Tốt, Em Nói Đó

Chương 17

Thời gian của kỳ nghỉ luôn trôi qua rất nhanh, trong trường cao trung, trường học cho học sinh nghỉ ngơi tựa như đang cắt thịt của chính mình, cảm giác tràn đầy thống khổ. Thời gian nghỉ đông Tiết Giai đã gọi Hàn Dĩ Nặc đi chơi nhiều lần nhưng đều bị hắn từ chối, đi ra ngoài chơi thì hắn càng tình nguyện ở nhà cùng Nghiêm Đông Kỳ xem ti vi rồi ăn chút đồ ăn vặt.

Quán bar bình thường của Nghiêm Đông Kỳ ra tết vẫn tiếp tục khai khương. Năm nay mùa xuân có vẻ đến sớm hơn, mới vừa đầu năm cảnh sắc trong quán được trang hoàng hơn. Mùa xuân là mùa Nghiêm Đông Kỳ thích nhất, các đôi nam nữ thường ra ngoài thư giãn dạo chơi, tìm đối tượng, chuyện làm ăn của quán bar đương nhiên càng thuận lợi.

Mấy ngày hôm nay thời tiết cũng dở hơi không kém, giữa trưa nắng nóng ấm áp sưởi ấm khiến người ta muốn ngủ, đến chiều lại bắt đầu nổi gió, cái lạnh còn chưa tiêu tán hết hòa vào làn gió khiến không khí tản ra hơi lạnh. Nghiêm Đông Kỳ đem khóa áo jacket kéo kéo lên, hai bước tiến vào trong cửa hàng.

Hắn cùng Chu Hải hẹn nhau ở quán “Đông”

Thực ra không khí quán bar này cũng không quá lạnh lẽo, những năm gần đây hắn có vẻ ưa chuộng sự yên tĩnh. “Đông” này chính là đứa con đầu tiên được hắn đường hoàng sinh ra, lúc ấy đã bị mẹ mắng mỏ không ít lần. Hồi ấy còn trẻ lại có thể mở ra cái thứ ồn ào náo nhiệt thế này.

Cứ mỗi lần hắn đi vào liền nghe thấy âm thanh vang vọng của tiếng trống lan truyền trong không khí, bên cạnh có thêm một đống thanh niên ồn ào nhảy múa, bản thân tự thấy đầu óc của mình cũng bùm bùm như nước sôi đang được thiêu đốt mà văng tung tóe ra ngoài.

Chu Hải đứng trong quầy nhìn nhóm nhạc trên sàn đang nhảy một bản rock anh roll, thân thể đầy thịt còn đang đong đưa theo tiếng nhạc, Nghiêm Đông Kỳ cau mày đi nhanh hai bước tiến đến tóm sau cổ rồi hướng sang bên cạnh mà xách đi.

“Mày làm gì thế!! đánh người, cướp giết người rồi!!” Chu Hải không thấy được là ai, phản ứng đầu tiên mà mở miệng la hét một trận.

May mắn là ở đây tiếng nhạc quá lớn nên không ai chú ý đến tiếng gầm rú của bọn họ.

Nghiêm Đông Kỳ lấy một tay che cái miệng của hắn “Tiếng giết lợn cũng không kêu to như cậu!!”

“Cậu làm thế!! dọa chết tôi.” Chu Hải sửa sang lại quần áo, mặt không vui nói: “Có người chào hỏi kiểu ấy à?”

“ầm ĩ chết!! đến phòng làm việc của tôi nói chuyện.” Nghiêm Đông Kỳ chỉ chỉ cánh cửa bên cạnh “Customers stop”

Cánh cửa cách âm quả thực không tồi, Nghiêm Đông Kỳ đi vào cảm giác như bản thân được sống lại: “Cậu làm gì thế hả, không phải nói gặp ở nơi này sao, tôi còn chưa bàn bạc xong đã ngắt máy.” Nói xong thì ló đầu ra cùng quản lý với mấy nhân viên phục vụ gật đầu hỏi thăm một chút.

“Tôi nghe nói đêm nay chỗ này có ban nhạc biểu diễn, muốn sang chơi một lúc.” Chu Hải lấy từ trong túi ra một hộp thuốc tự mình châm một điếu rồi đưa qua cho Nghiêm Đông Kỳ.

