Tra Công Cải Tạo, Be Chuyển He

Chương 191

PHIÊN NGOẠI – TRỞ VỀ TRƯỚC MẠT THẾ

Âm nhạc chói tai kèm theo tiếng ồn ào truyền đến tai.

Moose, vốn là người có giấc ngủ nông, bất giác nhíu mày.

Từ khi cùng Tang Thi Hoàng Aks định cư tại Hải Thành, đã rất lâu rồi Moose không nghe thấy âm thanh ồn ào như vậy.

Aks quản lý các tang thi ở Hải Thành rất nghiêm ngặt, tuyệt đối không để chúng gào thét giữa đêm.

Những thực vật biến dị phủ kín cả tòa nhà cũng dựng thành rèm cách âm cho cậu.

Chỉ cần Moose còn ngủ, đừng nói đến tiếng động, ngay cả ánh sáng cũng không lọt vào được.

Nhưng hôm nay, không biết vì sao xung quanh lại ồn ào như vậy.

Giống như có một nhóm tang thi đang nhảy disco trong nhà cậu.

Chẳng lẽ Aks định tổ chức một bữa tiệc tang thi tại nhà?

Mặc dù rất hoang đường, nhưng dường như đó là lời giải thích duy nhất.

Bởi vì nếu không được Aks cho phép, không ai hoặc tang thi nào có thể vào được tòa nhà nơi họ sống, chứ đừng nói đến việc mở nhạc và nhảy múa bên trong.

Giữa tiếng ồn ào, Moose nghe thấy âm thanh của một chai rượu thủy tinh đang xoay trên mặt bàn.

Tang thi cũng uống rượu sao?

Moose mơ màng mở mắt, suýt nữa bị ánh đèn lấp lánh năm màu làm chói mắt. Những bóng người hay bóng ma không rõ ràng đang lay động trước mặt cậu.

Tiếng chai rượu xoay tròn ngừng lại.

Moose nhìn thấy miệng chai xanh lục đang chỉ thẳng về phía mình.

“Chỉ đến ai rồi?”

Một giọng nói đầy phấn khích vang lên.

“À… Moose? Mộ thiếu, lại đây chơi đi, rút một lá bài, chơi ‘Thật hay Thách’ nào?”

____Thật hay Thách?

Một câu nói như sấm sét vang lên trong đầu Moose, đánh thức những ký ức bị chôn vùi bấy lâu.

Moose lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

Ánh mắt của cậu lần lượt quét qua những gương mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc xung quanh.

Những khuôn mặt mờ nhạt trong ký ức, lúc này lại rõ ràng cụ thể.

Đây là… buổi họp lớp trước tận thế mười năm trước?!

Là ngày cậu đã mượn trò chơi ‘Thật hay Thách’ để thổ lộ với Aks?

Cậu đã quay về quá khứ?!

Moose không tự chủ được, nhìn về phía trong ký ức.

Aks ngồi một mình trong góc, ánh đèn rực rỡ trong phòng chiếu lên chiếc áo sơ mi đã bạc màu của anh, phủ lên người một ánh sáng mộng ảo đầy bí ẩn.

Moose đột ngột đứng dậy, theo phản xạ cầm lấy ly rượu vang đỏ bên cạnh, bước về phía Aks.

“Ơ? Cậu còn chưa rút bài mà….”

Tiếng nhạc ồn ào lấn át giọng nói phía sau.

Aks ngồi ở vị trí gần cửa sổ, qua ánh sáng của lớp kính, nhìn Moose đang bước về phía mình.

Mọi thứ đều giống như trong ký ức.

Sắp tới, Moose sẽ tỏ tình với anh.

Aks bất giác cảm thấy căng thẳng.

Dù rằng sau tận thế, Moose từng nói cậu rất hối hận vì đã tỏ tình với anh chỉ vì trò chơi đó.

Nhưng đó lại là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong mười tám năm đầu đời của Aks.

Anh đã ‘ăn cắp’ cơ hội để ở bên Moose.

Ngay cả nếu quay lại một lần nữa, anh vẫn sẽ hèn hạ mà ‘đánh cắp’ như vậy.

