Vu Vũ Hàm đang ở trong văn phòng nhìn không dời mắt vào tài liệu thám tử tư gửi tới.
Bảo sao Vu Vũ Hàm mãi không tìm được Hướng Viễn Thần, hoá ra là trong những năm qua, Hướng Viễn Thần đều dùng chứng minh thư của Nhâm Hạo.
Đúng là rất xảo quyệt.
Hiện tại Hướng Viễn Thần đang làm tài vụ và kế toán trong một xí nghiệp nhỏ, hơn nữa tiền lương cũng rất thấp.
Vu Vũ Hàm thấy hơi khó chịu, không một tài liệu nào trong số này không ám chỉ rằng Hướng Viễn Thần đã sống rất tốt khi rời khỏi cậu.
Trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tưởng hôm gặp nhau của hai người. Vốn tưởng qua năm năm, tình cảm sẽ bị thời gian bào mòn đi, nhưng lại hoàn toàn ngược lại, khi nhìn thấy bóng dáng của người kia, trong lòng Vu Vũ Hàm càng quyết tâm phải bắt bằng được hắn về thì thôi.
Cho dù hiện giờ Hướng Viễn Thần đã có con trai, Vu Vũ Hàm cũng khôn để ý. Dù sao thì hai người cũng không thể sinh con, thằng nhóc Tiếu Tiếu kia vừa lúc có thể ngăn chặn được miệng của mấy người muốn nói tội bất hiếu lớn nhất là không có con nối dõi.
Với lại không biết vì sao, Vu Vũ Hàm lại cảm thấy rất thích thằng nhóc Tiếu Tiếu kia ngay từ lần gặp đầu tiên.
Nhưng cái người tên là Lương Bội Văn kia, nhìn kiểu gì cũng thấy giống mẹ của Tiếu Tiếu.
Vu Vũ Hàm cau chặt mày, chuyện này có vẻ rắc rối, chẳng lẽ trong khoảng thời gian Hướng Viễn Thần rời khỏi cậu, tự dưng lại cảm nhận được mùi vị của phụ nữ à?
Tưởng tượng tới cảnh Hướng Viễn Thần mây mưa với một người phụ nữ, Vu Vũ Hàm ném đống tài liệu trong tay xuống đất một cái bộp.
Không được, cậu chính là chính cung, người phụ nữ kia chỉ là tiểu tam thượng vị. Nhưng mà.... phải nghĩ một biện pháp nào đó.
Vu Vũ Hàm làm theo thối quen cái gì không biết thì hỏi baidu, nhập vào mấy từ khoá.
Trên màn hình xuất hiện ba chữ to rõ ràng [Chân X Truyện], ánh sáng màn hình chiếu vào mặt Vu Vũ Hàm trong đêm đen, có một loại cảm giác rất quỷ dị.
Vu Vũ Hàm đeo hai con mắt đen thui đến hừng đông.
Lâm Hiểu vừa muốn mở cửa phòng giám đốc, cửa lại được mở ra từ bên trong, Vu Vũ Hàm mang theo bộ dạng miệt mài quá độ nhẹ nhàng bước ra.
"Giám đốc, sao anh......" Giống quỷ vậy hả. Lâm Hiểu vẫn chưa muốn bị đuổi việc, nên vẫn nhịn xuống.
"Hôm nay thời tiết vô cùng tốt. Khí trời lành lạnh, ánh nắng lại rất long lanh, nhưng hôm nay cơ thể tôi mệt mỏi, tâm lực đều lao lực quá độ. Tôi muốn đi dạo chơi một chút, đừng có làm phiền tôi."
Vu Vũ Hàm nói xong lại nhẹ nhàng lướt đi y như quỷ.
Lâm Hiểu ngơ ngác đứng ở cửa văn phòng, nhìn nhìn vào bên trong văn phòng, lại nhìn nhìn bóng dáng tang thương của giám đốc. Cả đêm không gặp, giám đốc đã xuyên không rồi đấy à?
Cả một đêm hôm qua Vu Vũ Hàm đã suy nghĩ rất kĩ, để bóp nát phi tần thì chỉ có thể cải trang thành người tốt. Vu Vũ Hàm sẽ tuân theo tinh thần hải nạp trăm xuyên, hữu dung nãi đại của trung khuyển, bắt Hướng Viễn Thần vào tay.
(海纳百川, 有容乃大/ Hải nạp trăm xuyên, hữu dung nãi đại: Tạm dịch: Biển thu nhận trăm con sông, dung chứa được nên mới to lớn như vậy. Ở đây chắc là chỉ tới sự việc chấp nhận tiếp thu ý kiến, phê bình từ người khác.)
