Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 46

Chịu đựng một lúc, chịu đựng cho đến khi ra khỏi thang máy Trang Húc Nhiên mới lạnh giọng hỏi: “Nhìn cái gì đó?”

Lúc ấy từ góc độ của Trang Húc Nhiên nhìn ra sau, ánh mắt Diệp Lăng hư hư thực thực mà nhìn thẳng vào bộ ngực của Vương Thiến Nghi… oan uổng a, bởi vì bản thân Diệp Lăng đã cao, mà Vương Thiến Nghi lại xinh xắn lanh lợi, nhiều lắm cũng chỉ cỡ một mét sáu. Diệp Lăng quả thật cần phải hơi cúi đầu nhìn xuống, mới có thể nhìn thấy được Vương Thiến Nghi, bởi vậy mới có hiểu lầm này.

Vô cùng xấu hổ, vô cùng lúng túng, Diệp Lăng vừa chột dạ lại vừa tức giận, hắn cảm thấy Trang Húc Nhiên biến hắn thành kẻ háo sắc.

“Em đang nghĩ cái gì vậy!” Trong giọng nói mang theo nôn nóng.

“Như thế nào, anh còn dám nôn nóng với em?” Trang Húc Nhiên nói từng chữ: “Thành thật khai báo, vừa rồi là anh đang nhìn cái gì?”

Nếu như Diệp Lăng không thẳng thắn nói ra việc mình thích nữ, không thích nam, có khả năng Trang Húc Nhiên sẽ không nổi giận như vậy, nhưng mà người này đã tự nói ra, hắn thích nữ.

Diệp Lăng nhìn Vương Thiến Nghi cũng không phải là lần đầu, lần trước khi mọi người cùng nhau đi du lịch, Trang Húc Nhiên cũng đã chú ý tới tình cảnh này, nhưng lúc ấy cũng không suy nghĩ nhiều.

Lần này bắt được Diệp Lăng hư hư thực thực mà rình coi ngực của người khác, Trang Húc Nhiên quả thực có một loại cảm giác muốn bùng nổ.

“Nhìn gì mà nhìn, em ngay cả cái này cũng muốn quản?” Diệp Lăng có chút tức giận nói, hắn chỉ là nhìn thoáng qua khuôn mặt con gái người ta, Trang Húc Nhiên cứ như vậy nổi giận với mình, thật sự chịu không được.

“Anh nhìn ngực phụ nữ, em tại sao lại không cần để ý?” Trang Húc Nhiên ra sức bóp chặt cánh tay Diệp Lăng, càng nói càng tức giận, vẫn còn không dám thừa nhận! Vẻ mặt chột dạ đó là cái gì!

Thẹn quá hóa giận là đây sao.

“Anh nhìn lúc nào, em đúng là không thể nói lý được!” Khuôn mặt Diệp Lăng đã thành màu đỏ, bởi vì Trang Húc Nhiên vu oan cho mình.

“Anh chính là nhìn.” Trong đầu Trang Húc Nhiên quanh quẩn câu nói kia của Diệp Lăng, hắn thích phụ nữ!

“Nói hưu nói vượn!” cuống lên, Diệp Lăng nghiêm mặt nói: “Em còn nói như vậy, anh sẽ tức giận.”

“Em cũng tức giận đây này.” Trang Húc Nhiên nói, cố kỵ đám người phía sau, cậu không dám biểu hiện ra ngoài, chẳng qua là áp suất bỗng nhiên giảm xuống.

Diệp Lăng mở to miệng, cảm thấy không có lời nào là có lí lẽ, không có đạo lý nào có thể giảng cho Trang Húc Nhiên được.

“Này, hai người các cậu đi nhanh thế làm gì? Nói cái gì mà bí mật vậy?” Tào Chính cà lơ cà phất tiến đến, tiện tay khoác vai Diệp Lăng.

Cậu cho rằng hoặc là Trang Húc Nhiên hoặc là Diệp Lăng sẽ nổi điên với cậu, kết quả không có ai lên tiếng, hai người đều biến thành chim cút rồi.

“Hắc! Làm sao vậy?” Vừa nhìn vào sắc mặt hai người, đều đen thui, mới chỉ có chớp mắt, đây là thế nào?

Diệp Lăng liếc qua Trang Húc Nhiên, thấy cậu không nói lời nào, sắc mặt thật sự không tốt, đây là đang tức giận sao.

Chính hắn do dự một chút, cuối cùng cũng không mở miệng.

