Vào lúc chiều tối, Lâm Hiểu với tư cách là nhân viên hộ tống ngồi trên xe giám đốc đi đến khách sạn Silay trước giờ hẹn.
Lâm Hiểu thì lo lắng mà giám đốc thì ở một bên chống cằm nhìn ra ngoài cửa xe. Cứ nhìn mãi ra ngoài cửa xe như đang nhớ về chuyện gì đó.
Đột nhiên Vu Vũ Hàm mở miệng: "Bác Trương, phiền bác dừng lại một chút."
Sau đó chẳng nói chẳng rằng mở cửa đi về phía quảng trường. Lâm Hiểu biết quảng trường trung tâm của khu phố này rất nổi tiếng, rất nhiều cặp đôi tới đây để xem phim, hai bên trái phải còn có tiệm cà phê và cả công viên giải trí.
Mặc dù không ngại giám đốc đi thư giãn một chút, nhưng mà...... Lâm Hiểu nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Giám đốc à, anh có thể lo lắng một chút hay không?
Bóng dáng của giám đốc liền biến mất trong chớp mắt. Tìm kiếm xung quang, cuối cùng cũng thấy giám đốc đang đứng ở cửa một tiệm cà phê.
Giám đốc không có ý định bước vào, chỉ đứng nhìn cái ghế sau tấm kính.
Lâm Hiểu vừa muốn đi tới thì phát hiện đèn đỏ trên vỉa hè sáng lên, nhanh chóng dừng bước chân lại.
Sau khi một chiếc ô tô đi qua, Lâm Hiểu phát hiện bên cạnh giám đốc có một đứa bé, thoạt nhìn đứa bé đó khoảng hơn 5 tuổi, chẳng lẽ........
Chẳng lẽ giám đốc vì tiền mà bắt đầu hoạt động buôn bán người! Lâm Hiểu cảm giác như sét đánh ngang tai, càng sốt ruột muốn sang đường hơn. Nhưng cây đèn giao thông lại cố tình muốn đối nghịch với cô, mãi khôn chịu đổi màu.
"Ba ba.... " Vu Vũ Hàm cảm thấy rất bất đắc dĩ, thằng nhóc này đã bám víu vào ống quần của cậu một lúc rồi, chẳng nói gì ngoài hai chữ ba ba. Hơn nữa còn tỏ vẻ đau khổ, cái mặt bánh bao kia thật sự rất đáng thương.
"Ba ba..... Boả chim chim......"
(Đoạn này chắc là bé nó nói ngọng, ý bé bỏ Tiếu Tiếu (xiào xiào: tên bé), nhưng đọc ngọng thành Điểu Điểu (diǎo: chim, b*** =))))
Gì? Gì? Chim gì?
Rốt cuộc Vu Vũ Hàm mới hiểu được là thằng nhóc này không phải không biết nói, mà là nói vẫn chưa sõi.
Hơn nữa nhìn đứa bé đáng thương này, Vu Vũ Hàm cảm thấy hơi mềm lòng.
Không biết vì sao cậu nhìn đứa bé này lại cảm thấy rất đáng yêu, khuôn mặt bầu bĩnh khiến người ta muốn bẹo cho một cái.
Vu Vũ Hàm cũng làm vậy thật, nhưng đứa bé lại khóc càng ác hơn.
"Ba ba...... Oa.... Ba ba..... Oa....." Vu Vũ Hàm thấy mọi người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn qua đây, nhanh chóng dỗ dành, cậu không muốn một ông chú kỳ quái đi lừa trẻ con đâu.
"Anh kia, buông tay ra!" Đột nhiên có giọng nói của một cô gái nào đó truyền tới từ sau lưng.
Nhóc mập mập trong tay lập tức bị người khác cướp mất, Vu Vũ Hàm nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
Một nữ sinh có diện mạo bình thường, vẻ mặt tức giận nhìn cậu. Toang rồi, quả nhiên là bị xem là người xấu.
