Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 47

Bạch Úy Tình tự nhiên ngồi xuống, đồng thời gọi Lưu Nghệ Hàm ở phía sau: “Nghệ Hàm, cậu cũng ngồi đi.” Cô mang Lưu Nghệ Hàm tới đây, cũng không có ý tứ gì khác, thuần túy là dẫn cậu ta đến mở mang tầm mắt, muốn giới thiệu gì gì đó, Lưu Nghệ Hàm còn chưa đủ tư cách.

Cô gái váy dài bước qua châm trà cho bọn họ, tay nghề pha trà so ra kém với trà sư, nhưng vẫn là thành thạo lưu loát.

Lưu Nghệ Hàm cứng ngắc tại chỗ, một lúc lâu mới có phản ứng, sau đó cúi đầu vào chỗ ngồi.

Quần áo hàng hiệu cùng phụ kiện cậu mặc hôm nay hoàn toàn khác xa với ngày xưa, cảm giác ngây ngô trên người như có như không, nếu không phải Diệp Lăng cẩn thật nhìn rõ, có khả năng không nhận ra cậu.

Lưu Nghệ Hàm cúi đầu thấp như vậy, đương nhiên là không hy vọng Diệp Lăng nhận ra mình.

Sau khi ngồi xuống cậu liền nghĩ, Diệp Lăng xuất hiện ở nơi này, có gì khác mình? Người nào so với người nào cao quý hơn?

Nghiêm túc mà nói, cậu qua lại với đàn bà, dù sao cũng tốt hơn Diệp Lăng qua lại với đàn ông

Ít nhất… mình không cần nằm dưới thân đàn ông, mà Diệp Lăng… Chỉ sợ là sống còn khổ hơn mình nhiều.

Nghĩ tới đây, Lưu Nghệ Hàm hơi thả lỏng, mắt cũng không còn rũ xuống nữa, mà thỉnh thoảng đảo qua đảo lại, không nặng không nhẹ lướt qua người Diệp Lăng.

“Trang công tử, tôi nghe nói lệnh đường ở nhà đang tổ chức một buổi trình diễn nghệ thuật?” Bạch Úy Tình vào chủ đề, ngược lại cũng xem như phù hợp. Thứ nhất, cô và Trang Húc Nhiên cùng với Trang gia chưa tính thân quen, thứ hai, vào trường hợp này, không thích hợp thảo luận chủ đề nghiêm túc.

(Lệnh đường: Tiếng tôn xưng mẹ người khác.)

“Đúng vậy, nếu như Bạch phu nhân có hứng thú, có thể xem qua một chút.” Trang Húc Nhiên ra hiệu những người khác không cần nhúng tay vào, tiếp tục ăn cơm, mình cùng với Bạch Úy Tình hàn huyên hai câu: “Chị làm tư vấn hôn nhân? Tương lai rất khả quan a, là thị trường trong nước?”

Bạch Úy Tình nở nụ cười, kỳ thật trong lòng thấp thỏm không yên: “Không nghĩ tới Trang công tử cũng biết việc này.” Như vậy chính là… cô là cố ý bị tìm đến, nhưng mà chính mình lại không nghĩ ra được, lúc nào thì đắc tội Trang Húc Nhiên, cô nói: “Cũng không phải là thị trường trong nước, mấy năm gần đây đưa ra thị trường không dễ dàng, tôi một thân một mình quản lý công ty, nói thật vô cùng mệt mỏi.”

Phụ nữ đều có ưu thế cùng yếu thế (điểm yếu, yếu kém.), có đôi khi yếu thế chỉ là do bất đắc dĩ mà thôi, đặc biệt là thời điểm đối mặt với cường quyền.

(Cường quyền: Thế lực cường bạo không hợp công lí, độc tài giả vận dụng cường quyền áp bách nhân dân,cái thế lực mạnh mẽ buộc được người khác)

Nhưng cuộc đời của hầu hết mọi người, sẽ không có cơ hội nhìn thấy cường quyền chân chính.

Nhưng mấy thanh niên trẻ tuổi bối cảnh thâm hậu trước mắt, không thể nghi ngờ chính là đám con cháu thế gia quyền quý.

“Bạch phu nhân là nữ trung hào kiệt, đương nhiên là có thực lực. Chuyện của chị, tôi chỉ là ngẫu nhiên nghe người ta nói đến mà thôi, cũng không có ý tứ gì khác.” Trang Húc Nhiên gật đầu nói: “Tôi cũng một thân một mình quản lý công ty, cũng hai ba năm rồi, thật sự mệt mỏi.” Cậu nói rồi liếc nhìn Diệp Lăng, ánh mắt đầy thâm ý: “Cho nên tôi muốn tìm một người có thể chia sẻ.”

