rồi, thần thiếp có chết cũng không oán trách mà.

Tống Thần Tông nghe xong những lời này của Lưu quý phi thì đôi lông mày đang nhíu chặt đã giãn ra được chút ít. Ngài quay sang nhìn Đỗ Văn Hạo cất tiếng hỏi: “Đỗ ái khanh, trẫm muốn nghe khanh giải thích mọi chuyện xem nào?”

Đỗ Văn Hạo thần sắc không hề thay đổi, khom người nói: “Là như thế này, thưa Hoàng thượng…”

“Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương giá lâm! Chu đức phi nương nương giá lâm!” bỗng từ ngoài cửa có thanh âm bén nhọn cất lên.

Mọi người cả kinh, vội vàng tách ra đứng sang hai bên khom người thi lễ. Tống Thần Tông vội vàng ra ngoài nghênh đón, quả nhiên thấy Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Hậu nương nương. Ngoài ra lại còn có thêm Chu Đức phi nương nương đang bước nhanh đến. Nhóm hộ tống của Hoàng thái hậu dẫn đầu là Tiêu công công thì đi sau đó.

“Nãi nãi, sao người lại đến đây vậy?” Tống Thần Tông vội vàng tiến lên thi lễ. Trong phòng Lưu quý phi lúc này đã im bặt những tiếng kêu thê lương.

Thái hoàng thái hậu đi vào trong phòng, liếc mắt thấy Lưu quý phi đang nằm trên giường thì cất giọng hỏi: “Mọi chuyện thực ra là thế nào vậy?”

Lưu quý phi nghe Thái hoàng Thái hậu hỏi như vậy, định mở miệng nói điều gì đó nhưng lại bị Dụ Cáp Nhi đưa tay lên giữ chặt miệng lại khiến nàng không thể nói nên lời.

Thái hoàng Thái hậu đi tới chỗ Đỗ Văn Hạo, hỏi: “ngươi nói xem có chuyện gì?”

“Bẩm Thái hoàng thái hậu, Lưu quý phi thật sự không mang thai. Hơn nữa, vi thần còn có biện pháp chứng minh cho kết luận này của mình”.

Thái hoàng Thái hậu nhìn hắn chăm chú trong chốc lát rồi gật đầu nói: “Ai gia tin tưởng ngươi không chẩn bệnh sai. Ngươi không cần phải lo lắng. Ngươi đứng sang một bên đi, Ai gia tự có lý luận của mình”.

“Vi thần tuân chỉ”, Đỗ Văn Hạo khom người nói.

Thái hoàng Thái hậu bước tiếp về phía Hạ Cửu Bà đang quỳ gần Hoàng thái hậu nói: “Hạ đại nhân, ngươi là thái y của Thái y viện. Mấy hài tử của Hoàng Thái hậu cũng đều do ngươi tiếp sinh đúng không?”

“Dạ đúng như vậy thưa Thái hoàng Thái hậu.” Hạ Cửu Bà kính cẩn trả lời.

“Ừ, nếu cũng đều là người của Thái y viện, loại chuyện này chúng ta hôm nay sẽ không thể không tra rõ ngọn ngành. Văn Hạo, ngươi mới nói có một đơn thuốc mang ra thử một lần, có thể biết ngay trong bụng Lưu quý phi có phải là đang mang hài tử hay không. Biện pháp đó là gì, hãy nói ra để mọi người cùng nghe một chút đi.”

“Vi thần tuân chỉ!” Đỗ Văn Hạo đáp lời Thái hoàng Thái hậu rồi thản nhiên nói tiếp, “nếu Lưu quý phi nương nương và Hạ đại nhân cùng nói là quý phi mang thai và hài tử trong bụng hiện không thể cứu được, vậy biện pháp của vi thần rất đơn giản, dùng đọa thai dược!” (Thuốc nạo thai đó bà con)

“Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Hạ Cửu Bà nghe thấy vậy thì không nhịn được, kêu to lên, “thai nhi của quý phi nương nương chính là long thai đó…”

Thái hoàng Thái hậu phất tay nói: “Không cần lo lắng, Ai gia cảm giác là có thể, nếu không thể giữ được vậy đằng nào cũng thế thôi, đây chính là biện pháp tốt nhất để chứng minh Đỗ Văn Hạo trong sạch.”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy vô cùng cảm kích Thái hoàng Thái hậu, chắp tay tạ ơn rồi chỉ lên đầu mình nói: “Tạ ơn Thái hoàng Thái hậu, vi thân nguyện ý lấy đầu mình đảm bảo. Nếu sau khi dùng đọa thai dược, Quý phi nương nương sản ra hài tử, vi thần lập tức tự sát để tạ tội!”