Nghiêm Đông Kỳ hút một hơi, thổi ra một vòng khói trắng: “Có gì đáng xem chứ, một đám nhóc con, nhộm tóc xanh tóc đỏ đã cảm thấy mình với người ta là khác biệt, trước kia chỉ cần lôi kéo cổ họng rống vài câu đã cảm giác chiếm được lòng người, toàn thứ vớ vẩn vô nghĩa, thực sự thì tôi không thể thưởng thức được.”

Chu Hải cười rộ lên: “Vậy vì sao cậu nhất định phải mời người ta lại đây, cậu không phải là có bệnh.”

“Các nhóm này đều là sinh viên đại học, nhất định muốn chạy đến đây để thực hiện ước mơ âm nhạc, bọn họ lại không muốn thù lao, tôi cũng chỉ cần cung cấp sân bãi nơi biểu diễn. Tìm người hát hò thì cũng tốt, không mất tiền lại càng tốt chứ sao…” Nghiêm Đông Kỳ nhìn như chẳng có gì mà nhún nhún vai.

“Sách sách sách…” khói thuốc của Chu Hải sắp lan tràn trên mặt của Nghiêm Đông Kỳ: “Cậu nhìn lại cái bản mặt làm ăn của cậu xem.”

“Đừng tìm tôi chỉ để nói mấy chuyện vớ vẩn trêu chọc này, nói đi, có chuyện tốt gì muốn khoe khoang với tôi thì mần liền đi.” Nghiêm Đông Kỳ rít mấy hơi đã thấy cổ họng khó chịu, đem nửa điếu còn lại để trên gạt tàn.

“Ai zô, Nghiêm bán tiên, làm sao cậu biết là chuyện tốt, làm như hiểu rõ người ta vậy?” Chu Hải liếc mắt đưa tình nhìn hắn, đụng đụng bả vai một hồi.

Nghiêm Đông Kỳ cố ý lảo đảo lui xuống hai bước, cười nói…” phí lời, hai chúng ta đã qua lại nhiều năm, buổi chiều lúc gọi điện thoại cho tôi giọng điệu vừa ‘chim bay đầy trời’ vừa ‘khắp nơi đều tốt lành’ hỗn hợp trộn nhau đấy thôi.”

“Thật sự là chuyện tốt, đại gia tìm được bạn gái.” Chu Hải nhướng mày một mặt đắc ý.

Nghiêm Đông Kỳ không nghĩ tới chuyện đấy, kinh ngạc nói: “Ôi có thể sao, quan hệ Chu đại gia quả thực không tệ nha!!”

“Nhất định rồi. em ấy gọi Kiều Lệ Na, so với tôi nhỏ hơn nửa năm, lúc tụ tập bạn bè thì mới quen biết, cô ấy bán đồ trên taobao, cao, khuôn mặt xinh xắn, tính cách tốt, sau này có thời gian thì tôi giới thiệu.” khuôn mặt Chu Hải hả hê như muốn nở hoa.

Nghiêm Đông Kỳ gật gù: “Vậy thì hãy cùng cô gái nhà người ta yêu đương nghiêm túc đi, đừng đi đông đi tây tìm hoa ghẹo bướm nữa…”

“Tôi biết, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, lần này rất nghiêm túc: “Chu Hải vỗ bờ vai hắn.

“Vô nghĩa, cậu cút đi, lúc cậu cùng Triệu Mẫn yêu nhau không phải cũng nói y hệt thế này sao, còn nói cái gì bản thân đã tìm ra được cảm giác chân tâm như Trương Vô Kỵ, chuẩn bị cùng người ta đi chân trời góc bể cùng nhau? tôi xem những người giống như Triệu Mẫn rồi a Đại, a Hai, A Ba đều chẳng khác nhau là bao, dân tộc Hồi toàn nói chuyện yêu đương như thế.” Nghiêm Đông Kỳ cười nhạo một tiếng.

Chu Hải đẩy hắn một cái: “Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào xanh, tôi như thế dù sao cũng tốt hơn cậu độc thân chết dí ở đó.”

“Thật đấy…” Chu Hải đem tàn thuốc ném vào gạt tàn…” anh Hải đây quen rất nhiều cô gái, đều rất tốt, đàng hoàng chỉ luôn núp ở nhà không đi dạo quán bar, là cô gái trong trắng thuần khiết, phù hợp với tiêu chuẩn của cậu, đừng nói tôi không suy nghĩ cho anh em, đến lúc nhìn thấy người phù hợp nhất định sẽ giới thiệu cho cậu.”

Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút, không nghĩ tới cái tên gia khỏa này lại nghĩ đến việc tìm bạn gái giúp mình.