Gian phòng được đặt trước là một nơi có một đại sảnh rộng rãi, đồ nội thất được làm bằng gỗ tử đàn, ăn cơm thì có chỗ ăn cơm, uống trà thì có chỗ uống trà, bên trong còn có bày biện nhiều nhạc cụ như là đàn tỳ bà, đàn tranh.

Mỗi người đều tự tìm một chỗ rồi ngồi xuống, người pha trà mới từ phía sau tiến đến.

Tào Chính nói: “Ở đây không phải là có nhạc cụ sao, cho người đến tấu vài khúc đi.”

Tiểu thư tiếp đãi mặc váy dài đi thông báo một tiếng, rất mau đã đến ba người chơi nhạc, hai người đánh đàn tranh, một người thổi tiêu.

Đại sảnh đủ rộng rãi, gian phòng này có giá đắt nhất, có thể ngắm được phong bên ngoài, từ cửa sổ sát đất nhìn xuyên qua, có thể nhìn thấy toàn bộ yến tiệc cùng phong cảnh hoa viên trải đá.

Đèn đuốc rực rỡ, tiếng đàn tiếng sáo, nhìn xuyên qua ngoài là mấy nữ phục vụ váy dài bồng bềnh tới đi lui, thật sự có một loại ảo giác như được trở về thời cổ đại.

Sau khi nhìn hết hoa viên cùng hòn non bộ thác nước, Diệp Lăng mới bắt đầu nhìn khách khứa xung quanh.

Mỗi bàn đều không giống nhau, một số là được làm từ trúc, một số được làm bằng gỗ, có nơi còn làm bằng đá, xen kẽ nhau mà phần bố khắp cả diện tích rộng lớn trong hành lang.

Mỗi bàn khác nhau về chất liệu, lại có một chủ đề đặt biệt gắn theo.

Tô điểm cho mấy bàn được làm bằng trúc là những cây trúc thật, khiến cho khách đến đây như được đi vào giữa rừng trúc, nâng ly cạn chén, trò chuyện vui vẻ.

Bàn bằng gỗ thì được trang trí theo phong cách cổ đại, giống như là trở lại triều đại quân vương, hướng tới tinh xảo lại trang nhã, cảnh đẹp ý thơ.

Diệp Lăng cảm thấy thích thú, đối với nhà hàng vô cùng thưởng thức mà âm thầm cảm thán, không hổ là nơi dành cho giới thượng lưu chốn kinh thành.

“Anh rất thích chỗ này?” Giọng nói Trang Húc Nhiên vang lên bên tai Diệp Lăng, Diệp Lăng quay đầu nhìn lại, phát hiện cậu giống như mình đang nhìn xuống tầng dưới, trên mặt đã khôi phục lại bộ dạng bình thường, đoán chừng đã hết giận rồi.

“Ừ, rất đẹp.” Diệp Lăng cũng không còn tức giận nữa, nhìn thấy người pha trà đã không còn ở đây, hắn liền ra tay châm trà cho Trang Húc Nhiên, tự mình đưa cho cậu, xem như là lấy lòng… xuống nước… Aizz, dù sao cũng đều là một ý tứ.

“…” Ý tứ trong chén trà, làm sao Trang Húc Nhiên sẽ không hiểu, nhưng mà cậu vẫn nhận lấy, sảng khoái uống một hơi: “Nếu như anh đã thích, lần sau chúng ta đến chỗ này ăn.”

Diệp Lăng gật đầu nói: “Được.”

Còn tưởng rằng Trang Húc Nhiên sẽ làm khó mình, không nghĩ tới nhanh như vậy đã liền qua ải rồi.

Diệp Lăng suy nghĩ một chút, cho cậu một nụ cười.

Vì vậy gặt hái được một cái trừng mắt không nặng không nhẹ, sau đó đối phương cũng dần dần hòa hoãn sắc mặt.

Chuyện này tạm thời coi như xong.

Sóng ngầm tác động qua lại giữa bọn họ, người xung quanh đều nhìn thấy tận mắt.

Tiếu Chí Hiên cùng Diêm Chấn Quân nhìn nhau, tất cả mọi người đều cảm thấy, kỳ thật Diệp Lăng Trang Húc Nhiên cùng nói chuyện yêu đương như vậy cũng thật là thú vị, chủ yếu nhất là, Diệp Lăng người này có chút thú vị.

Nhìn như không thú vị lại ngờ nghệch, nhưng mà vẫn sẽ mang đến cho người khác cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.