“Tự sát? Ngươi cũng khôn đấy nhỉ!” Lưu quý phi đầy giọng oán hận nói, “Mình ngươi chết là đủ sao? Không mang cửu tộc nhà ngươi tru diệt thì làm sao có thể hả hết mối hận trong lòng ta?”

“Vi thần chấp nhận mọi sự trừng phạt!” Đỗ Văn Hạo lạnh lùng trả lời, “bất quá, đây là vi thần dùng tính mạng của người thân thích, họ hàng của mình ra đánh cược thì phải đảm bảo tuyệt đối công bằng. Vi thần kính đề nghị Thái hoàng Thái hậu chỉ định một người làm trọng tài, đồng thời cũng xin Thái hoàng Thái hậu cắt cử người tiến hành giới nghiêm toàn diện nơi tẩm cung của quý phi nương nương, nghiêm cấm không cho ai ra vào cho đến khi kết quả cuối cùng được công bố để tránh có người giở trò. Mặt khác, cũng mời mấy bà đỡ ở ngoài cung vào để làm chứng cho khách quan, những người này sẽ đồng thời kiểm tra hạ vật của nương nương, xác định xem đó có phải là thai nhi hay không!”

Lưu quý phi nghe vậy thì trợn ngược lên, hung tợn nói: “Thúi lắm! Ý ngươi đây là…”

Thái hoàng Thái hậu lập tức khoát tay chặn lại, thản nhiên nói: “Chủ ý này cũng có lý! Sự tình đến mức này rồi thì cứ làm như vậy đi, dù sao Đỗ đại nhân cũng đã mang cửu tộc của mình ra đảm bảo rồi. Vậy chuyện này cứ giao cho Hoàng hậu nương nương phụ trách làm đi, Hoàng Thượng nghĩ thế nào?”

Đỗ Văn Hạo chữa trị khỏi căn bệnh hành hạ Hoàng hậu cả chục năm trời, khiến nàng lại được sự ân sủng của Hoàng Thượng. Hoàng hậu đối với hắn muốn cảm kích rơi nước mắt, đương nhiên tình cảm thân thiết với hắn sẽ không ở mức bình thường. Thái hoàng Thái hậu tiến cử Hoàng hậu đương nhiên có tính đến việc này và đây cũng là việc khiến Đỗ Văn Hạo thêm phần cảm kích Thái hoàng Thái hậu.

Tống Thần Tông đương nhiên đối với Thái hoàng Thái hậu nói sao nghe vậy, càng huống chi Hoàng Thượng cũng muốn kết quả chính thức, nên không phải đối gì: “Được, nếu lão tổ tông cũng đã nói như vậy thì cứ theo đó mà tiến hành đi.”

Thái hoàng Thái hậu gật đầu rồi nói: “Trước khi tiến hành việc này, cũng cần phải nói rõ thêm, Đỗ Văn Hạo, theo ngươi thì chuyện này khi nào có thể tra rõ xong?”

“Hôm nay dùng đọa thai dược thì trong vòng ba ngày nhất định có kết quả.” Đỗ Văn Hạo nói rồi lại quay sang Hạ Cửu Bà nói: “Hạ đại nhân, ngươi có ý kiến gì không?”

Hạ Cửu Bà cũng không dám nói lung tung, cái trán mồ hôi lạnh lấm tấm, run run giọng nói: “Cái này… đại.. Đỗ đại nhân nói không sai.”