Hắn suy nghĩ một lát, nghĩ bản thân cũng đã sắp một năm không có bạn gái, vô cùng cô quạnh vì thế thoải mái gật đầu: “Được thôi, cậu tìm được người thích hợp thì nhớ giữ lại cho tôi, hạnh phúc nửa đời sau của anh em đều đặt trên tay cậu đó.”

“Nhất định rồi…” Chu Hải vỗ vỗ ***g ngực, cái bụng cũng theo đó mà rung lắc lợi hại.

_________________

Nghiêm Đông Kỳ cũng không nghĩ bản thân sẽ mở một quán trà sữa bên cạnh đại học. Lúc ấy hắn không muốn mở quán kiểu này nhưng Chu Hải lại rất thích, chính hắn mở một cửa hàng không nói, còn cả ngày tẩy não nói cửa hàng như thế nào kiếm tiền, khách hàng có mấy cô em cỡ nào thanh xuân tràn trề sức sống, lúc ấy vừa vặn cũng có tiền nhàn rỗi cứ như ma xui quỷ khiến rồi mở ra cửa hàng trà sữa. Kết quả cửa hàng Chu Hải khai trương không được mấy tháng thì đóng cửa, trái lại quán hắn lại kinh doanh không tồi, cứ thế ổn định làm ăn. Chu Hải còn cố đặt tên quán mình là ‘hướng về bên trái’ nằng nặc nói Nghiêm Đông Kỳ đặt tên quán của hắn là ‘hướng về bên phải’.kết quả mấy cô em gái đến chơi đều hỏi ‘ông chủ anh hướng về bên phải vậy ai hướng về bên trái a?’. Nghiêm Đông Kỳ lúc ấy sẽ đáp ‘bên kia có một quán trà sữa ‘hướng về bên trái’ của bạn anh mở. Đến khi cửa tiệm Chu Hải đóng cửa, hắn khi nghe người ta hỏi chuyện này cũng chỉ có thể trả lời ‘đi qua trái thì rớt vào miệng hố.”

Bản thân Nghiêm Đông Kỳ rất yêu thích chuyện nấu ăn cùng mấy thức ăn vặt. lúc quán trà sữa này mới mở ra được mấy tháng hắn còn tự mình học pha trà, pha cà phê, nhưng sau lại cảm thấy quá vô vị, đơn giản thuê mấy nhân viên coi quán còn mình thì mười ngày nửa tháng cũng chỉ ghé qua một lần.

Trong cửa hàng cũng có mấy đứa bé đặc biệt ngoan, tay nghề cũng khá lại chịu khó làm việc, vì thế mà Nghiêm Đông Kỳ rất yên tâm. Tự nhiên bây giờ nhận được điện thoại của quán trà sữa hắn cảm thấy có chút bất ngờ.

“Tôi là Nghiêm Đông Kỳ, làm sao vậy?” Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút nhận điện thoại.

Âm thanh cô gái ở đầu bên kia tựa hồ có chút do dự: “Ông chủ, anh mấy ngày nay không đến cửa hàng sao?”

“Đương nhiên không đến rồi…” Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy rất kỳ quái: “Anh bình thường cũng không đến cửa hàng vào giữa tháng.”

“Ừm.” Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, tựa hồ không biết làm sao để nói tiếp.

Nghiêm Đông Kỳ ghét nhất là suy đoán mấy chuyện phiền nhiễu, thẳng thắn thốt ra vài câu: “Các em gây họa gì? mất tiền? cửa hàng bị đập phá? hay khách hàng bị ngộ độc thức ăn?”

“… Không… Không phải…” Cô gái đầu dây có chút lúng túng nói lắp: “Ông… ông chủ, chuyện là… như vậy, hai ngày hôm nay trong quán thường xuất hiện một người đàn ông, chỉ gọi một chén trà rồi lén lút đánh giá cửa tiệm chúng ta, hơn nữa còn đến quầy hỏi chuyện của anh nữa.”

Nghiêm Đông Kỳ nghe xong chuyện này cảm thấy có chút kỳ lạ: “Cái gì?”

“Vì thế em muốn hỏi ông chủ xem có phải có thù hằn với ai không? Chúng em có cần báo cảnh sát không ạ?” thanh âm đầu giây bên kia tựa hồ rất căng thẳng.

“Người đàn ông kia hình dáng ra sao?”

Con gái suy nghĩ một chút: “Nhìn qua tầm bốn, năm mươi tuổi. Vóc dáng không cao, xấu xí mang cái kính mắt, đặc biệt gầy, lưng có chút còng… Đúng rồi, còn giống như có chút hói đầu.”

