Tra Công Cải Tạo, Be Chuyển He

Chương 192

PHIÊN NGOẠI – TIẾNG LÒNG

Tận thế, trung tâm thương mại.

Moose bị tang thi vây chặt.

Bị cơn đau dạ dày hành hạ, mắt cậu tối sầm, cuối cùng kiệt sức ngã xuống đất.

Tang thi gào thét lao về phía cậu.

[Dừng lại!]

Khi Moose tưởng rằng mình sẽ chết tại đây, một giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu cậu.

Cùng lúc đó, những tang thi đang lao về phía cậu bỗng dưng khựng lại, dừng ngay cách cậu một mét như thể bị bấm nút tạm dừng.

Chuyện gì đang xảy ra?

Moose mơ hồ ngẩng đầu lên.

Tang thi ở quá gần, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi khiến dạ dày vốn đã cồn cào của cậu càng thêm khó chịu. Cậu ôm ngực, khom người nôn khan.

[Lùi lại.]

[Rời khỏi trung tâm thương mại này.]

Giọng nói ấy lại vang lên lần nữa.

Ba con tang thi đang đông cứng lập tức lùi ra xa, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của cậu.

Hành động này giống như…. dị năng tinh thần?!

Moose kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy Aks – người đã chết trong đám tang thi – đứng ở đằng xa, đôi mắt đỏ rực và lạnh lẽo dõi theo cậu, ánh mắt không hề có chút cảm xúc nào.

“Aks….”

Moose gắng gượng cơ thể mình đứng dậy.

Nhưng thân thể này đã đạt đến giới hạn. Ngay khi vừa đứng lên, mắt cậu tối sầm lại, cơ thể mất kiểm soát đổ về phía trước.

[Cẩn thận!]

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cậu rơi vào một vòng tay lạnh giá.

[Nhẹ quá.]

[Sụt cân nhiều quá.]

[Mới có hai ngày mà đã thành ra thế này?]

[Khó khăn lắm mới dưỡng được chút thịt, giờ lại mất hết….]

Những tiếng nói ngắt quãng vang lên trong đầu cậu.

Ý thức của Moose chìm nổi trong bóng tối, muốn nắm lấy điều gì đó nhưng chỉ chạm phải một thứ băng lạnh.

[Ngoan quá.]

[Quả nhiên khi ngủ trông vẫn dễ thương hơn…]

Ý thức của Moose dần trở nên tỉnh táo, cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu.

[Hỏng rồi! Em ấy sắp tỉnh rồi, đặt em ấy lên giường…. Không kịp nữa.]

Cậu cảm nhận được cơ thể mình bị đặt lên một mặt đất lạnh giá, thứ đang nắm trong tay cũng rời khỏi cậu.

Cái lạnh đột ngột k*ch th*ch khiến Moose giật mình mở to mắt.

Nhưng trước mắt chỉ là một màn đen kịt.

Xung quanh tối om không một tia sáng, dù cậu cố mở mắt hết cỡ cũng không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.

Cậu chẳng thấy gì cả.

Nhưng cậu biết Aks đang ở gần đây.

Moose dùng đôi tay lần mò trên nền đất.

Tay cậu chạm phải một vật có bề mặt thô ráp – đó là ghế sofa.

Dựa vào trực giác, cậu lần theo ghế sofa và tiếp tục sờ lên phía trên.

Cậu chạm phải một đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc bởi chiếc quần dài cứng cáp.

Cảm giác hơi lạnh.

[Sese….]

Moose tiếp tục leo lên.

Thắt lưng, eo, ngực….

Tay của Moose khựng lại.

Không có nhịp thở, không có nhịp tim.

Hơi thở của cậu chợt ngừng.

[Làm em ấy hoảng sợ rồi…]

[Phải làm sao đây…]

Moose tiếp tục sờ lên phía trên.

Đầu ngón tay lướt qua xương quai xanh, yết hầu, cằm, cuối cùng dừng lại trên đôi môi lành lạnh.

Moose gần như toàn thân nằm phủ lên cơ thể lạnh giá của Aks trên ghế sofa.

Khoảng cách gần đến vậy, nhưng cả không gian chỉ còn lại hơi thở ấm áp của riêng cậu.

Aks thực sự đã trở thành tang thi.