Tống Thần Tông cũng không để ý nhiều, hướng hai người Đỗ Văn Hạo và Hạ Cửu Bà nói: “Trong mấy ngày này Đỗ ái khanh và Hạ ái khanh không thể rời khỏi kinh thành, sẽ có người thủ hộ hai ngươi, tạm thời hai ngươi chịu ủy khuất một chút vậy.”

“Dạ bẩm Hoàng Thượng, vi thần thì không sao, nhưng chỉ sợ là bệnh của Tư Mã đại nhân không thể chậm trễ được.” Đỗ Văn Hạo vẫn cẩn thận nói.

“Không sao, chờ một chút không có vấn đề gì, lâu như vậy còn đợi được, giờ chỉ có ba ngày thôi, không phải lo lắng.”

Thái hoàng Thái hậu cũng tiếp lời: “Được rồi, cứ quyết như vậy đi, Đỗ đại nhân, ngươi mau mau cấp thuốc cho quý phi nương nương đi.”

“Vâng!” Đỗ Văn Hạo khom người đáp ứng.

Lưu quý phi lúc này mới thực sự hoảng sợ, lắp ba lắp bắp nói: “Thái hoàng Thái hậu…”

“Không cần phải nhiều lời! Ai gia đã quyết định làm như vậy rồi, không còn gì để bàn nữa.” Thái hoàng Thái hậu đứng dậy, quay đầu lại nhìn Lưu quý phi một chút, thấy ánh mắt nàng ta lộ rõ vẻ bối rối thì không khỏi cười lạnh một cái. Sau đó bà quay sang Hoàng hậu nương nương nói: “Nơi này giờ giao cho ngươi cùng tiểu Tiêu tử, phải nhớ rõ, cho dù là một con chuột nhắt cũng không được phép tới gần quý phi nương nương.”

“Vâng!” Hoàng hậu nương nương và thái giám tổng quản Tiêu công công đồng loạt khom người đáp ứng.

Thái hoàng Thái hậu đi tới bên người Đỗ Văn Hạo, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi dẫn theo Dụ Cáp Nhi dời đi.

Hạ Cửu Bà vừa thấy bóng đoàn người của Thái hoàng Thái hậu rời đi khỏi tầm mắt thì vội vàng hướng Tống Thần Tông nói: “Hoàng Thượng, việc này không công bằng chút nào, thân thể Lưu quý phi bây giờ vô cùng bạc nhược, làm sao có thể chịu đựng được sự dằn vặt của thuốc đọa thai, hay là trước hết cứ tìm cách chữa khỏi bệnh cho nương nương đã?”

“Không nói nhiều nữa, làm theo ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu!” Tống Thần Tông thậm chí còn không buồn liếc mắt nhìn Hạ Cửu Bà một cái, phất tay áo bào rời đi ra cửa.

Lưu quý phi tuyệt nhiên không hề nghĩ mọi chuyện lại phát triển thành cái dạng này, vừa hận vừa sợ, bi thảm cất tiếng khóc xé gió gọi Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người đừng đi, xin người đừng đi, người đi thần thiếp sẽ không sống được nữa đâu. Thái hoàng Thái hậu rõ ràng là thiên vị Đỗ Văn Hạo và Dụ Cáp Nhi, chính bụng của thần thiếp, thần thiếp phải biết rõ hơn người khác chứ?”

Tống Thần Tông nghe vậy thì dừng cước bộ, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, nhưng không hề quay mặt lại, nói một câu: “Thái hoàng Thái hậu mang theo Dụ Cáp Nhi chính là vì không muốn cho nàng ta và Đỗ Văn Hạo có cơ hội tiếp xúc với nhau, ngươi không nên suy nghĩ nhiều. Nếu Thái hoàng Thái hậu đã để cho Hoàng hậu trông nom chuyện này, trẫm cảm giác không có gì gọi là không công bằng cả. Ngươi cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng đi, nếu thật sự có người nghĩ muốn hãm hại hài tử của trẫm, trẫm quả quyết không buông tha, nhưng nếu không phải…” giọng Tống Thần Tông trở nên chậm rãi, chắc nịch, “trẫm cũng không để cho Đỗ ái khanh phải chịu ủy khuất!”