Đi tới dưới lầu công ty của Hướng Viễn Thần, Vu Vũ Hàm không nhịn được mà thầm mắng, cái công ty hai tầng rách nát này thì có cái đãi ngộ gì được. Nghĩ vậy, lòng tự tin của Vu Vũ Hàm lại tăng vụt lên.
Lúc này đã là giờ cơm trưa, Vu Vũ Hàm chọn giờ mới tới, nếu Hướng Viễn Thần mềm lòng, nhất định sẽ đi ăn cùng với cậu.
Vu Vũ Hàm tựa vào cạnh cửa, muốn tạo một cái pose đẹp trai nhất để mê hoặc Hướng Viễn Thần.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Vu Vũ Hàm vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng nghe được giọng nói quen thuộc của Hướng Viễn Thần ngày càng gần hơn. Vu Vũ Hàm vuốt vuốt tóc, trưng ra vẻ mặt 200% tươi cười.
Hướng Viễn Thần cười rộ lên vẫn đẹp như ngày nào, có thể khiến người xung quanh bị vui lây. Nhưng tới giây tiếp theo, khoé miệng Vu Vũ Hàm liền hạ xuống, bởi vì cậu nhìn thấy Lương Bội Văn đang đi bên cạnh cười đùa với Hướng Viễn Thần.
Tiểu tam chuyên nghiệp chỗ nào cũng thấy.
Vu Vũ Hàm thu lại chút cảm xúc bất mãn, gọi nhẹ: "Viễn Thần."
Vu Vũ Hàm đã suy nghĩ rất lâu về xưng hô này, gọi là Thần Thần thì nghe vẻ cậu vẫn còn rất ngây thơ, gọi là Hướng Viễn Thần thì lại có vẻ hơi xa lạ, chỉ có Viễn Thần mới có thể thể hiện hết vẻ thành thục của mình ra, thật sự rất hoàn mỹ, oa ha ha.
Khi Hướng Viễn Thần ngẩng đầu thấy Vu Vũ Hàm thì có hơi kinh ngạc, ngay sau đó liền cười lạnh nhạt: "Xin chào, cậu Vu."
Cậu Vu - vừa lễ phép lại giữ khoảng cách. Phá vỡ hết hàng vạn khả năng mà Vu Vũ Hàm có thẻ nghĩ tới.
"A, em nhớ ra rồi, anh ta chính là vị giám đốc của xí nghiệp Vu thị. Tiểu Thần, sao anh có thể nhỏ mọn thế, có một vị khách lớn như vậy mà lại giấu nhẹm luôn." Lần trước Lương Bội Văn đã cảm thấy người này rất quen mắt, tính cách của cô vốn hướng ngoại, trêu đùa có hơi thất lễ.
Hướng Viễn Thần nhìn Lương Bội Văn phấn khởi, đáy mắt đều là sủng nịnh. Tim Vu Vũ Hàm thắt chặt lại.
"Chỉ là từng quen biết thôi, quan hệ vẫn chưa tốt như em nghĩ đâu."
Mỗi một lời của Hướng Viễn Thần như một cây kiếm sắc bén đâm vào trong tim của Vu Vũ Hàm.
"À."
Hướng Viễn Thần gật gật đầu ra vẻ với Vu Vũ Hàm một cái, sau đó kéo Lương Bội Văn rời đi.
Đột nhiên một bàn tay giữ Hướng Viễn Thần, một tay kéo hắn lại.
"Lâu rồi không gặp, có thể nói chuyện với em một chút không?" Mắt Vu Vũ Hàm nhìn Hướng Viễn Thần với sự chờ mong và cầu xin.
Khoé miệng Hướng Viễn Thần giật giật, nhưng chưa nói cái gì.
Trong khoảng thời gian qua, Vu Vũ Hàm đã thay đổi rất nhiều, Hướng Viễn Thần vẫn biết. Lần đầu tiên nhìn thấy người lạnh lùng ở trên TV, hắn còn tưởng là mình nhìn lầm.
Thời gian trôi qua, Vu Vũ Hàm mà Hướng Viễn Thần từng yêu đã không còn nữa. Nhưng khi nhìn thấy cặp mắt kia, Hướng Viễn Thần lại thấy mềm lòng một cách khó hiểu.
"Được."
Trong mắt Vu Vũ Hàm loé lên sự kinh ngạc, tay vẫn không hề thả lỏng chút nào.