Diêm Chấn Quân hỏi: “Đã bao lâu rồi cậu chưa về nhà?”

Diệp Lăng ngẩn người, một lúc mới biết đây không phải hỏi mình, mà là hỏi Trang Húc Nhiên, vì vậy cũng nhìn qua Trang Húc Nhiên.

“Trước khi Diệp Lăng nằm viện, tớ có về hơn nửa ngày.” Trang Húc Nhiên nói, trở về lấy đồ, cha mẹ cũng có thấy, nhưng mà không ở lâu.

“Lão thái thái nhà cậu không có ý kiến gì?” Tào Chính nhồm nhoàm, vẫn còn đang ăn.

“Gần đây bà ấy có nhiều hoạt động, rất bận a, không có rảnh quản tớ.” Mặc dù đã về hưu, nhưng mà chức vị kia cũng không phải là thấp, lại có thân phận của cha Trang, muốn lui một chút cũng không được, nên vẫn còn rất bận.

“Anh Húc Đông khẳng định đã nói tốt cho cậu rồi.” Tiếu Chí Hiên gọt trái cây nói: “Tương lai hai ba năm nữa có lẽ cũng không còn vấn đề.”

Gọt xong, cậu hỏi mọi người có muốn ăn hay không, mọi người đều khoát tay nói không muốn, cậu cùng bạn gái chia nhau mỗi người một nửa, may mà không phải quả lê.

(Quả lê phát âm gần giống từ ly trong ly biệt.)

“Muốn ăn cái gì không, tự mình gọt.” Trang Húc Nhiên đưa con dao cho Diệp Lăng.

“Ừ.” Diệp Lăng nhận dao, chọn lấy một quả xoài bụ bẫm, cắt vỏ sạch sẽ, đưa cho Trang Húc Nhiên: “Em ăn không?”

Trang Húc Nhiên liền ghé sát tay hắn, thè lưỡi ra liếm một cái rồi ăn vào trong miệng, miếng xoài này mùi vị nồng đậm, lại nhiều nước, mặc dù ăn ngon nhưng mà ăn xong rồi lại bắt đầu cảm thấy ngán.

Diệp Lăng mơ màng cầm lấy, còn tưởng rằng có thể thừa dịp Trang Húc Nhiên ăn thì cắt cho mình một miếng.

Đã ăn xong, Trang Húc Nhiên liếm liếm môi nói: “Ngọt quá, em không thích ăn.” Loại ngọt ngây này chủ có Diệp Lăng mới chịu được.

“A.” Âm thầm vui mừng, Diệp Lăng gỡ bao bì lấy ra khăn ướt cho đối phương, sau đó hì hục ăn quả xoài.

Dương Phỉ nhịn không được hỏi hắn: “Ăn ngon không? tôi cũng cắt một quả.”

Sau khi nếm qua mới cảm khái nói: “Ngọt quá a, tôi cùng với Diệp Lăng có khẩu vị giống nhau, thích ăn ngọt.”

Diệp Lăng gật gật đầu, ăn hết một quả xoài bụ bẫm liền bị Trang Húc Nhiên nhắc: “Bụng rỗng không nên ăn nhiều quá, đã đủ rồi.”

Khăn ướt được đưa qua, bị bắt buộc  thu tay lại, Diệp Lăng đành phải lau lau nước còn dính ở ngón tay và trên miệng, mong chờ đến lúc được ăn cơm tối.

“Fuck, Húc Nhiên cậu ngay cả cái này cũng quản, chim cút quá đáng thương rồi.” Tào Chính không nhìn nổi, cái này không phải là đối tượng, mà là một bà mẹ cằn nhằn lải nhải a.

“Có phần cho cậu nói à.” Trang Húc Nhiên nói một câu khẳng định, không mang theo dấu chấm hỏi phía sau.

“…” Tào Chính run rẩy hai cái, tỏ vẻ không chấp nhặt với mấy người đã có đối tượng.

Tiếu Chí Hiên cười hai tiếng, cũng hưởng thụ một chút được bạn gái phục vụ lau tay lau miệng.

Bởi vì lời nói lúc trước của Trang Húc Nhiên, hiện tại Diệp Lăng có chút trốn tránh Vương Thiến Nghi, tận lực để cho ánh mắt của mình không lướt qua người cô.

Nhưng mà biểu lộ ra chút tận lực như vậy, lại giống như là có tật giật mình.

Vì vậy Diệp Lăng đành phải nhìn xuống phòng lớn ở phía dưới, lâu lâu quay đầu lại tán gẫu với bọn họ.