Chờ đợi Moose vô tư đến gần, ở bên anh, rơi vào chiếc lưới mà anh đã giăng sẵn.

“Aks.”

Giọng nói của Moose vang lên từ phía sau anh.

Aks, người đã chờ đợi rất lâu, ngẩng đầu lên, nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo của Moose.

“Tôi…”

Moose há miệng định nói, nhưng lại không biết phải tiếp tục thế nào.

Rõ ràng họ đã sống cùng nhau nhiều năm, tất cả những gì thuộc về đối phương cậu đều đã quen thuộc.

Nhưng khi trở lại khoảnh khắc lần đầu gặp gỡ, cậu lại trở nên ngại ngùng và vụng về như mối tình đầu.

May mắn thay, trong đầu cậu từng tưởng tượng nhiều lần: nếu không có trò chơi ‘Thật hay Thách’ chứa đầy giả dối và lừa lọc đó, nếu cậu và Aks gặp nhau theo một cách khác, thì cậu nên làm gì.

“Có muốn cùng uống một ly không?” Moose hỏi.

Cậu có thể mời Aks cùng uống một ly.

Aks không thích cậu uống rượu, vậy thì có thể uống thứ khác__nước trái cây, sữa, thậm chí là nước lọc cũng được.

Đôi mắt của Aks hiện lên vẻ kinh ngạc và bối rối, tâm trí anh lập tức hoảng loạn và vận hành nhanh chóng.

Tại sao Moose không tỏ tình với anh?

Rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu?

Có phải vì sự trùng sinh của anh…

Sau khi trùng sinh, Aks cố ý làm mọi thứ giống như trong ký ức.

Anh ngồi ở đúng vị trí cũ, tư thế cũ, thậm chí cả góc độ nghiêng đầu cũng không sai lệch… chỉ vì sợ rằng bất kỳ thay đổi nào sẽ khiến Moose không chọn anh để tỏ tình.

Nhưng dù anh cố gắng giữ nguyên mọi thứ như cũ, sai lệch vẫn xảy ra.

Đôi cánh của con bướm đã vỗ lên, khiến Moose thu lại lời tỏ tình của mình.

Khuôn mặt của Aks tái nhợt.

Nếu anh không thể hẹn hò với Moose, anh sẽ không có cách nào lấy danh nghĩa bạn trai để tiếp cận Moose, không thể quang minh chính đại chăm sóc Moose, không thể ở bên cậu khi tận thế xảy ra…

Aks dường như đã thấy một tương lai tồi tệ, nơi Moose không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với anh.

“Cậu sao vậy?”

Moose bị sắc mặt trắng bệch của Aks làm cho hoảng sợ.

Tự liên hệ với bản thân, cậu đoán:

“Có phải là căn phòng này quá ồn không? Chúng ta ra ngoài hít thở không khí nhé?”

Trong căn phòng, tiếng hát và tiếng cười đùa của những học sinh tràn đầy năng lượng vang lên không ngớt.

Những âm thanh hỗn loạn hòa trộn vào nhau, khiến đầu óc người nghe đau nhức.

Trong tâm trí Aks, dường như có một lớp sương mù bao phủ, mọi tiếng ồn đều bị chặn lại bên ngoài, trở nên mơ hồ, không rõ ràng.

Chỉ có giọng nói của Moose mời anh là rõ ràng đến lạ thường.

Anh hé miệng, nghe thấy chính mình trả lời:

“Được.”

Moose và Aks cùng nhau bước ra khỏi biệt thự.

Sau kỳ thi đại học, các học sinh trong lớp nhắn tin trên nhóm, đề nghị cùng nhau góp tiền thuê một căn biệt thự để tổ chức tiệc tốt nghiệp.

Tình cờ, Moose đọc được tin nhắn và lần đầu tiên cậu lên tiếng trong nhóm, nói rằng nhà mình có một căn biệt thự không sử dụng, mời mọi người đến chơi, không cần tốn tiền.

Cả đám học sinh trong nhóm đều kinh ngạc và thán phục.

