Tốt, Em Nói Đó

Chương 16

“Anh không phải yêu thích phụ nữ sao?” Hàn Dĩ Nặc đợi một lúc mới mở miệng

“Vớ vẩn…” Nghiêm Đông Kỳ cười ha ha hai tiếng. “Anh không thích nữ chẳng lẽ thích đàn ông?”

“Em cảm thấy Vưu Giai nhìn tổng thể cũng khá đẹp, hơn nữa cô ấy thí điên thí điên tìm anh nói chuyện, tại sao thái độ của anh lại như vậy?” Hàn Dĩ Nặc nghiêng đầu nhìn những đóa hoa tuyết bay phất phơ bên ngoài sau đó xuyên qua cánh cửa thủy tinh nhìn hình ảnh Nghiêm Đông Kỳ đang lái xe bên cạnh.

(Thí điên thí điên: chỉ sự xoắn xít tất tả chạy, ý nghĩ manh manh dễ thương)

Nghiêm Đông Kỳ cấm khẩu đến không nói ra lời: “Anh có thể yêu thích phụ nữ như thế à? anh cũng chưa điên.”

“Vậy anh thích người như thế nào?” thiếu niên vẫn không tha rồi gặng hỏi.

“Anh thích…” Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút, hắn có nhiều bạn gái như thế nhưng cũng chưa từng cân nhắc để ý xem bản thân thích kiểu người như thế nào.

Khẳng định không phải kiểu người thường lưu tới quán bar, chỉ cần điểm này thôi thì việc hắn tìm bạn gái đã không dễ dàng.

Tóc khẳng định không thể nhuộm, tốt nhất cũng đừng xoăn lọn làm kiểu, đen thẳng thì càng hoàn mỹ. Bề ngoài cũng không yêu cầu gì quá đáng, khuôn mặt cân đối, đừng trang điểm quá đậm. Vóc người không cần quá cao, cốt là tính cách, ôn nhu hiền lành, cười rộ lên đẹp đẽ hơn bình thường thì gần như đạt tiêu chuẩn.

Nghiêm Đông Kỳ cân nhắc một hồi mới nhận ra đây không phải là nói Hàn Giai sao? nghĩ đến đây chợt thấy bất đắc dĩ, lại càng bất đắc dĩ hơn chính là những bạn gái sau đó của hắn đều phù hợp với tiêu chuẩn này.

Hắn không biết sao tự nhiên có chút chột dạ, lén lút quay đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc, không nghĩ Hàn Dĩ Nặc đang trừng trừng nhìn mình đợi đáp án. Nghiêm Đông Kỳ hắng giọng: “Cái này chỉ dựa vào cảm giác thôi, không có yêu cầu cụ thể, nói chung không thể như cô gái lúc nãy, anh không thích mấy cô gái trong quán rượu.”

Hàn Dĩ Nặc cân nhắc một hồi, nhìn theo hoàn cảnh của Nghiêm Đông Kỳ, mấy người con gái như thế cũng rất khó tìm, nghĩ vậy tự nhiên bản thân cảm thấy rất vui vẻ. Hắn nỗ lực ngăn chặn khóe miệng đang dần khều lên, giả vờ thâm trầm “ Ồ” một tiếng.

“hơn nữa người tên Vưu Giai kia, muốn tìm người chơi đùa thì tìm ai chẳng được? Người hoàn mỹ trong lòng cô ta không phải là một người cao phú soái, lại toàn là doanh nhân, giám đốc cho căn hộ chung cư, anh một người làm ăn nhỏ thế này sao với tới?” Nghiêm Đông Kỳ thấy đèn đỏ vừa vặn dừng xe để uống hớp nước.

Hàn Dĩ Nặc cảm thấy những câu Nghiêm Đông Kỳ nói rất có tính gợi hình, suy nghĩ một chút Vưu Giai ỉ ôi nũng nịu trong lòng một người đàn ông, người kia vung tay lên: “Cái căn hộ kia, anh cho em.” liền cảm thấy buồn cười không chịu được, cứ một tay cọ xát tấm kính bắt đầu cười rộ lên.