Trang Húc Nhiên một bên nói chuyện cùng đám bạn thân, một bên chú ý Diệp Lăng, thật sự muốn cùng hắn nói chuyện liền tiến đến gần, bàn tay đặt lên eo hắn: “Vẫn chưa nhìn đủ?”

Cả đêm đều nhìn xuống dưới, Trang Húc Nhiên tình nguyện để cho Diệp Lăng nhìn mình nhiều hơn một chút.

“Nhìn cái này mà em cũng quản…” Diệp Lăng nhỏ giọng phàn nàn, co tay lên nắm chặt bàn tay đang đặt trên bụng của mình… Không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là muốn phòng ngừa Trang Húc Nhiên đánh lén.

Người này có đôi khi không chú ý đang ở chỗ nào mà lên cơn điên đấy…

“En không nói là không cho anh xem.” Trang Húc Nhiên dán sát vào lỗ tai hắn, hạ giọng nói: “Anh rảnh như vậy sao không nhìn em nhiều một chút.”

Diệp Lăng cảm thấy ngưa ngứa mà né tránh, lại không biết sống chết mà nói: “Em cũng không đẹp để xem.” Kết quả lỗ tai bị cắn một cái, như muốn rớt mất, đau.

“Ha!” Người cắn hắn cười lạnh.

… Hòa giải cũng không dễ dàng, Diệp Lăng níu ly lỗ tai mà thống khổ nói xong rồi, không lộn xộn nữa.

Đúng lúc đó thức ăn bắt đầu được bưng lên, mấy cô gái đẹp váy áo bồng bềnh xếp thành hàng lần lượt tiến vào, rất nhanh đẽ xếp đầy lên bàn.

“Ăn cơm a.”

Đứng lên chuẩn bị đi qua, bỗng nhiên Diệp Lăng a lên một tiếng….

“Làm sao vậy?” Trang Húc Nhiên nghi hoặc hỏi hắn.

“Không, có khả năng là nhìn lầm.” Diệp Lăng nhìn kĩ lại, sau đó mới thu lại ánh mắt, kéo Trang Húc Nhiên đi qua ăn cơm.

Vẻ mặt có chút kỳ lạ, Trang Húc Nhiên hiểu rất rõ Diệp Lăng, vậy mới không tin thật sự không có chuyện gì.

Sau khi ngồi xuống chú ý đến hắn rồi hỏi: “Có chuyện gì mà không nói với em?”

Vẻ mặt nghiêm túc kia của Trang Húc Nhiên, khiến Diệp Lăng có chút sợ cậu, bởi vì không phải mình cố ý giấu diếm, chỉ là cảm thấy cái này chẳng có gì hay ho mà nói.

“Làm sao vậy?” Trên bàn ăn mọi người nhìn thấy tình huống này, cho rằng là có chuyện.

Tào Chính nói: “Lại ồn ào cái gì vậy? Húc Nhiên cậu đừng có lúc nào cũng khi dễ người ta.”

Trong mắt cậu, Diệp Lăng chính là một bó cải thìa, cũng không phải Trang Húc Nhiên muốn lúc nào khi dễ thì khi dễ, hắn quá đáng thương đi.

“Không có việc gì, các cậu ăn đi.” Trang Húc Nhiên quay qua tiếp tục nhìn Diệp Lăng: “Rốt cuộc anh có nói hay không?”

Giọng điệu này, thái độ này, một chút cũng là cường thế bá đạo.

Da đầu Diệp Lăng run lên từng hồi, không có cách nào, đành phải nói ra tình hình thực tế: “Không phải chuyện lớn gì, nhìn thấy người quen mà thôi.”

“Người anh quen biết, ở phía dưới sao?” Trang Húc Nhiên nhìn thoáng qua phòng lớn bên dưới, nhanh chóng sàng lọc để tuyển chọn người sẽ có quan hệ với Diệp Lăng: “Bạn của anh?”

Ngoại trừ bạn học hình như cũng không có ai khác, trong nhận thức của bọn họ lúc trước, Diệp Lăng chưa từng qua lại với bạn bè bên ngoài trường.

Diệp Lăng gật đầu nói: “Bạn cùng lớp, trước kia cũng thân.”

Nghe nói như vậy, bây giờ không còn nữa hả?

Tào Chính lơ đãng nói: “Không phải là cái cậu Hàm gì đó chứ? Cậu ta cùng người yêu đến ăn cơm?”

Thấy Tào Chính là người biết rõ chuyện, Trang Húc Nhiên hỏi: “Cậu biết?”