Bạch Úy Tình sống bốn mươi năm cũng không uổng phí, vừa nhìn ánh mắt ám muội kia liền hiểu ngay, chẳng qua là cô không nghĩ tới, Trang Húc Nhiên sẽ đem việc bí mật riêng tư như vậy bại lộ trước mắt mình.

Cô vẫn cho là mình thật sự được Trang Húc Nhiên xem trọng rồi, chiếm được hảo cảm của đối phương.

“Đúng vậy a, tư vị đó chỉ có người từng trải qua mới có thể hiểu được.” Bạch Úy Tinh cười cười: “Bên cạnh luôn có người ở san sẻ, thời gian trôi qua xác thực tương đối vui vẻ.” Cô nhìn qua Lưu Nghệ Hàm bên cạnh, đây là người bạn trai thứ mấy, ngay cả bản thân đếm cũng không hết, nhưng tạm thời mà nói, cô vẫn rất hài lòng.

Vì vậy, Bạch Uy Tình đích thân nhấc tay rót cho Lưu Nghệ Hàm một chén trà.

Việc làm này của Bạch Úy Tình tương đương trao đổi bí mật cho Trang Húc Nhiên, ngầm hiểu lẫn nhau.

Trang Húc Nhiên lại nói: “Tìm người phụng bồi không khó, tìm một người thật tâm thật ý lại không dễ dàng. Đầu năm nay, vì tiền vì quyền mà cam chiệu làm con cháu người ta nhiều vô số kể, theo tôi, tìm người như vậy còn không bằng không có.”

(chỗ này là 孙子 tôn tử, k biết còn ý gì k)

Lời cảm khái này, cũng là đang giễu cợt một số người.

Nghiêm túc mà nói, cho dù Bạch phu nhân đạt được địa vị này ở xã hội, vẫn là phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Ở trước mặt quyền quý ngay cả rắm cũng không dám thả, không phải là con cháu thì là cái gì?

Có bất đắc dĩ hay không chỉ có người trong cuộc mới biết rõ, giống như đám người Trang Húc Nhiên, bọn họ có tư cách cảm khái, bởi vì bọn họ không cần làm con cháu cho người khác.

Không, nếu làm cũng phải xem là làm cho ai.

Có vài người muốn làm con cháu của cậu, còn chưa đủ tư cách.

Cho nên Bạch Úy Tình vui vẻ chấp nhận mình bị chế giễu, còn phải nể mặt mũi Trang Húc Nhiên: “Trang công tử nói không sai, hiện tại người thật tâm thật ý quả thật khó tìm, chúng ta cũng không thể cưỡng cầu. Nhưng mà…” Cô liếc mắt nhìn Diệp Lăng ngồi bên cạnh Trang Húc Nhiên, cười nói: “Trang công tử lại không giống với chúng tôi, bên cạnh không bao giờ thiếu người thật tâm thật lòng a.”

Cái này ngược lại là sự thật, bốn người bọn họ, người nào không phải là chân thành, tình nghĩa sâu nặng?

Bọn họ đến được vị trí này, phần tình nghĩa này trân quý hiếm thấy đến độ không thể diễn tả được bằng lời, ít nhất là vài chục năm trước, trong cái giới quyền quý chốn Kinh Thành, chưa từng xuất hiện một đám người anh em tình thâm như vậy.

“Nói không thiếu là giả đấy, nhưng mà vừa vặn thứ tôi muốn hiện tại đã có.” Trang Húc Nhiên không kiêng kị nói thẳng, đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời của Bạch Úy Tình, lúc đầu cô cho rằng Diệp Lăng chỉ là người tình, nhưng bây giờ không dám nghĩ lung tung nữa, người ta đã thừa nhận đó là người thật lòng. Đồng thời lại nghe Trang Húc Nhiên nói: “Bạch phu nhân cũng không cần thất vọng quá sớm, người thuộc về chị sẽ xuất hiện sớm thôi.”

Bạch Úy Tình thở dài một hơi, cười cười gật đầu: “Nghe theo quý nhân, hy vọng sẽ như vậy đi.”

Lần này Bạch Úy Tình càng thêm xác nhận, Trang Húc Nhiên tới tìm mình quả thật không có ý tứ gì khác, chỉ giống như cuộc tán gẫu bình thường.

Từ đầu tới cuối, Bạch Úy Tình chống đỡ áp lực nhàn nhạt, thẳng đến khi ra khỏi đại sảnh mới lặng lẽ thả lỏng.

Bạch Úy Tình cười khổ một tiếng, nghĩ đến mình cũng đã hơn bốn mươi rồi, nhưng thì ra có nhiều thứ không phục không được, đây không phải là thứ có thể dùng đến tuổi tác để đền bù chênh lệch.

Sau khi vào thang máy, Bạch Úy Tình mới rảnh để để ý tiểu tình nhân của mình.

“Nghệ Hàm a, cậu nhìn đi, đó chính là sức mạnh của người giàu, khác xa chúng ta.” Cho dù thoạt nhìn bình thường, cũng không dám xem thường.