Còn Aks, người vốn đang gõ dở dòng chữ ‘Tôi sẽ không tham gia đâu’, lặng lẽ xóa tin nhắn đang soạn dở khi đọc được tin của Moose.

Ra ngoài biệt thự, cơn gió mát ban đêm thổi qua khiến đầu óc Aks vốn đang hỗn loạn dần tỉnh táo, ánh mắt anh lặng lẽ dừng lại trên Moose đang đi bên cạnh.

Moose vẫn tinh tế và điển trai như trong ký ức, rực rỡ đầy cuốn hút.

Chàng thiếu gia sinh ra trong gia đình giàu có vẫn chưa trải qua những gian khổ của tận thế, đôi mắt vẫn sáng ngời rạng rỡ.

Đôi mắt ấy nhìn bất cứ thứ gì cũng như mang theo vài phần tình ý.

Trong ánh trăng, khi nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt ấy trông giống như đang nhìn người yêu với sự sâu sắc đầy tình cảm.

Moose rất thích cảm giác dạo bước cùng Aks.

Trên con đường yên tĩnh trước tận thế, ánh trăng và đèn đường kéo dài bóng của họ, như thể là một đôi tình nhân tựa vào nhau.

Moose vô thức bước lại gần Aks hơn, gần đến mức hai cánh tay gần như chạm vào nhau.

“Tôi biết có một quán bar… à không, quán trà, đồ uống ở đó rất ngon. Cậu muốn thử không?”

Moose dịu dàng hỏi.

“Ừm.” Aks khẽ đáp, có chút ngạc nhiên khi Moose lại chọn ‘quán trà’.

Trong ký ức của anh, đây là thời kỳ Moose không hề quan tâm đến sức khỏe của mình.

Rõ ràng dạ dày không tốt, không chịu được k*ch th*ch, nhưng vẫn thường xuyên uống rượu, ăn uống thất thường, thậm chí còn đi đua xe giữa đêm khuya.

Càng nghĩ, Aks càng nhíu chặt mày.

Anh nhất định phải ở bên Moose.

Không có anh chăm sóc, chưa đến tận thế, cơ thể của Moose có khi đã tự hủy hoại rồi.

Moose biết rất nhiều quán bar và quán rượu, nhưng quán trà thì cậu thật sự không rành.

Cậu gọi tài xế, lén dùng điện thoại tìm kiếm, sau đó báo địa điểm cho tài xế.

Moose chọn một quán trà mang phong cách nghệ thuật độc đáo.

Cậu định xây dựng lại hình ảnh của mình trong mắt Aks.

Không còn là cậu thiếu gia nổi loạn, đua xe uống rượu như một kẻ bất trị.

Mà là một quý công tử lịch lãm, tao nhã, đầy tinh tế.

Chẳng phải điều đó sẽ khiến Aks mê mẩn không rời sao?

“Thấy thế nào? Ở đây không tệ phải không?”

Trong phòng trà yên tĩnh, Moose mỉm cười, nhấc tách trà xanh trước mặt lên nhấp một ngụm.

Cậu nhăn mặt, nuốt vị đắng chát của trà, sau đó lặng lẽ lấy một miếng bánh bỏ vào miệng, rồi lại tiếp tục mỉm cười với Aks.

“…..”

Trong mắt Aks, Moose dù làm gì cũng đều đáng yêu.

Nhưng, nơi này rõ ràng không phải phong cách của Moose!

Trên đường đi, quá nhiều thứ vượt ngoài dự liệu của Aks, khiến bộ não anh gần như không thể xử lý kịp.

Mọi thứ đều khác xa so với những gì anh từng biết.

Nếu không phải anh rất chắc chắn rằng người trước mặt chính là Moose – người mà anh yêu thương nhất – thì có lẽ anh đã nghi ngờ rằng Moose đã bị ai đó thay thế.

“Bình thường cậu thích uống trà à?” Aks do dự hỏi.

“Đúng vậy.” Moose trả lời mà không chút chột dạ.

Tốt nhất là trà hoa quả.

Loại được pha từ hoa và trái của thực vật biến dị.

Loại trà nguyên chất, đậm đặc này thì đắng quá.