“Hêy, cười gì chứ, có phải đang biến tướng lời anh nói không đấy, thôi đi ăn cơm.” Nghiêm Đông Kỳ liếc nhìn Hàn Dĩ Nặc, cũng có chút ép không được liền cười rộ lên.

Ông bà Nghiêm Đông Kỳ mấy năm trước đã mất, anh chị em cũng không cùng thành phố, một đại gia đình tụ tập ngày tết để xem như đoàn viên cuối năm cũng không có, vì thế nhà bốn người cùng ăn tất niên coi như đón xuân đón năm mới, đi thăm bạn bè cơ bản là dẹp sang một bên.

Đến ngày 28 tháng chạp, Nghiêm Đông Kỳ đem mình cùng Hàn Dĩ Nặc đóng gói đến nhà cha mẹ, hắn cùng mẹ chủ yếu phụ trách việc thu dọn đồ tết, sắm sửa hàng hóa, đồ dùng, Nghiêm Chỉ cũng Hàn Dĩ Nặc chủ yếu làm người mang băng rôn phất cờ hò reo cổ vũ, cha vẫn ung dung uống trà xem thời sự. Cuộc sống vẫn không có gì thay đổi.

“Trong nhà cũng chỉ có một phòng cũ của anh, tí nói mẹ dọn dẹp một chút, đêm nay hai chúng ta ngủ cùng với nhau.” Người trong nhà đều thích viên chiên dầu, Nghiêm Đông Kỳ nhìn mẹ ngồi rán cái chảo dầu bộp bộp đứng đã lâu sợ đau lưng nhức mỏi nên mời mẹ ra phòng khách còn mình ở lại dọn dẹp, Hàn Dĩ Nặc đứng ở một bên xem.

“Được, em ngủ cũng không chiếm mấy diện tích.” Hàn Dĩ Nặc đưa tay vào nồi lấy một viên nếm thử lại thấy có chút nóng.

Nghiêm Đông Kỳ nhìn có chút buồn cười: “Em gấp cái gì, trong nồi toàn của em hết đấy, không đủ thì anh làm thêm.”

Hàn Dĩ Nặc xấu hổ nở nụ cười: “Nhìn qua cực kỳ ngon tự nhiên thấy hơi thèm.”

“Em chưa từng ăn?” Nghiêm Đông Kỳ rất kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, sau đó dùng tay múc viên chiên mới rang ra.

Hàn Dĩ Nặc thật thà lắc đầu một cái.

“Vậy em trước đây trải qua một năm mới như thế nào?” Nghiêm Đông Kỳ hỏi xong câu này nghĩ lại chỉ muốn cho mình một cái tát.

“Khi còn bé mẹ thân thể không tốt lắm nên chị của em cũng vào bếp làm ít món xào ăn cho qua. Sau khi mẹ mất thì cha cũng… A, cũng không biết thế nào thì mất tích, em cùng chị lúc ấy cũng chỉ ăn sủi cảo. Sau này chị nằm viện, căng tin bệnh viện cũng chỉ làm mỗi sủi cảo thôi, em chỉ mua một ít cho hai người.” Hàn Dĩ Nặc cảm thấy không có chuyện gì, thật lòng nói về chuyện xưa.

Nghiêm Đông Kỳ nghe thấy mũi có chút cay cay, trong lòng phiền muộn, nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì.

Hàn Dĩ Nặc lúc này đúng chất không tim không phổi vô tư cầm một viên bỏ vào miệng nhai chóp chép, ăn xong còn liếm đầu ngón tay đầy dầu: “Ăn ngon thật.”

Hắn nghe xong càng không thể rõ trong lòng là tư vị gì, liền nghiêng đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc, đứa bé kia híp mắt cười tươi nhìn hắn, Nghiêm Đông Kỳ hít một hơi, nghiêng người qua ôm Hàn Dĩ Nặc vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng.