Hốc mắt của Moose nóng lên, một giọt nước mắt rơi xuống.

[Sese!]

Cơ thể tưởng chừng đã chết bên dưới đột nhiên cử động, ngả người lại gần cậu hơn một chút, nhưng dừng lại ngay trước khi tiếp xúc thật sự.

Trong bóng tối, Moose nâng khuôn mặt Aks đang ở gần sát trong tầm tay, đặt lên đó một nụ hôn.

Như thể cậu đang hiến tế.

Hoặc như tìm đến cái chết.

Cậu chẳng muốn quan tâm gì nữa.

Cậu chỉ muốn cùng Aks chết đi.

Để Aks biến cậu thành tang thi.

Để Aks ăn thịt cậu.

Sao cũng được.

[Sese?!]

[Em, em điên rồi à?]

[Em có biết mình đang làm gì không, tôi…]

[Chết tiệt, phải dùng dị năng cách ly, hệ thủy, hệ không gian, còn nữa… Ưm, Sese.]

[Khoan đã, nhiệt độ. Phải nâng nhiệt độ lên.]

[Sese, ngọt quá.]

“……”

Chuyện này không giống với những gì Moose đã nghĩ.

Cậu chủ động dâng mình lên, muốn bị Aks ăn thịt.

Nhưng cuối cùng lại trở thành một nụ hôn sâu kéo dài.

Tang thi Aks ôm lấy cậu, quấn quýt với cậu qua đôi môi và chiếc lưỡi.

Moose chỉ là một con người bình thường, thời gian nín thở đương nhiên không thể dài như tang thi vốn không cần hô hấp.

Cuối cùng, cậu thở hổn hển, tựa vào vai Aks, cố gắng bình ổn nhịp thở.

Bàn tay của Aks đặt trên lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ về giúp cậu dễ thở hơn.

Moose không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Cậu đã tiếp xúc với nước bọt của Aks.

Gương mặt của Moose nóng bừng, cảm giác chóng mặt do thiếu oxy cũng ập tới.

Rất giống với triệu chứng bị nhiễm virus.

Nhưng những lời vừa vang lên trong đầu lại khiến cậu có chút nghi hoặc.

Nghĩ lại, những âm thanh đó xuất hiện rất kỳ lạ.

Ban đầu cậu nghĩ rằng Aks đang sử dụng dị năng tinh thần.

Nhưng càng về sau lại càng không đúng.

Những tiếng nói lẻ tẻ đó giống như… tiếng lòng của Aks hơn.

Lẽ nào chính dị năng tinh thần đã làm ra chuyện này?

Nó đã truyền tải tiếng lòng của Aks đến với cậu.

Dị năng tinh thần là loại dị năng duy nhất mà Moose từng gặp có tính tự chủ.

Nó không ít lần dụ dỗ cậu, bày tỏ sự chán ghét với Aks và muốn quay trở lại bên cậu.

Moose không chắc liệu dị năng tinh thần của những người khác có xảy ra tình huống tương tự hay không.

Tóm lại, với tư cách là một dị năng, nó quá thông minh.

[Sese không để ý tới mình nữa.]

[Mình làm chưa đủ tốt sao?]

[Rốt cuộc cũng không thể bằng được người sống….]

Moose khẽ động mí mắt.

Aks rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

Cậu khiến anh rơi vào giữa bầy tang thi, khiến anh trở thành tang thi, vậy mà cuối cùng….. anh lại nghĩ rằng bản thân làm chưa đủ tốt.

Lẽ nào virus tang thi ảnh hưởng đến não bộ sao?

…Virus tang thi tất nhiên là ảnh hưởng đến não bộ.

Giống như Aks, sau khi biến thành tang thi mà vẫn giữ được một mức độ tỉnh táo và ý thức nhất định, đã là rất hiếm rồi.

Có lẽ điều này liên quan đến tinh hạch hệ tinh thần trong cơ thể anh.

Cũng may trước đây đã đưa tinh hạch đó cho Aks.

Moose tựa đầu lên ngực Aks, dù không nghe thấy nhịp tim nhưng vẫn cảm nhận được năng lượng dịu dàng và bình lặng phát ra từ tinh hạch bên dưới lồng ngực đó.

Cậu nhẹ nhàng hôn lên vị trí trái tim của Aks.