“Nhưng trước đây cậu thích uống rượu cơ mà.”

Cái ‘trước đây’ mà Aks nhắc đến là kiếp trước.

Còn ‘trước đây’ mà Moose hiểu lại là lúc ở trong biệt thự, khi cậu đến bắt chuyện với Aks, theo bản năng đã cầm ly rượu vang bên cạnh lên.

Moose rất hối hận về hành động vô thức đó, cảm thấy nó phá hỏng hình tượng mà cậu đang cố xây dựng.

Cậu cố gắng biện minh: “Đó là vì…. lúc đó không có lựa chọn nào khác.”

“Bình thường tôi không uống rượu đâu, chỉ thích uống trà hoa, trà trái cây.”

Toàn là do Aks pha cho cậu.

Những loại trà này chứa tinh chất của thực vật biến dị, có thể bồi bổ cơ thể.

Nghe vậy, ánh mắt của Aks khẽ động.

Lúc này, Moose vẫn đang ăn bánh ngọt.

Cơ thể cậu cả ngày chưa ăn được gì, chỉ uống chút rượu.

Trước đây cậu không cảm thấy có gì bất ổn.

Nhưng sau khi được Aks chăm sóc cẩn thận bấy lâu, giờ đây cậu chỉ cảm thấy cái dạ dày đang đói cồn cào bị rượu đốt cháy, đau rát đến khó chịu.

Bánh ngọt ăn nhiều lại quá ngọt và khô, cậu cầm tách trà bên cạnh lên uống một ngụm, lần nữa bị vị đắng làm nhăn mặt.

Khuôn mặt xinh đẹp của Moose nhăn lại như một đứa trẻ.

Thấy vậy, Aks đứng dậy nói: “Về nhà thôi, tôi sẽ nấu cho cậu ăn.”

Moose: “?!!”

Dù không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng…. hình như cậu vừa dụ được Aks về nhà mình rồi.

Moose ngồi trong phòng ăn của biệt thự nhà mình, chống cằm nhìn Aks đang thành thạo chuẩn bị thức ăn trong bếp.

Đây là căn biệt thự mà cậu sống một mình, không phải căn tổ chức buổi tiệc.

Cả biệt thự chỉ có hai người họ, rất yên tĩnh.

Ánh đèn ấm áp trong bếp cùng hương thơm của đồ ăn khiến căn biệt thự vốn trống trải này bỗng chốc mang lại cảm giác như một mái ấm gia đình.

Moose nhìn đến thất thần.

Cảnh tượng này hoàn toàn không giống hai người xa lạ vừa mới quen biết.

Trái lại, nó giống như một cặp vợ chồng già đã sống chung với nhau nhiều năm.

Aks bê lên một bát mì.

Với tình trạng dạ dày của Moose hiện giờ, cậu không thể ăn được nhiều thứ. Aks chỉ làm một bát mì được ninh thật mềm, hy vọng có thể dưỡng dạ dày cho cậu.

“Thử đi nào.”

Aks đặt bát mì đầy đủ rau củ và nguyên liệu trước mặt Moose.

Biết Moose không thích ăn mì quá mềm, anh đã đặc biệt chú trọng đến phần nước dùng và các món ăn kèm.

Dù không có thực vật biến dị để tăng vị ngon, nhưng các loại rau củ và gia vị phong phú của thời kỳ trước tận thế chắc chắn sẽ khiến Moose ăn một cách ngon miệng.

“Thơm quá!” Moose cầm đũa lên, ăn một miếng, suýt nữa vì ngon quá mà cắn phải lưỡi.

Sau đó, cậu như nhớ ra điều gì, liếc nhìn bàn ăn trống không trước mặt Aks, thắc mắc hỏi:

“Còn cậu? Cậu không làm cho mình à?”

Trước đây Aks là tang thi, không ăn thức ăn của con người.

Với ấn tượng đó, việc Moose một mình bắt đầu ăn cũng không khiến cậu cảm thấy có gì sai.

Cho đến bây giờ, cậu mới nhận ra rằng, hiện tại Aks đã là con người và cần phải ăn uống.