Thân thể Hàn Dĩ Nặc cứng đờ, sau đó dang tay ôm chặt eo Nghiêm Đông Kỳ, đặt cằm trên vai rồi nói: “Anh hai, em không có chuyện gì.”

“Anh biết em không có chuyện gì nhưng anh có. Em nói cái này khiến anh đặc biệt khó chịu, anh thấy hối hận sao không sớm mấy năm trước đưa em về nuôi.” Âm thanh Nghiêm Đông Kỳ rất buồn bực, buông lỏng tay quay lại tiếp tục đối mặt với chảo dầu.

Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười: “Có câu nói này của anh em đã cảm thấy rất hạnh phúc.”

“Ai u thật biết nói chuyện…” Nghiêm Đông Kỳ liếc hắn một chút liền bị câu nói này chọc cười: “Đi thôi, đem dĩa này bưng tới phòng khách cho mọi người cùng ăn, đừng đứng đây mùi dầu quá nặng, còn hai lần nữa là xong rồi.”

_________________

Chờ đến buổi tối tắm rửa sạch sẽ, Nghiêm Đông Kỳ mới cảm giác thân thể quá mức mệt mỏi. sáng sớm cùng mẹ chuyển hàng tết, khuân vác đồ đạc, buổi chiều lại đứng chiên sát bên cửa sổ, lúc này cả người như bị ngâm dấm.

Hắn chậm rãi xoay người, miễn cưỡng nhấc người lên lấy chăn từ trong tủ ra, cánh tay mỏi nhừ ôm cái chăn dường như không phải chăn mà là quả tạ hai tám cân.

Vừa lúc Hàn Dĩ Nặc tắm rửa xong, Nghiêm Đông Kỳ nằm nhoài trên chăn hỏi một câu: “Em ngủ bên trong hay bên ngoài?”

“Đều được.” Hàn Dĩ Nặc xoa xoa tóc.

“Vậy em ngủ bên trong đi, anh sáng mai phải dậy sớm, từ bên trong chuyển người qua sự làm em thức giấc.” Hắn từ trong chăn lật ra ngáp một cái: “Ăn tết thật sự có thể làm người ta mệt chết, phiền nhất là tết đến.”

Hàn Dĩ Nặc hai chân nhảy lên trên giường, ngồi ở sau lưng Nghiêm Đông Kỳ rồi đưa tay nắm hai vai, không nghĩ tới Nghiêm Đông Kỳ như bị điện giật đột nhiên bắn cả người lên: “Em làm gì thế!!”

“Em thấy anh mệt nên mới định xoa bóp cho anh chút.” Hàn Dĩ Nặc cũng bị sợ hết hồn, tay giơ lên giữa không trung không biết nên làm gì.

“Em dọa anh sợ hết hồn…” Nghiêm Đông Kỳ thở phào một hơi, giơ tay đem đóng đèn trong phòng chỉ trừ lại chiếc đèn ngủ đầu giường sau đó nằm xuống: “Anh toàn thân đều sợ nhột, đặc biệt là sự người chạm vào, Hàn đại gia tha cho anh đi!!”

Hàn Dĩ Nặc vừa nghe đã muốn nổi lên ý xấu, hắn đàng hoàng trịnh trọng mở miệng hỏi: “Có thật không?”

“Phí lời, này còn có giả… FML!” Nghiêm Đông Kỳ lời còn chưa nói hết, tay Hàn Dĩ Nặc đã mò tới eo hắn mà sờ soạng.

“Ha ha ha… Hàn Dĩ Nặc… Đại gia Hàn… Ha ha ha… Con mẹ nó em… Ha… ối mẹ ơi… Ha ha ha… Cứu mạng…” Nghiêm Đông Kỳ bị Hàn Dĩ Nặc chọc đến cong cả người, cười đến không có chút sức lực mà thở.

“Không xong rồi… Ha ha ha… anh sai rồi, anh sai rồi còn không được sao Hàn đại gia!” Nghiêm Đông Kỳ cười đến cả trước cả sau đều không khỏe, nụ cười trên miệng không ngừng được nhưng nhìn cơ mặt và toàn bộ khí quản đều bắt đầu kháng nghị.