Aks giật mình, ngồi bật dậy.

[Sese? Sao vậy? Sao đột nhiên lại….]

[Em muốn sao?]

[Không không không, mình là tang thi, làm gì có ai bình thường muốn gần gũi với tang thi?]

[Vậy là…. muốn lấy lòng mình sao?]

[Trước đây ở căn cứ, vì không mang được tinh hạch hệ tinh thần về, Sese luôn lạnh nhạt với mình. Dù trên đường rời căn cứ, em ấy vẫn giữ thái độ xa cách.]

[Giờ mình biến thành tang thi, ngược lại em ấy lại sẵn sàng gần gũi với mình.]

[Có phải vì rời khỏi đoàn xe và căn cứ, nên em ấy đành phải lấy lòng mình để tìm sự che chở không?]

Moose: “…..”

Cậu có cảm giác như bị lời nói đó làm cho nghẹn họng, không biết phải đáp lại ra sao.

[Thôi kệ, hãy để mình dùng cách hèn hạ này để giữ Sese mãi bên cạnh.]

Moose chết lặng.

“Anh___” Cậu ngẩng đầu trong bóng tối, vừa cảm thấy nực cười, vừa bất lực, nhưng cũng không nói nên lời vì quá đỗi vô lý.

Aks cúi xuống, hỏi: “Em đói sao?”

Anh cố gắng làm giọng mình mềm mỏng, nhưng vì đã quá lâu không nói chuyện sau khi trở thành tang thi, dây thanh quản của anh như trở nên xa lạ, giọng phát ra nghe khô khốc và cứng nhắc.

Nghe thấy âm thanh đó, Aks lập tức ngậm miệng lại, không nói thêm lời nào.

“Anh nói được à?” Moose ngạc nhiên.

Aks suốt từ đầu đến cuối không nói một lời nào, chỉ có thể nghe được những suy nghĩ phong phú của anh.

Moose vẫn nghĩ rằng sau khi Aks biến thành tang thi, anh giống như những tang thi khác, sẽ mất khả năng nói.

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi, những tang thi kia không thể nói được tiếng người,chứ không phải là không thể phát ra âm thanh.

Vì Aks vẫn duy trì được những suy nghĩ rõ ràng mặc dù có phần kỳ lạ nên đương nhiên anh vẫn có thể nói chuyện.

“Ừ.” Aks đáp lại một cách thấp thoáng, không nói thêm gì.

Anh bế Moose lên và đặt cậu lên giường, cố gắng dùng câu ngắn gọn để giải thích:

“Em nghỉ ngơi đi. Anh đi, làm cơm.”

Có phải Aks bị nói lắp không?

Moose nghi ngờ.

Nhưng cậu không nói ra.

Aks có thể duy trì lý trí và khả năng nói sau khi biến thành tang thi là điều rất không dễ dàng.

Cậu không muốn tạo thêm áp lực tâm lý cho Aks.

Vậy nên, dù Aks đặt cậu lên giường trong bóng tối, cậu cũng chỉ im lặng đồng ý.

Moose nằm trên giường mềm mại, lắng nghe tiếng bước chân của Aks rời đi mà không cảm thấy sợ hãi.

Có lẽ Aks chính là biểu tượng của sự an toàn với cậu, cậu luôn tin tưởng Aks sẽ bảo vệ mình.

Hoặc có thể vì…. tiếng lòng của Aks vẫn rõ ràng vang vọng trong đầu cậu, dù có cách vách và cửa.

[Sese trông có vẻ đã lâu không ăn uống đầy đủ rồi.]

[Phải nấu cho em món dễ tiêu hóa, từ từ bổ sung lại.]

[Tiếc là những thực vật biến dị không còn ở đây, phải tìm thời gian đào chúng từ căn cứ về.]

[Sese tội nghiệp, phải ăn nhiều hoa quả từ thực vật biến dị mới bù lại được.]

[Thật là đau lòng.]

Moose nghe những suy nghĩ liên tiếp truyền đến, kéo chăn lên che nửa khuôn mặt, cảm nhận được sự bình yên đã lâu không có.

Những lo lắng và sợ hãi vì mất đi dị năng, vì không thể đứng bên Aks, vì trở thành gánh nặng cho Aks, dần dần biến mất dưới sự bao phủ của những suy nghĩ đó.