Dứt lời, Tống Thần Tông phất tay áo dứt khoát rời đi.

Hoàng hậu đợi cho Hoàng Thượng đi hẳn mới quay sang bọn cung nữ thái giám của Lưu quý phi, trợn mắt quát: “Còn không cuốn xéo ra khỏi đây? Chẳng lẽ các ngươi muốn bổn cung đem cả lũ ra đánh sao?”

Nghe lời này, cả đám nam nữ lập tức ôm đầu cúi người chạy ra như ong vỡ tổ.

Hoàng hậu khẽ phất tay lên một cái, lập tức đội cận vệ của Thái hoàng Thái hậu tự động tản ra, cứ ba bước một tốp, năm bước một trạm gác, đem tẩm cung của Lưu quý phi nương nương vòng trong vòng ngoài vây kín lại.

Đỗ Văn Hạo lúc này cũng đã viết xong đơn thuốc cho đọa thai dược, đưa cho Hạ Cửu Bà xem qua, xác nhận không có nhầm lẫn gì mới giao cho viện thị ngự dược viên đi lấy thuốc, rồi sắc cẩn thận để mang tới cho Lưu quý phi.

Nhìn chén thuốc đọa thai trước mặt, Lưu quý phi đầy vẻ đáng thương đưa mắt nhìn Hoàng hậu, trong đầu suy nghĩ mọi cách làm sao để từ chối không uống chén thuốc này. Thế nhưng Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất là tự mình đổ thuốc vào miệng mà uống, thứ hai là để người khác giúp ngươi uống.”

Để người khác giúp đương nhiên là trói giữ chân tay, mạnh mẽ bức há miệng rồi đổ thuốc vào, cái này chẳng sung sướng gì, kết quả cuối cùng vẫn là phải uống. Lưu quý phi hiển nhiên hiểu không còn cách nào khác nên bưng chén thuốc lên với vẻ mặt đau khổ cố gắng nuốt bằng hết.

Lúc này Đỗ Văn Hạo với mỉm cười, chắp tay sau lưng rời đi.

Trong phòng, Hạ Cửu Bà đứng dậy, đang muốn hướng tới bên giường Lưu quý phi thì nghe tiếng Hoàng hậu lạnh lùng: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi mà bước gần thêm một bước nữa bổn cung sẽ kêu người dùng côn đánh tới chết!”

Hạ Cửu Bà nghe vậy thì vô cùng hoảng sợ, trong cung không ai là không biết tính tình của Hoàng hậu nương nương. Mặc dù hiện giờ căn bệnh của Hoàng hậu đã khỏi, nhưng không ai dám chắc cái tính nóng nảy bạ đâu đánh đó ngày trước đã khỏi hay chưa. Chính vì vậy, cẩn tắc vô áy náy, cứ giữ lấy cái mạng nhỏ của mình đã. Hạ Cửu Bà nghĩ vậy thì vội vàng lùi lại mấy bước, chỉ dám đưa mắt liếc nhìn Lưu quý phi, tỏ rõ sự bất lực.

Hoàng hậu nương nương chỉ vào Hạ Cửu Bà nói: “Người đâu, mang nàng ta ra ngoài, trông coi thật kỹ cho ta, nếu để xảy ra sơ suất gì thì bổn cung sẽ hỏi tội các ngươi.”

Hoàng hậu sau khi đuổi hết tất cả mọi người của Lưu quý phi ra ngoài, lại sai kiểm tra kỹ lưỡng còn ai hay không, có phát hiện dị thường gì hay không, bố trí cảnh giới đâu đó rồi mới quay sang Tiêu công công nói: “Nơi này giờ giao cho ngươi trông coi, Thái hoàng Thái hậu nói ngươi cũng đã nghe thấy rồi, xảy ra chuyện gì thì cả hai chúng ta đều không thoát đâu, khi ngủ cũng cố gắng mở mắt ra mà nhìn nàng ta! Có chuyện gì thì lập tức báo cho bổn cung.”

Tiêu công công kính cẩn tuân lời.

Hoàng hậu sau đó cũng rời đi khỏi phòng.
Bình Luận (0)
Comment