Hàn Dĩ Nặc thấy thoải mái rồi mới dừng lại, tựa ở đầu dường cười hì hì nhìn Nghiêm Đông Kỳ đang cuộn tròn người thở dốc.

Đèn ngủ màu vàng ấm áp chiếu qua làn da của Nghiêm Đông Kỳ, người đàn ông này mặc mỗi cái áo lót, cả người giờ nằm ngửa trên giường trầm thấp hít sâu, da dẻ bởi vì máu tuần hoàn nhanh nên toàn thân nổi lên tầng ửng đỏ.

Hàn Dĩ Nặc nhìn hắn một lát, đột nhiên có chút lúng túng, không biết nên quay đầu đi hay vẫn nên nhìn như thế.

“Không phải, anh nói em làm sao ấu trĩ như thế hả?” Nghiêm Đông Kỳ hít thở không thông, ngồi dậy dựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc: “Cả cơ bụng cũng quặn lại thành đoàn đây rồi này.”

Bởi vì vừa rồi cười quá mức lợi hại, trong đôi mắt của Nghiêm Đông Kỳ có chút bọng nước lấp lánh, nghiêng đầu khiến cho mắt hắn mang theo ẩm ướt sương mù cùng với gò má tinh xảo tự dưng mang theo chút kiềm diễm.

Hàn Dĩ Nặc liếc mắt nhìn hắn sau đó lập tức cúi đầu, quỷ thần xui khiến liền nói một câu: “Xin lỗi.”

Nghiêm Đông Kỳ rõ ràng ngẩn người, sau đó giơ tay vồ vồ mái tóc còn ẩm ướt: “Em giờ lại làm sao rồi, chơi đùa thôi, anh không tức giận em còn khỏe mạnh thì em xin lỗi cái gì.”

“Không phải, liền cảm thấy rất…” Nửa câu nói sau chính mình cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.

“Được rồi, ngủ đi, anh ngày mai còn phải dậy sớm.” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, hiển nhiên không chú ý tới sự khác thường của Hàn Dĩ Nặc, chỉ nhìn thấy hắn nằm xuống rồi tắt đèn.

Trong bóng tối rất nhanh truyền đến tiếng hít thở đều đều của Nghiêm Đông Kỳ, Hàn Dĩ Nặc nhẹ nhàng quay đầu nhìn sang, hình dáng người đàn ông trong bóng đêm mơ hồ không rõ thế nhưng lại khiến người ta đặc biệt an tâm.

Hắn yên lặng nhìn chăm chú hồi lâu sau đó quay đầu trở lại, trợn tròn mắt quay về trần nhà, không hề có một tiếng động mà hít sâu hai lần, nhẹ nhàng đưa chăn kéo qua người rồi nhắm hai mắt lại.

_________________

Buổi tối đêm 30 Nghiêm Đông Kỳ cùng mẹ ở trong phòng bếp làm bữa cơm tất niên, Hàn Dĩ Nặc cùng Nghiêm Chỉ bị mẹ sai đi dán câu đối. Bình thường công việc này đều là Nghiêm Đông Kỳ làm, lý do là trong nhà hắn vóc dáng cao nhất, hiện tại công năng của Hàn Dĩ Nặc có thể được thể hiện.

(Công năng: tác dụng)

mẹ đem cái muỗng sắt đục lỗ cho Nghiêm Đông Kỳ rồi bạch bạch bạch chạy ra cửa xem hai đứa dán câu đối xuân, Nghiêm Đông Kỳ ở bên trong hầm xương sườn đều có thể nghe tiếng mẹ ở ngoài cửa kêu to: “Dĩ Nặc dán thật đẹp, cái gì cũng có thể làm, không như anh trai con, hàng năm nó dán ngược dán xuôi đến trẻ con nó còn chê.”

Hắn quả thực nghe không vô, thò đầu từ phòng bếp nói vọng ra: “dán câu đối đó là được rồi? con hàng năm đều dán cũng chẳng thấy mẹ khen một câu. Thực sự bất công, con có phải từ Thái Bình Dương đến đâu!! Hàn Dĩ Nặc tới giúp anh một chút.”