Nghiêm Đông Kỳ nghe xong miêu tả này có chút mịt mờ.

Một người đàn ông trung niên? Tới trả thù khẳng định không thể, một là Nghiêm Đông Kỳ gặp người quái đản rất ít khi đắc tội. hai là hắn tuy rằng cảm giác mình già rồi nhưng những người quen biết hắn cũng chỉ có hai mươi đến ban mươi tuổi, bốn mươi năm mươi bậc chú hắn chẳng quen biết ai, người dưỡng thành hắn thành nhân tài cũng là người hắn biết duy nhất.

Vốn Nghiêm Đông Kỳ còn nghĩ không phải là một người nào đó trong quán coi trọng hắn? Nhưng suy nghĩ một lúc giới tính cũng vẻ ngoài rồi lứa tuổi… ngẫm lại đã cảm thấy tối thiểu ba tháng sau còn không muốn ăn cơm, tốt xấu cũng phải một bà thím chứ…

Nghiêm Đông Kỳ “Sách” một tiếng: “Được thôi, anh biết rồi, chuyện này em chớ xía vào. Ngày hôm nay cái này có chút… Các em sớm đóng cửa nghỉ ngơi đi, sáng mai anh đến cửa hàng xem sao.”

Trong điện thoại “Ừ” một tiếng.

Nghiêm Đông Kỳ ngẫm lại rồi bổ sung một câu: “Các em trên đường về nhà chú ý cẩn thận một chút, có bạn đi cùng là tốt nhất.” Sau đó mới đem điện thoại treo.

Lúc về nhà ăn cơm Nghiêm Đông Kỳ vẫn cân nhắc chuyện này, càng suy nghĩ càng thấy trong lòng không chắc chắn, cũng không thể đoán được chuyện gì xảy ra, hắn hận không thể vào lúc này bay đến cửa hàng trà sữa ngồi xổm đó chờ đợi.

Lúc Hàn Dĩ Nặc trở về nhà trời đã nhá nhem. học kỳ này ngoại trừ bốn tiết chính còn thêm một giờ học được coi là tự học trong bốn mươi phút, lúc tan học cũng đã tầm sáu giờ.

“Nhanh ăn cơm, anh xem em đói bụng đến suýt xẹp rồi. anh còn nhớ hôm nay em còn có tiết thể dục.” Nghiêm Đông Kỳ đem mấy món ăn bưng lên bàn cơm rồi hướng về phòng ngủ hét to.

Hàn Dĩ Nặc thay đổi áo ngủ rồi đi tới: “Cũng không sao, xong tiết thể em còn tới quán đồ ăn vặt ăn chút đồ, đến tiết cuối cùng thực sự đói chết, nhìn thấy ai cũng chỉ muốn gặm hai cái… oa, tôm chiên!!”

Nghiêm Đông Kỳ bới cho hắn bát cơm, chính mình bưng chén cháo một miệng rồi một miệng mà ăn vào.

Gần đây sức ăn của Hàn Dĩ Nặc cực kỳ tốt, ăn được nhiều hấp thụ cũng nhiều. chỉ mới không đến hai tháng mà vóc người đã cao lên không ít, Nghiêm Đông Kỳ nhìn mà có chút e sợ, cảm giác mình nuôi dưỡng không phải một người mà là rau hẹ tinh.

“Anh không chịu ăn, uống cái cháo ấy thì có dinh dưỡng gì chứ?”Hàn Dĩ Nặc liếc bát cháo trong tay hắn, gắp con tôm nhét vào miệng Nghiêm Đông Kỳ.

Nghiêm Đông Kỳ đang suy nghĩ chuyện ở quán trà sữa, có chút mất tập trung đột nhiên trong miệng bị nhét chiếc đũa làm hắn sợ hết hồn, thật vất vả nhai nhai nuốt xuống: “úi zời, em tự mình ăn được rồi, cũng không cần đút anh ăn như thế.”

“Em không làm như thế thì cơm ăn chả thấy ngon, nhìn lượng cơm anh ăn kìa, một hạt còn phải chia hai ngày ăn, em cảm giác anh gần đây đã gầy rồi đấy.” Hàn Dĩ Nặc một mặt thương tâm.

Nghiêm Đông Kỳ trong nháy mắt tràn đầy thống khổ: “Không phải chứ, không thể à, không ốm?” Nói xong còn tự mình khoa tay một hồi trên người, Hàn Dĩ Nặc giương mắt nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ túm túm quần áo ôm chặt lại hầu như thấy được eo thon, cúi đầu ăn cơm không nói lời nào.