"Chu chu...... tốt....." Đứa bé kia lại nói cái gì đó, sắc mặt của nữ sinh lập tức thay đổi rất nhiều.
"Rất xin lỗi, mặc dù chân của Tiếu Tiếu ngắn nhưng chạy rất nhanh, tôi nhất thời đuổi không kịp." Nữ sinh kia thoạt nhìn khoảng 20 tuổi, không ngờ là đã làm mẹ người ta rồi. Tiên Hiệp Hay
Khiến Vu Vũ Hàm ngạc nhiên không phải chuyện này, mà là...... cô ấy có thể nghe hiểu thằng nhóc nói cái gì, thần kỳ quá đấy.
Nhưng Vu Vũ Hàm nhanh chóng hồi phục lại thái độ bình thường, cười ảm đạm nói: "Không có việc gì, Tiếu Tiếu rất đáng yêu, bye bye."
Vu Vũ Hàm vẫy vẫy tay với thằng nhóc, đứa bé kia cũng có vẻ rất buồn, hai mắt ươn ướt long lanh, bĩu cái môi, vẫy vẫy tay.
"Giám đốc!" Cuối cùng Lâm Hiểu cũng chạy tới, thấy đứa nhỏ kia đã rời đi cô mới yên lòng. May quá, giám đốc vẫn chưa phát rồ tới cái mức độ đó.
"Thằng nhóc thối này, con muốn để ba ba con biết rồi lại giáo huấn chết cô à?" Nữ sinh kia ấn nhẹ vào cái mũi của Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu dúi đầu vào cổ của nữ sinh.
Vu Vũ Hàm cười cười nhìn cảnh tượng hạnh phúc này, sau đó xoay người nói nghiêm túc: "Bây giờ còn loại bao nhiêu thời gian nữa?"
Lâm Hiểu vốn đang đắm chìm trong nụ cười của giám đốc, nhanh chóng nhìn vào đồng hồ, hét to: "Nguy rồi, đã sắp đến giờ rồi."
Vu Vũ Hàm bước nhanh đi, Lâm Hiểu cũng nhanh chóng đi theo: "Không sao hết, tôi đã nghĩ kỹ về......"
"Ba ba!"
"Tiếu Tiếu, sao con lại bắt nạt Bối Văn rồi."
Lâm Hiểu cảm thấy Vu Vũ Hàm bỗng dưng khựng lại, tay cũng bất giác phát run.
"Giám đốc?" Lâm Hiểu khó hiểu nhìn qua.
"Bối văn, mệt chết rồi đi, cái này cho em."
"Xem như anh có lương tâm, thằng nhóc này không phải tăng động bình thường đâu. Mới một lúc mà đã chạy mất tiêu, may là có người đàn ông kia."
Cảnh tượng gia đình ấm áp vẫn đang diễn ra ở sau lưng, Vu Vũ Hàm đột nhiên nắm chặt nắm đấm, xoay người bước tới giống như đã hạ quyết tâm gì đó.
"Ơ, giám đốc." Lâm Hiểu lại nhìn đồng hồ. Nguy rồi, đã hoàn toàn muộn mất rồi.
Vu Vũ Hàm đi thẳng về hướng vừa nãy. Theo mỗi bước chân, ánh mắt càng kiên định hơn.
Là anh ấy...... Giọng nói này chỉ có thể là anh ấy thôi.
Không ngờ là anh ấy vẫn chưa rời đi, vẫn cứ sinh hoạt ở ngay thành phố này.
Thế mà anh ấy đã có vợ và con trai rồi, nhưng sao lại như vậy?
Đã từng nói nếu gặp lại anh ấy, có chết cũng không buông tay, cuối cùng cũng có thể thực hiện lời thề này rồi.
Nữ sinh kia đột nhiên nhìn về phía người đàn ông đang đi tới, lấy tay đẩy người ở bên cạnh, ý nói: "Này, chính là người đàn ông đó đấy."
Hướng Viễn Thần ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông đứng thẳng tắp ở trước mặt, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch.