Thực ra, ngay chính Aks cũng chưa quen với điều này, ký ức của anh vẫn còn dừng lại ở thời điểm mình là tang thi.

Nghe câu hỏi của Moose, Aks hơi ngẩn ra.

Nhìn xuống bàn tay ấm áp của mình, anh thoáng ngẩn ngơ rồi mới trả lời:

“Tôi không đói.”

“Sao có thể không đói? Cả tối nay cậu chẳng ăn gì mà.”

Moose luôn chú ý đến Aks, anh gần như không ăn gì trong suốt buổi tiệc, ở quán trà cũng chỉ uống vài ngụm trà.

Tay nghề nấu ăn của Moose thì không ra gì, mà bảo Aks tự vào bếp nấu cho mình thì lại không hợp lý.

“Để tôi đi lấy thêm cái bát, chúng ta chia đôi.”

Moose đứng dậy đi vào bếp.

“Không… không cần đâu.”

Moose rõ ràng đã rất đói, Aks không muốn chia bớt phần ăn của cậu.

“Không cần? Vậy chẳng lẽ…. cậu muốn ăn chung bát với tôi à?”

Moose cố tình hiểu sai ý anh.

Aks im lặng.

Cuối cùng, cả hai chia đôi bát mì, ăn sạch đến giọt nước cuối cùng.

Tất nhiên, vì mới ‘quen nhau’ nên Moose cũng chưa đến mức bắt Aks dùng chung một bát với mình.

No bụng rồi, người ta dễ buồn ngủ.

Moose ngáp một cái, nhìn đồng hồ rồi nói:

“Trễ rồi, hay là cậu cứ ở lại ngủ với tôi đi.”

Aks đang thu dọn bát đũa, suýt nữa làm rơi bát.

Đêm đầu tiên đã ở lại ngủ chung, tiến triển này có phải quá nhanh không?

Nghĩ đến những lời Moose nói trước đó, Aks đành gật đầu đồng ý.

“Được.”

Tiến triển này nói nhanh thì nhanh, nói chậm lại chậm.

Lời tỏ tình ban đầu không còn, nhưng anh có thể ngủ chung với Moose.

Aks đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Moose đi phía trước lên tiếng:

“Đây, đây là phòng của cậu.”

Aks nhìn căn phòng mà rõ ràng không phải là phòng ngủ chính của Moose: “……”

Thôi được rồi, chỉ là bảo anh ở lại ngủ, chứ không phải ngủ chung thật.

Thực ra, Moose cũng rất muốn ngủ chung với Aks. Vừa nãy cậu đã lỡ miệng nói ra.

Nhưng hai người mới chỉ vừa quen nhau, làm sao có thể ngay lần đầu gặp đã kéo người ta lên giường?

Nếu thực sự làm vậy, Aks chắc chắn sẽ nghĩ không tốt về cậu, cho rằng cậu sống phóng túng, thích đùa bỡn.

Aks đứng trước cửa phòng một lúc, không bước vào.

Moose nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Cậu không thích căn phòng này à? Vẫn còn phòng khác đấy, đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.”

Chỉ là căn phòng này là phòng gần nhất với phòng ngủ chính của cậu.

Ngay sát phòng cậu luôn.

“Không cần đâu, phòng này được rồi.”

Aks hiểu rằng Moose không định cho anh vào phòng ngủ chính.

Anh có chút tiếc nuối.

Nhưng anh không bận tâm đến việc phải từ từ tiến triển.

Chỉ cần Moose chấp nhận anh, chờ bao lâu anh cũng sẵn sàng.

Chỉ là…

“Cậu… có phải còn điều gì đó quên nói với tôi không?”

Aks thử thăm dò.

Còn lời tỏ tình đâu?

Cậu ấy thực sự không định tỏ tình nữa sao?

Dù là giả vờ thôi, anh cũng rất mong được nghe.

Chơi trò chơi thì không thể bỏ dở giữa chừng.

Nhiệm vụ trò chơi đâu rồi?

Mau nhớ lại nhiệm vụ trò chơi đi.

Aks khát khao nhìn Moose.

Moose suy nghĩ rất nghiêm túc.