Có lẽ, sự bất an của cậu không chỉ đến từ việc mất dị năng, mất đi nền tảng để sống sót trong thế giới này.

Nó còn đến từ sự không chắc chắn trong tình cảm dành cho Aks.

Nhưng giờ đây, cậu có thể nghe thấy rõ ràng tình yêu mà Aks dành cho mình.

Mọi lo sợ và bất an dường như tan biến trong khoảnh khắc đó.

Moose cảm thấy mắt mình nóng lên, có chút buồn bã và hối hận, nhưng nhiều hơn là cảm động và may mắn.

Cậu đã gây ra một sai lầm lớn.

Vì sự cố chấp mà làm mờ mắt, khiến Aks mất đi mạng sống, suýt chút nữa đẩy Aks rời xa cậu mãi mãi.

May mắn thay, Aks đã ở lại thế giới này theo một cách khác.

May mắn thay, vẫn còn cơ hội để sửa chữa.

“Sese, ăn cơm đi.”

Aks bưng cháo đến bên giường.

Moose ngồi dậy trong bóng tối, đợi Aks bật đèn.

Nhưng cái cậu nhận được lại là chiếc thìa và cháo đưa đến bên miệng.

Moose: “?”

[Có hơi nóng không?]

Thấy Moose không động đậy, Aks đặt thìa cháo vào miệng mình, định thổi cho nguội, nhưng rồi nghĩ đến điều gì đó, anh chỉ mím môi, dùng dị năng làm nguội cháo.

Anh đưa lại thìa cháo đã nguội đến bên miệng Moose.

Moose im lặng uống cháo nhưng không thể không hỏi:

“Vì sao không bật đèn?”

Aks khựng lại, đặt bát cháo lên bàn cạnh giường, đứng dậy bật đèn.

Trong những tiếng động khe khẽ, đèn sáng lên.

Ánh sáng đột ngột làm Moose phải nhắm mắt lại.

Khi cậu mở mắt lần nữa, cậu thấy Aks đứng trước mặt mình, toàn thân được trang bị đầy đủ…. đội mũ, đeo khẩu trang và găng tay.

Được rồi, Aks là tang thi, mũ và găng tay cậu có thể hiểu.

Nhưng sao lại đội mũ trong phòng?

Vành mũ thấp như vậy, che hết cả mắt anh.

Moose rất hoài nghi liệu Aks có thể nhìn thấy đường không.

[Sese đang nhìn mình…]

[Đã che kín rồi phải không?]

[Chắc chắn không thể thấy được mắt mình.]

[Không thể để Sese bị dọa.]

Nghe Aks nói vậy, Moose nghĩ rằng anh bị thương.

Cậu vô thức ngồi dậy, lại gần và kéo mũ của Aks lên.

Dưới ánh sáng, đôi mắt đỏ như máu của Aks đột ngột co lại.

[Xong rồi.]

Nhân lúc Moose dừng lại, Aks lùi lại vài bước, đeo lại mũ lên đầu, kéo vành mũ xuống để che mắt đỏ không giống người của anh.

Moose nhìn phản ứng của Aks, rồi nhớ lại gương mặt đẹp trai của anh mà cậu vừa nhìn thấy dưới chiếc mũ.

Anh không bị thương.

Sao Aks lại lo lắng như vậy?

Tại sao lại sợ sẽ dọa cậu?

“Aks?” Moose gọi.

[Đến rồi.]

Aks căng thẳng chờ đợi quyết định của Moose.

[Liệu em ấy có rời bỏ mình không?]

[Khi nhìn thấy mình trở thành một con quái vật không phải người.]

[Không còn bóng tối che giấu, không còn dị năng mô phỏng ra hình dáng ‘người sống’.]

[Sese có thể chấp nhận ở bên một tang thi không?]

[Nếu Sese muốn rời bỏ mình, thì…]

[Mình sẽ không để em ấy đi đâu cả.]

[Mình không yên tâm để ai khác chăm sóc Sese.]

[Dù có phải cưỡng ép, mình cũng sẽ giữ em ấy ở lại bên mình.]

________________________________________________________________________________

*゜ー゜*…(* ̄0 ̄)

Bình Luận (0)
Comment