“Hắc hắc, tớ biết rõ.” Tào Chính cười cười rồi nói với mọi người trên bàn: “Còn nhớ rõ lần trước Diệp Lăng bị người ta đưa lên mạng không? Nói anh ấy chê nghèo yêu giàu, vứt bỏ bạn tốt trước đây gì gì đó, mà người trong cuộc chính là cái cậu Hàm gì đó. Người trong trường cho rằng cậu ta là kẻ yếu mà bênh vực, toàn bộ đều mắng Diệp Lăng không phải là người, nhưng mà về sau các cậu đoán xem thế nào?”

Nói đến đây liền ngừng lại, cậu cố ý làm như vậy, hấp dẫn hết ánh mắt của cả bàn.

“Cậu nói tiếp đi.” Trang Húc Nhiên không kiên nhẫn mà nhíu mày thúc giục.

“Aizz.” Tào Chính cảm thấy đủ hấp dẫn rồi, lập tức nói: “Về sau người bạn kia của chim cút, rất nhanh đã dính vào một bà già giám đốc, ha ha, cậu ta là có ý gì các cậu nói xem? Muốn đấu với Diệp Lăng sao?”

Trang Húc Nhiên khinh thường mà cười nhạo, còn nói: “Đấu cái gì, đừng có đem những người kia ra so với Diệp Lăng.”

Căn bản không có giống nhau.

Trước kia không dám nói, nhưng hiện tại tuyệt đối không phải, Trang Húc Nhiên tự vấn lương tâm, cậu đã sớm không xem Diệp Lăng như tình nhân kiểu kia nữa rồi.

“Tớ chỉ đang nói giỡn mà thôi.” Tào Chính nói xin lỗi với Diệp Lăng: “Diệp Lăng anh đừng coi là thật, anh biết tôi mà.”

Diệp Lăng gật đầu, một bên húp canh một bên đồng ý: “Cái miệng của cậu chính là thích ăn đòn, nhưng người cũng không tệ lắm.”

Người trên bàn đều nhanh phun ra, mọi người đang uống nước canh được không nào.

“Diệp Lăng, anh tốt xấu gì cũng giữ lại cho Tào Chính chút mặt mũi.” Diêm Chấn Quân cười cười nói, cậu phát hiện Diệp Lăng đặc biệt thích làm bẽ mặt Tào Chính, người nào đó không phải nói đã tẩy trắng rồi sao? Như thế nào vẫn còn như vậy?

“…” Diệp Lăng luôn nói đúng những gì ở trong đáy lòng, hắn phiền muộn nhìn Tào Chính nói: “Xin lỗi, tôi đây không nói nữa.”

Tiếu Chí Hiên cười nói: “Hai người thật sự là oan gia, cái này mà cũng có thể bên cạnh nhau.” Rõ ràng một người thì nhanh nhẹn, một người thì ngờ nghệch, đại bác bắn cũng không tới.

“Ai là oan gia với anh ta, các cậu nói vậy Húc Nhiên lại đến xé xác tớ.” Tào Chính nhìn Trang Húc Nhiên khiêu khích.

“Xì!” Trang Húc Nhiên không thèm cãi nhau với Tào Chính, cậu để ý chính là chuyện về cái gì Hàm kia: “Tam nhi, thân phận của người đàn bà kia?”

Tào Chính có thể chụp được ảnh, tự nhiên là đã điều tra qua: “Là tổng giám đốc điều hành công ty mạng, chuyên mai mối, hiệu ích không tệ.”

“Bối cảnh trong nhà thế nào?” Có thể sống ở kinh thành thì có lẽ không tệ, phía sau ít nhiều cũng có chút quan hệ.

“Không có a…” Suy nghĩ một chút Tào Chính nói: “Chỉ biết rằng hai năm trước có một cái XX cục được phát triển dưới tên họ Bạch? Khả năng có chút quan hệ, người đàn bà này cũng họ Bạch, cùng một người.”

Diệp Lăng vốn im lặng ăn cơm, nghe thấy liền hiếu kỳ, hắn hỏi Trang Húc Nhiên: “Em muốn biết mấy thứ này để làm gì?”

Trang Húc Nhiên nhàn nhạt nói: “Em có thể làm gì, tìm hiểu một chút chuyện có liên quan đến anh thôi.”

Chỉ nói như vậy, Diệp Lăng đã tin rồi: “A.” Thuận tay gắp cho Trang Húc Nhiên một đũa đồ ăn, cẩn thận dặn dò cậu: “Ăn nhiều một chút, em gầy đến cấn tay.”