Hình như cậu thực sự không quên gì cả mà.

“À, đúng rồi!” Moose bất chợt nói: “Tôi thực sự có chuyện muốn nói với cậu.”

Aks vừa mong chờ vừa háo hức nhìn cậu, đợi lời ‘tỏ tình’ từ Moose và đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.

“Hai tháng nữa là tận thế!”

“Tôi đồng ý.”

Hai người gần như cùng lúc lên tiếng.

Moose: “?”

Aks: “…….”

“Aks?” Moose dò hỏi gọi tên anh.

Aks thất vọng.

Vừa bất lực lại vừa muốn phát điên.

“Chuyện này không quan trọng, Sese, em nghĩ kỹ xem có quên gì không, ví dụ như….. lời tỏ tình.”

Ngay từ khi Moose nhắc đến ‘trà hoa quả’, Aks đã mơ hồ đoán được.

Bây giờ, anh chỉ muốn xác nhận chắc chắn.

Anh rất vui khi biết rằng Moose trước mặt chính là người đã cùng anh trải qua bao năm tháng yêu thương.

Nhưng, lời tỏ tình của anh thì sao…

“À?”

Moose ngẩn người.

“Ý anh vừa nói ‘tôi đồng ý’ là…”

Trong khoảnh khắc, Moose không biết nên ngạc nhiên vì Aks cũng tái sinh giống mình, hay vì Aks lại để tâm đến câu tỏ tình đó đến thế.

“Ban đầu, em muốn gặp anh theo một cách khác, yêu anh theo một cách khác, nhưng nếu anh đã muốn nghe…”

Moose mỉm cười, đưa tay vuốt tóc mai ra sau, bước đến gần Aks.

“Em yêu anh, không liên quan gì đến trò chơi.”

“Điều em hối tiếc chưa bao giờ là việc tỏ tình với anh hay ở bên anh, mà là trò chơi đó đã khiến tình yêu của chúng ta mang thêm những dấu vết giả tạo và lừa dối.”

“Anh có sẵn sàng đón nhận tình yêu của em một lần nữa không?”

Moose hỏi.

Không phải là ‘thích’ mà là ‘yêu’.

Không liên quan đến trò chơi, không liên quan đến bất kỳ thứ gì khác.

Chỉ có tình yêu chân thành và thuần khiết nhất.

“Anh đồng ý, tất nhiên là anh đồng ý.”

Aks ôm chặt Moose vào lòng, trái tim xúc động như muốn nổ tung.

Điều này tốt hơn rất nhiều so với những gì anh tưởng tượng.

Anh chỉ muốn giành lấy một câu tỏ tình giả tạo, nhưng Moose lại dâng tặng cho anh cả trái tim chân thật.

Mọi thứ anh chưa từng dám mơ ước, Moose đều trao cho anh.

Moose nói rằng cậu chưa bao giờ hối hận khi ở bên anh.

Đôi mắt của Aks đỏ hoe, anh xúc động hôn lên môi Moose.

Moose đáp lại anh.

“Ừm, còn hai tháng nữa là tận thế, hay là chúng ta kết hôn đi? Đăng ký luôn?”

“Nhưng trước đó phải thông báo cho nhiều người biết tận thế sắp đến. Anh nghĩ nên tìm truyền thông để lan truyền, hay trực tiếp báo với chính phủ?”

Moose tranh thủ hỏi trong lúc hôn.

Rồi lại bị Aks chặn miệng lần nữa.

“À, còn nữa, chúng ta phải tích trữ đồ.”

Moose lại tranh thủ nói tiếp.

“Trở về trước tận thế, làm sao có thể không tích trữ hàng hóa được? Tích ít hay nhiều không quan trọng, quan trọng là phải cảm nhận được cảm giác tích trữ. Đáng tiếc dị năng không gian của anh không còn, nếu không thì…”

Một lần nữa, cậu lại bị chặn miệng.

Aks bế Moose lên, bước về phía phòng ngủ chính.

Thành công danh chính ngôn thuận bước vào phòng.

________________________________________________________________________________

(  )( *︾▽︾)

Bình Luận (0)
Comment