Cuối cùng, Hướng Viễn Thần nói cái gì đó với Lương Bội Văn, Lương Bội Văn dùng ánh mắt tò mò liếc hai người một cái rồi xoay người bước đi.
Hai người đi tới tiệm đồ uống lạnh bên cạnh công ty nhỏ này, Hướng Viễn Thần gọi một ly nước Tang lạnh, sau đó cứ yên lặng uống hết, không hề để tâm tới Vu Vũ Hàm ở phía đối diện.
"Không phải là anh thích uống cà phê à?" Vu Vũ Hàm đã từng cố thuyết phục rằng hai người sẽ cùng nhau cai, nhưng ở một góc nào đó Vu Vũ Hàm không nhìn thấy, Hướng Viễn Thần vẫn một mực uống cà phê.
"Đó là trước kia, hiện giờ đã khác rồi. Hơn nữa Bội Văn nói cứ uống cà phê thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới trẻ nhỏ."
Hướng Viễn Thần dường như nói lơ đãng thôi, nhưng lại khiến tay của Vu Vũ Hàm hơi cứng lại.
"Tôi nghĩ cậu sẽ đi tới cùng với Bạch Tiểu Vũ, hai cậu rất xứng đôi." Hướng Viễn Thần thấy Vu Vũ Hàm không nói lời nào liền chủ động nói chuyện. Thoạt nhìn thì có vẻ hắn đã hoàn toàn không để ý tới quá khứ, đây là điều mà Vu Vũ Hàm muốn, nhưng lại khiến cậu cảm thấy bất mãn.
Không để ý tức là không cần. Vu Vũ Hàm nhớ là đã từng nghe câu này ở đâu đó.
"Lần trước tôi thấy cô gái kia cũng rất tốt, có lẽ bác trai rất hài lòng đi, cậu......"
"Anh có thể đừng tự quyết một mình như vậy được không?" Hướng Viễn Thần đột nhiên bị cắt ngang, có hơi hoang mang nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vu Vũ Hàm.
"Em đã từng thề với chính mình rằng: Nếu anh lại xuất hiện một lần nữa, em sẽ tiếp tục theo đuổi anh."
Vu Vũ Hàm cảm thấy hiện giờ mình đã đủ thành thục, cũng có thể bảo vệ Hướng Viễn Thần không bao giờ tổn thương nữa, kể cả là xuất phát từ bản thân cậu.
"Chúng ta đã không còn khả năng nữa."
"Là bởi anh đã kết hôn à?"
Hướng Viễn Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn về phía Vu Vũ Hàm.
"Cô gái kia và đứa bé kia nữa."
Hướng Viễn Thần vẻ mặt nghiêm túc của Vu Vũ Hàm, phụt cười thành tiếng, doạ Vu Vũ Hàm sợ tới mức ngây người.
"Em ấy không phải là vợ tôi."
Vu Vũ Hàm nghe tới đó, ngoài mặt thì giả bộ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại cảm thấy shock cực mạnh.
Bỗng nhiên Vu Vũ Hàm đặt tay lên tay Hướng Viễn Thần, nói chậm rãi: "Viễn Thần, anh cứ việc nói thẳng đi, em đã nói là đứa bé kia giống như một nhân duyên, anh rời bỏ em năm năm, nó cũng được năm tuổi, chắc không phải là...... Á, anh đánh em làm gì!"
Hướng Viễn Thần thực sự không chịu được kiểu trêu đùa ngu ngốc của Vu Vũ Hàm nữa, rõ ràng trên TV thì chững chạc, sao ở ngoài đời lại như một người khác hoàn toàn thế này.
"Viễn Thần, em nói là sự thật. Mấy năm nay em đã cố gắng thay đổi bản thân, chính là vì anh. Anh nói em ngây thơ, em sửa. Anh nói em không cố gắng, hiện giờ em đã là giám đốc....."
Vu Vũ Hàm cảm giác đối phương im lặng cắt ngang, từ từ ngẩng đầu lên. Hướng Viễn Thần dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu nói: "Tháng sau tôi sẽ kết hôn với Bội Văn."
Hết chương 30.
Tác giả có lời muốn nói: Có một số chuyện sẽ không thể xoay chuyển được đâu. Cho dù Vu Vũ Hàm có cường thế trước mặt người khác như thế nào, lúc trước mặt Hướng Viễn Thần cũng sẽ bị đánh tới mức hiện nguyên hình..... Đây chẳng lẽ là do vợ quản nghiêm sao?