“Phốc…” Đám người phản ứng quá lớn.

Chống lại ánh mắt mờ mịt của Diệp Lăng, mọi người có lòng tốt mà nói cho hắn biết.

“Diệp Lăng a, lời này anh chỉ nên để trong lòng thôi.”

“Húc Nhiên rất giữ thể diện…”

“Cho dù như vậy… cũng nên uyển chuyển…”

Ừ… Diệp Lăng hiểu ngay, mình lại nói sai rồi… Đáng đời bị Trang Húc Nhiên nhéo lỗ tai, đau…

Hy sinh một lỗ tai, ngược lại đem chuyện của Lưu Nghệ Hàm bỏ qua đằng sau, Diệp Lăng cho rằng cứ như vậy là xong.

Ai ngờ Trang Húc Nhiên nói: “Họ Bạch sao? Đó không phải là con cháu ruột thịt của ông già nhà tớ sao, Bạch Thiệu Phi?”

“Không phải chứ.” Diêm Chấn Quân nói: “Bạch Thiệu Phi không phải về hưu rồi sao, không phải đâu, đoán chừng là thân thích.”

“Đúng rồi đấy, người ta gọi là BạchTrường Xuân, chỉ mới ba mươi mấy tuổi.” Tào Chính nói: “Người đàn bà kia cũng chưa già lắm, nhiều lắm là bốn mươi đi, tớ chưa điều tra kĩ càng… Nếu cậu muốn biết, cho người xuống gọi một tiếng, không chừng cô ta liền lên đây.”

Diệp Lăng nghe không đúng lắm, liền vội vàng ngẩng đầu nhìn Trang Húc Nhiên, người này lại muốn lên cơn điên có phải không.

“Được, cho người hỏi một chút có phải hay không?” Trang Húc Nhiên nói: “Cũng phải sớm tìm rõ ngọn nguồn, tránh làm thương người của mình.”

“… Em tìm người ta làm gì?” Diệp Lăng ngơ ngác hỏi, nếu thật sự lên đây, vô cùng lúng túng.

Diệp Lăng có loại dự cảm xấu, cau mày lo sợ, hắn dự định hỏi cho rõ ràng: “Em có phải muốn chỉnh Lưu Nghệ Hàm hay không?” Lại nói: “Không cần làm như vậy, anh cùng cậu ta đã không còn là bạn bè, mỗi người đều không còn gì liên quan đến nhau.”

“Chỉnh? Em làm sao sẽ chỉnh cậu ta, cậu ta là ai a.” Trang Húc Nhiên buồn cười, gắp cho hắn một đũa: “Ăn đi, anh mới là người cần ăn nhiều một chút.”

Xem như cũng là người cao to, nhưng thể chất lại yếu không chịu được, luôn khiến cho người ta lo lắng.

Tào Chính cho người xuống hỏi, sau khi phân phó xong, cậu cảm thấy hưng phấn: “Húc Nhiên a, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Tiếu Chí Hiên ăn thức ăn bạn gái gắp cho, lau lau miệng cười: “Khả năng cậu phải thất vọng rồi, Húc Nhiên sẽ không làm chuyện mà cậu tưởng tượng, mất mặt a.”

“Như thế nào mà mất mặt hả?” Tào Chính vừa ăn vừa nói, tướng ăn so với Tiếu Chí Hiên là không cùng một cấp bậc, nhưng cậu cao hứng.

“Chẳng qua là Húc Nhiên muốn lộ mặt, uy hiếp người ta một chút.” Diêm Chấn Quân nói: “Cậu cho rằng cậu ấy đặc biệt nhắm vào người kia, ngáng chân cậu ta? Giống như Tiếu Chí Hiên đã nói, thật là mất mặt, không cần phải như vậy?”

“A… Lúc nào thì cậu để ý nhiều như vậy, không phải là không thấy thoải mái liền ra tay đánh đó sao?”  Còn nhớ rõ Diêm Chấn Quân lúc còn ở trường cấp ba, chậc chậc, mỗi ngày đều đánh nhau, giống như là muốn chống đối đến cùng, khiến cho cha cậu ta phiền muộn, tóc bạc trắng.

“Ai mà không có thời kì trung nhị, đều đã qua.” Diêm Chấn Quân nhã nhặn nói.

(Trung nhị bệnh: có xuất xứ từ Nhật Bản, ý chỉ những thiếu niên ở thời kì trưởng thành,có những hành động và ý nghĩ quá mức tự cho là đúng.)