“Anh ăn rất ít sao? Anh cảm thấy vẫn ổn mà.” Nghiêm Đông Kỳ còn đang xoắn xuýt chuyện này, hắn rất hi vọng bản thân có thể mập thêm chút nữa, cảm thấy đàn ông gầy gò nhìn có vẻ ốm yếu giống con gái.

Hàn Dĩ Nặc hừ một tiếng: “Nghiêm Chỉ so với anh còn ăn nhiều hơn.”

Hắn đem hạt cơm cuối cùng ăn sạch sẽ rồi đi tới nhà bếp xới nửa bát cơm liền quay trở lại: “Trưa hôm nay em tình cờ gặp Nghiêm Chỉ, sau cùng nhau ăn cơm. Em nhìn thấy bình thường mấy đứa con gái khác chỉ ăn hai bát nhỏ, Nghiêm Chỉ ăn hẳn ba bát, sau đó còn chưa đã ăn thêm một chiếc bánh mì kẹp xúc xích, nhìn em ấy vóc người nhỏ như thế, ăn đến em còn thấy khó đỡ.”

“Chính em ăn hẳn năm bát còn nói người ta ăn nhiều.” Nghiêm Đông Kỳ cười đến tay cầm đũa rau cũng không ổn.

Hàn Dĩ Nặc lẽ thẳng khí hùng: “Em là con trai mà. Ăn xong em ấy còn muốn đi mua bắp ngô, nói sau tiết rồi sẽ đi ăn tiếp, em thực sự nhịn không được nói câu: “Cậu so với anh trai tôi ăn nhiều hơn…”

Nghiêm Đông Kỳ ăn một hớp cháo trực tiếp sặc xuống, ho khạc không ngừng rồi cười nói: ”Bà chằng kia còn không đánh chết em.”

“Không, em ấy trầm mặc một hồi rồi nói một câu “ngày hôm nay ăn no quá” sau đó liền đi.” Hàn Dĩ Nặc vồ như gió bát cơm rồi quyết định ăn thêm nửa chén cháo.

Nghiêm Đông Kỳ cười ha ha nửa ngày, mãi đến khi nước mắt bắt đầu long đong trên khóe mi mới dừng lại được: “Em sao có thể như vậy, anh phỏng chừng trong lòng Nghiêm Chỉ lúc ấy đã sớm đem em băm vằm một trăm lần. Đúng rồi, đêm nay em có làm nhiều bài tập không?”

“Không nhiều, ở trường học đã làm hơn một nửa.” Hàn Dĩ Nặc lắc đầu một cái.

Nghiêm Đông Kỳ rất hài lòng: “Giỏi quá, anh ngày hôm nay tìm được bộ phim mới, chốc lát hai chúng ta cùng nhau xem ti vi, em học đi, anh chờ em.”

Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười: “Được.”

_________________

Nghiêm Đông Kỳ rất phiền muộn, từ lúc nghe tin đến giờ hắn ngày nào cũng cắm cọc ở đây, vốn ông chú mỗi ngày đều tới thì mấy ngày hôm nay lại chưa thấy mặt. hắn nghĩ nghĩ có phải là mấy nhân viên này hợp lực chỉnh hắn hay không? Không ngờ mấy người còn nói chắc chắn có người như thế, Nghiêm Đông Kỳ không thể làm gì khác hơn đã tiếp tục ở lại.

Đến ngày thứ tư, ông chú trung niên cuối cùng cũng xuất hiện.

Lúc ấy Nghiêm Đông Kỳ đang ngồi ở một góc trong quán trà sữa, ánh nắng buổi chiều chiều vào cho hắn đánh ngáp một cái. Xuyên qua tấm thủy tinh trước cửa sổ qua không khoảng cách không gần không xa, hắn nhìn thấy một người đàn ông chầm chậm hướng về bên này, hình dáng quả thực không thể không phù hợp hơn với lời kể của nhân viên. Nghiêm Đông Kỳ chậm rãi đứng lên đi tới cửa.

Sau khi ông chú kia vào, quen cửa quen nẻo mà gọi một chén trà sữa uyên ương, ở trước quầy do dự hồi lâu rồi mở miệng: “Ông chủ của các cậu có phải tới bên này hay không?”

Nghiêm Đông Kỳ đi lên từ phía sau đập bờ vai của hắn: “Anh em, nghe nói người anh em tìm tôi đã lâu?”
Bình Luận (0)
Comment