Hàn Dĩ Nặc nghe thấy Nghiêm Đông Kỳ gọi mình, lập tức thả tay ba chân bốn cẳng hướng về bên phòng bếp chạy tới, mẹ ở cửa hét to đáp lại Nghiêm Đông Kỳ: “Mẹ không thiên vị Tiểu Nặc chẳng lẽ lại thiên vị con à? Con cả ngày chỉ biết bắt nạt người nhà thôi.”

Đồ dùng trong nhà chính là dùng đến cái nồi sắt đã mấy chục năm, bên trong đang hầm xương sườn, Nghiêm Đông Kỳ chỉ một người muốn bưng xuống rất khó khăn nên mới nhờ Hàn Dĩ Nặc chạy vào bếp giúp hắn, một bên bưng xuống một bên hỏi: “Anh hai em thực sự dán bên cao bên thấp hả?”

“Biết rồi còn hỏi…” Nghiêm Đông Kỳ dùng cái muỗng múc xương sườn ra ngoài rồi ngẩng đầu trừng Hàn Dĩ Nặc: “Anh phát hiện dán câu đối cũng cần phải có kỹ thuật, anh không biết rõ người ta dán từ trên xuống hay dưới lên, thật vất vả mới làm xong mới phát hiện hoành phi của người ta là viết từ bên trái sang, hắc, từ lúc ấy anh liền rầu rĩ không muốn nhắc tới chuyện này.”

Hàn Dĩ Nặc cười đến mức tay cầm nồi đều run, Nghiêm Đông Kỳ trợn mắt nhìn hắn một cái: “Hừ, ai cho em cười, cả ngày chỉ biết cười cợt anh trai em thôi, anh giờ trước mặt em còn gì uy nghiêm nữa.”

Hàn Dĩ Nặc vẫn là cười đến không ngậm miệng lại được.

“Được rồi, đừng cười, há mồm.” Nghiêm Đông Kỳ từ trong mâm gắp một chút xương sườn nhỏ, thổi thổi đưa đến miệng Hàn Dĩ Nặc: “Được rồi, chó con, ra ngoài chơi đi.”

Hàn Dĩ Nặc ngậm miệng nhai nhai, sau đó kéo tay Nghiêm Đông Kỳ, đem xương phun trong lòng bàn tay, thoả mãn tiêu sái tới phòng khách xem TV.

Nghiêm Đông Kỳ liếc mắt nhìn xương trong tay, nhận mệnh thở dài một tiếng, xoay người đem xương ném vào trong thùng rác.

ăn xong bữa cơm tất niên đã hơn chín giờ, mọi người trong nhà vây quanh ti vi cùng xem chương trình đón xuân năm mới.

Cha mẹ đã lớn tuổi, chống đỡ không tới 12 giờ nên đi ngủ trước. Nghiêm Chỉ nhìn chi chít người ầm ĩ hát quang quác trong ti vi đã không thoải mái, cầm điều khiển ti vi ấn ấn một vòng không thấy có gì thú vị cũng ngáp một cái rồi trở về phòng.

Nghiêm Đông Kỳ vỗ vỗ Hàn Dĩ Nặc bên cạnh: “Em đi ngủ trước đi, lúc mười hai giờ chúng ta đốt một tràng pháo rồi ngủ.”

Hàn Dĩ Nặc lắc lắc đầu, lột miếng kẹo đường đưa trong miệng: “Không có chuyện gì, em không mệt, chốc lát muốn cùng anh đốt pháo.”

Trong tiểu khu này đa số là hộ gia đình ở, 12 giờ người đốt pháo cũng nhiều, lúc hai anh em xuống đã thấy trân mặt đất tầng tầng lớp lớp giấy hồng bao quanh, bên trong không khí đều mà mùi vị pháo hoa.

Đâu đâu cũng có âm thanh của pháo, Nghiêm Đông Kỳ hít sâu một hơi: “Đây mới là mùi vị của tết này!”