Vu Vũ Hàm từng ảo tưởng rất nhiều lần về cảnh gặp lại của hai người, nhưng chưa từng nghĩ tới cảnh tượng như ngày hôm nay.
Hai người nhìn nhau ít nhất một phút, cho tới khi Lương Bội Văn ở bên cạnh đẩy nhẹ Hướng Viễn Thần.
"Là người quen sao? Nhưng nhìn thấy rất quen mắt nha."
Cuối cùng Hướng Viễn Thần cũng hồi phục lại tinh thần, cười nói thản nhiên: "Đã lâu không gặp."
"Chỉ vậy?" Khoé miệng Vu Vũ Hàm nhếch lên ngả ngớn.
"Vậy cậu......."
Hướng Viễn Thần chưa kịp nói xong đã bị ôm chặt lấy, đối phương như muốn xiết hắn chết luôn vậy. Hướng Viễn Thần có hơi khó thở, nhưng làm thế nào thì người đàn ông trên người vẫn cứ thờ ơ.
"Nếu anh dám đẩy em ra, em sẽ hôn anh ở trước mặt mọi người." Hướng Viễn Thần nghe được giọng điệu uy hiếp quen thuộc, tay không dám đẩy ra nữa.
Khi mới nhìn thấy Vu Vũ Hàm, Hướng Viễn Thần có cảm giác xa lạ, giống như nhìn thấy Vu Vũ Hàm lúc ở trên TV, khiến người ta có cảm giác lạnh lùng, gượng gạo.
Em ấy đã thay đổi, Hướng Viễn Thần thấy hơi chua xót.
Nhưng nghe thấy giọng điệu uy hiếp đã lâu không nghe, Hướng Viễn Thần lại có cảm giác khó hiểu.
Tay Vu Vũ Thần đút vào túi của Hướng Viễn Thần sờ soạng, sau khi bôi không ít mồ hôi, cuối cùng cũng lấy được cái điện thoại từ trong túi của Hướng Viễn Thần ra.
Vu Vũ Hàm nhìn thấy cuộc gọi của mình đã được gọi tới, hài lòng gật gật đầu.
"Xem thử anh còn chạy đi đâu được nữa."
"Hôm nay tôi không thể chạy được nữa đâu." Lâm Hiểu lại đuổi theo, một buổi chiều này quả thực như vận động viên điền kinh 100 mét ấy.
Hướng Viễn Thần nhìn thoáng qua Vu Vũ Hàm, lại nhìn thoáng qua Lâm Hiểu, cười cười hiểu rõ, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết là cậu đã sống rất tốt, vậy được rồi chứ."
Nói xong Hướng Viễn Thần liền ôm Tiếu Tiếu và rời đi cùng với Lương Bội Văn vẫn chưa hiểu cái mô tê gì.
Để lại Vu Vũ Hàm trong gió nhớ tới lời nói khó hiểu kia.
Mình sống rất tốt á? Rất tốt cái beep ấy!
"Giám đốc, anh đi đâu vậy?" Lâm Hiểu nhìn giám đốc đá hòn đá bay đi cho hả giận rồi rời đi.
"Chẳng đi đâu cả."
Lâm Hiểu hét to trong lòng: Khách hàng! Khách hàng mới quan trọng mà!
Nhưng Lâm Hiểu đột hiên hiểu được cái gì đó.
Là vì người vừa nãy nên giám đốc mới biến thành như vậy đi. Giám đốc cẩn thận từng li từng tí ngày thường khác hoàn toàn so với Vu Vũ Hàm đang giận dỗi như một đứa trẻ con này.
Nhưng không phải cũng rất thú vị sao?
Hết chương 29.
Tác giả có lời muốn nói: tinh anh công rất được yêu thích, manh manh công cũng có thể rất được yêu thích. Vậy tiểu manh công khoác vẻ ngoài tinh anh thì sao? Hướng Viễn Thần cũng sắp 35 rồi, chắc cũng được xem là đại thúc thụ đi.