“Stop!” Tào Chính nói với Dương Phỉ: “Cậu có biết không, trước kia a Chấn đánh nhau trong trường là vô địch không có đối thủ, nhưng ngược lại con gái theo đuổi cậu ta có thể xếp dài đến chín con phố a.”

Dương Phỉ cười: “Vậy cậu nói tớ nghe một chút, anh ấy đã quen bao nhiêu bạn gái rồi?”

Tào Chính nói: “Cái này thì ngược lại không có.” Nói đến quen bạn gái, người nào mà có thể vượt qua được Tiếu Chí Hiên: “Chí Hiên mới là hoa hoa công tử, đào hoa không ngừng trong suốt thời học cấp ba.”

Cho dù là có Vương Thiến Nghi ở trước mặt, cậu cũng không khép miệng lại được mà nói tiếp: “Hắc hắc, số bạn gái mà Chí Hiên có thể đếm tới hàng chục đi, chim cút a, anh cũng đừng nghĩ cậu ta là người tốt lành gì, chúng tôi đều gọi cậu ta là Terminator. Về phần Terminator là gì, anh có biết không?”

(终结者 Terminator: kẻ hủy diệt.)

Diệp Lăng cảm thấy buồn buồn, vô thức nhìn qua Vương Thiến Nghi, không biết trong lòng cô gái nhỏ này sẽ nghĩ như thế nào?

Kết quả hắn nhìn thấy vẻ mặt người ta vẫn bình thường, không bị ảnh hưởng gì.

“Muốn nói ai không chơi bời nhất không, ngoại trừ tôi thì chính là Húc Nhiên rồi, mối tình đầu nha rồi nụ hôn đầu cả đêm đầu tiên, cũng là cho chim chút, đủ là tình yêu thuần khiết đi?” Tào Chính cười hì hì nói, thật sự không hề nghĩ qua chuyện gì đáng nói chuyện gì không đáng nói.

Kỳ thật cũng là nhìn món ăn để ăn với cơm đi, bọn họ biết rõ Vương Thiến Nghi cùng một chỗ với Tiếu Chí Hiên là không thể nào, về sau vợ của Tiếu Chí Hiên sẽ là một người khác, cho nên chẳng qua chỉ là bạn gái tạm thời, không có gì lạ.

Không thể xem là tam quan bất chính, cái này chính là nhân chi thường tình đi.

( Tam quan bất chính  là có những hành động, suy nghĩ, thủ đoạn, xúc cảm rất lí trí mà cũng rất điên khùng, rất chân thực mà cũng rất ngụy quân tử.)

(Nhân chi thường tình 人之常情 Thói thường của con người.)

Ngược lại bản thân Diệp Lăng, trong lòng vẫn thủy chung phiền muộn, thỉnh thoảng quan sát biểu lộ của Vương Thiến Nghi, hầu như đã quên lý do Trang Húc Nhiên nổi giận lúc trước.

“Mau ăn, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Trang Húc Nhiên dường như biết rõ Diệp Lăng đang nghĩ cái gì, nhưng mà đó là chuyện không thể có cách nào khác.

Những người như bọn họ, mỗi người đều có phương thức sống riêng của mình, cũng không phải đều trân trọng tình cảm và hôn nhân.

Cho dù coi trọng tình cảm, cũng chưa chắc sẽ cùng người mình yêu kết hôn, cho dù kết hôn, cũng chưa chắc về sau sẽ không ly hôn…

Cuộc đời con người dài như vậy, ai có thể bảo đảm rằng sẽ hết lòng không đổi, vĩnh viễn chỉ ngủ cùng một người.

Diệp Lăng là một người tính toán, khi hắn đặt mình vào vị trí của Vương Thiến Nghi, cái phần khó chịu kia là không cần phải nói, khẳng định muốn chia tay.

Rồi mới đem mình đặt vào vị trí của Tiếu Chí Hiên, Diệp Lăng cảm thấy mình chắc chắn sẽ không chơi bời như vậy, khẳng định đối tốt với người ta.

Phần khó chịu này, Trang Húc Nhiên ngồi cạnh nhìn thấy rõ ràng.

Trang Húc Nhiên không rõ, Diệp Lăng chỉ là đơn thuần thương tiếc cho Vương Thiến Nghi, hay vẫn là thương tiếc phái nữ.

Nhưng bất kể là loại nào, đều không phải là loại Trang Húc Nhiên muốn thấy.