Hàn Dĩ Nặc đứng cách đó không xa nhìn Nghiêm Đông Kỳ đốt sợi dây sau đó chầm chậm đi tới. Hai người cùng đứng tại chỗ nhìn cần pháo trong đêm chập chờn ánh lửa.

“Chúc mừng năm mới!” Nghiêm Đông Kỳ giơ tay nắm trên vai Hàn Dĩ Nặc, ghé vào lỗ tai hắn hô một câu.

Hàn Dĩ Nặc cũng tiến đến bên tai Nghiêm Đông Kỳ: “Anh hai, chúc mừng năm mới! sau này mỗi năm đều phải đón tết cùng nhau nhé.”

Nghiêm Đông Kỳ quay đầu nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, sau đó nhếch môi nở nụ cười: “Phí lời, tiểu tử ngốc, em không cùng anh đón tết thì cùng ai đón tết, hử?”

Hàn Dĩ Nặc gật gật đầu, quay đầu nhìn chùm pháo sắp cháy hết.

Không đợi chùm này cháy xong, trong khu cũng không biết ai mua pháo hoa, giữa bầu trời mùa đông hắc ám tối tăm đột nhiên trăm hoa đua nở, bầu trời tươi sáng như ban ngày.

Tiếng pháo hoa nổ vang chấn động lòng người, Hàn Dĩ Nặc cảm giác trái tim của mình bị ầm ầm như sắp nhảy ra.

“Ầm ĩ chết rồi.” Nghiêm Đông Kỳ đứng ở một bên hô một tiếng, sau đó giơ tay áp trên lỗ tai Hàn Dĩ Nặc.

Trong lúc nhất thời tất cả âm thanh đều thối lui, chỉ có gò má người bên cạnh, hai tay ấm áp cùng hô hấp của mình tồn tại.

Hàn Dĩ Nặc đột nhiên cảm thấy, sự lo lắng cùng bất an trước kia đến giờ đã tìm được nguyên nhân.

Vì người tên là Nghiêm Đông Kỳ, là anh trai hắn. Người chăm sóc mình như thế, quan tâm mình như thế. bản thân hắn thậm chí đã quên đi quá khứ, quên đi những vết thương cùng nỗi đau đớn, thế giới của hắn bây giờ chỉ có duy nhất nhiệt độ của người này, chỉ người này mà thôi.

Nhưng hắn cũng không phải anh trai mình, như bánh nhân từ trên trời rơi xuống khiến cho mình hạnh phúc nhưng luôn bất an, lo lắng một ngày nó sẽ tự nhiên biến mất.

Bởi vì ấm áp, bởi vì tham lam; bởi vì sợ mất đi vì thế mà bản thân không ngừng hoảng hốt.

Hết thảy đều bỗng dưng xuất hiện trong lòng của hắn, khi hắn gọi “Anh hai”, cả khuôn mặt người kia sẽ toát ra vẻ ông hòa đầy ý cười. để cho mình thấy được tồn tại trên đời này là điều quan trọng nhất.

Hàn Dĩ Nặc nghĩ tới đây, trong nháy mắt tâm tình trở nên thoải mái, những mê man những khó hiểu trong lòng tự nhiên tản ra. Hắn nghiêng đầu nhìn người đàn ông phía sau, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Nghiêm Đông Kỳ, không hề nghĩ ngợi mà kêu một tiếng “Anh hai.”

Sau đó hắn nhìn thấy trên khuôn mặt người đàn ông tràn đầy ý cười.

Tác giả có lời muốn nói: Em trai không thể nhanh như vậy ý thức được đó không phải là tình thân, phải nói hắn cảm thấy kỳ quái thế nhưng tuyệt đối sẽ không hướng về phương diện này nghĩ, phải từ từ tích lũy mới được. Chương này xem như là đứa em trai đối với tâm tình sai lầm của mình đưa ra lời giải thích, tương lai đều sẽ bị lật đổ…
Bình Luận (0)
Comment