“Ừm.” Diệp Lăng nghĩ đến xuất thần, sau khi xúc động, hắn cảm thấy Trang Húc Nhiên đáng yêu hơn nhiều, thời điểm bọn họ cùng một chỗ, Trang Húc Nhiên chẳng buồn liếc mắt đến người khác, cho tới bây giờ cũng không xảy ra chuyện sáng nắng chiều mưa: “Cái này ăn ngon, em nếm thử đi.”

Không nghe bọn họ nói chuyện, Diệp Lăng chuyên tâm nhìn Trang Húc Nhiên ăn cơm, muốn cho cậu ăn nhiều hơn một chút, lại ăn thêm một chút, tốt nhất có thể béo thêm mười cân hai mươi cân.

“Thịt heo à?” Trang Húc Nhiên phàn nàn, nhưng mà là do Diệp Lăng đưa đến trong bát, vẫn há mồm ăn hết.

“Ăn thịt thêm thịt.” Diệp Lăng nghiêm túc nói.

“Như vậy a, ngày mai hầm óc heo cách thủy cho anh ăn.” Trang Húc Nhiên giận dỗi mà cười châm biếm

“Được, cùng nhau ăn.” Diệp Lăng gật đầu.

Trêu chọc hắn có đôi khi không có bất kỳ cảm giác thành tựu nào, thế nhưng vẫn không nhịn được mà đi trêu chọc, làm không biết mệt.

Cộp cộp cộp

Cô gái mặc váy dài dẫn hai người tiến đến, mọi người dừng lại động tác đang ăn, chỉ dùng ánh mắt để nhìn, hiếu kỳ.

Bạch Úy Tình kỳ thật đã được bốn mươi, nhưng được chăm sóc thích hợp nên thoạt nhìn chỉ mới ba mươi, ngũ quan bình thường không tính là xinh đẹp, nổi trội chính là ở khí chất ưu nhã, nụ cười thân thiện.

Còn trẻ đã để tang chồng, có một đứa con trai cho ra nước ngoài du học, mình thì ở trong nước dốc sức làm, bên người khó tránh khỏi cô đơn lạnh lẽo.

Lưu Nghệ Hàm là gần đây mới ở bên người, là một sinh viên của M đại, trình độ văn hóa cùng tính cách coi như không tệ, phù hớp với yêu cầu của Bạch Úy Tình.

Lần này mang Lưu Nghệ Hàm đến Hoa Yến ăn cơm, không nghĩ tới gặp được đám người quý công tử nổi danh kinh thành khó có thể tiếp xúc, Bạch Úy Tình không thể không muốn lên chào hỏi.

Vừa nhìn thấy trên bàn cơm đầy đủ cả bốn vị, Bạch Úy Tình mỉm cười: “Buổi tối tốt lành a mấy vị, tôi là Bạch Úy Tình, chú tôi đúng là Bạch Thiệu Phi. Vừa nghe thấy mấy vị công tử ở chỗ này ăn cơm, liền mạo muội lên đi quấy rầy một chút, chớ chê bai.”

Là đối phương đi tới chào hỏi, Bạch Úy Tình đi lên như vậy cũng không tính là quấy rầy, bởi vì hơn phân nửa là đối phương có ý tứ muốn gặp cô.

Về phần chuyện này là tốt hay xấu, cũng không biết được, trong lòng dù sao cũng thấp thỏm lo lắng không yên.

“Bạch phu nhân, lần đầu gặp mặt, vừa rồi nhìn thấy cảm thấy có chút quen mặt, cho nên mới cho người hỏi thăm một chút, không nghĩ tới thật là người một nhà.” Trang Húc Nhiên nhận lấy khăn Diệp Lăng đưa tới, lau lau mồm rồi nói: “Mời ngồi.”

Từ đầu tới cuối, ánh mắt của cậu chưa từng đặt ở phía sau lưng Bạch Úy Tình, giống như không hề phát hiện người kia.

Lưu Nghệ Hàm thì ngược lại, khi đi vào gian phòng này liền giống như bị sét đánh, cậu căn bản không nghĩ tới ở chỗ này gặp được Diệp Lăng.

Bạch Úy Tình muốn dẫn cậu lên gặp một nhân vật to lớn, kết quả đúng là, Tứ đại công tử tên tuổi vang dội.

Nếu không có Diệp Lăng ở chỗ này, đoán chừng Lưu Nghệ Hàm sẽ càng vui lòng mà đi lên.
Bình Luận (0)
Comment