Lưu Nghệ Hàm từ đầu tới cuối không bị để ý tới, thậm chí ngay cả Diệp Lăng cũng không liếc cậu một cái. Cậu theo Bạch Úy Tình đi chuyến này, giống như là người vô hình, không hề được bất luận người nào để vào trong mắt.

Loại tư vị này… không thể nói là không phức tạp.

“Cậu ta… Trang công tử, người ngồi bên cạnh.”

“Người kia à, đoán chừng là người trong lòng cậu ta.” Bạch Úy Tình cảm thán nói: “Không nghĩ tới đối tượng của cậu ta sẽ là một người đàn ông. Nhưng mà danh tiếng Trang công tử ở Kinh Thành luôn rất tốt, người có thể được cậu ta nhìn trúng chính là kiếp trước đã tích được công đức.” Cô nói với Lưu Nghệ Hàm: “Cậu không biết sao, Trang công tử là người coi trọng tình cảm, đối với anh em cùng bạn bè đều là chân thành thật ý. Hiện tại xem ra, cậu ta cũng rất chung tình, lúc trước chưa từng nghe qua cậu ta có đối tượng.”

Lưu Nghệ Hàm nói: “Làm sao biết được cậu ta có thật lòng hay không? Tình nhân kia kỳ thật…”

Bạch Úy Tình nói: “Vừa rồi cậu ta cũng đã nói, ý tứ chính là cậu ta khinh thường kiểu tình nhân ái mộ hư vinh, cậu ta là muốn tìm một người thật tâm thật ý chăm sóc, hơn nữa hiện tại đã tìm được, không phải là cái người bên cạnh cậu ta sao.”

Lưu Nghệ Hàm cố nhịn, nhịn không được nói: “Làm sao mà biết được là thật tâm thật ý? Tình cảm giữa hai người đàn ông… quá đáng sợ đi?”

Lời này nói ra ngược lại Bạch Úy Tình cũng không lập tức phủ định, cô cười cười nói: “Trang công tử bao nhiêu tuổi? Mới hơn hai mươi tuổi đầu, hiện tại đúng là thời điểm khát khao tình yêu, chờ đến khi cậu ta lớn hơn đoán chừng sẽ biết, bạn bè cùng anh em thật tâm thật ý tuy rằng khó có được, nhưng không phải là không có, đối tượng có thể thật tâm thật ý rồi lại thật sự không có. Không phải có câu nói như thế này sao, vợ chồng vốn như chim cùng rừng, tai vạ đến riêng phần mình bay.”

Còn có câu nói, chí thân chí sơ phu thê. (vừa thân mật lại vừa xa lạ nhất chính là vợ chồng.)

Phụ nữ đến tuổi trung niên, tình nguyện tin tưởng tiền có thể mua được tiểu tình nhân anh tuấn, cũng không muốn tin tưởng có người thật lòng yêu bộ mặt cùng nội tâm của mình.

“Nói như vậy thì, bọn họ cũng không phải cái gì thật tâm thật ý, vị trí kia… cùng là do tiền và quyền của cậu ta.” Lưu Nghệ Hàm đạt được đáp án này, giống như đã cân bằng, trên mặt mang theo sung sướng.

Trước kia vẫn luôn suy đoán Diệp Lăng là đi theo Tiếu Chí Hiên hay Tào Chính, không nghĩ tới thật ra không phải, ngược lại là ở bên cạnh một người đàn ông xấu xí.

Bạch Úy Tình không cao hứng lắm mà thu lại nụ cười, cảm thấy bây giờ là lúc làm thức tỉnh vị tiểu tình nhân của mình, cô nói: “Trang công tử cùng cái người kia, ít nhất là từ chính miệng người ta thừa nhận bọn họ là tình cảm chân thật, về phần có thể duy trì đến khi nào, tôi và cậu không cần xen vào. Tôi thấy tình nhân có thể đạt được vị trí kia, cũng không kém rồikhông phải người nào dùng tiền tìm thú vui cũng coi trọng tình nhân mình dùng tiền mua.”

Sắc mặt Lưu Nghệ Hàm thoáng cái trắng bệch, bởi vì bản thân mình chính là dùng tiền mua vui trong miệng Bạch Úy Tình, còn là cái loại không được xem trọng.

“Nhớ kỹ thân phận của mình, đừng có không đúng mực như vậy, tôi nói như vậy cũng là muốn tốt cho cậu.” Bạch Úy Tình nói câu cuối cùng, sau đó âm thầm lắc đầu, suy cho cùng vẫn là chưa thấy qua việc đời, lòng dạ hẹp hòi, tầm nhìn nông cạn.

“Tôi… tôi biết rồi, chị Tình.” Lưu Nghệ Hàm nghiêm mặt nói, cậu đi theo Bạch Úy Tình chưa được bao lâu, những thứ được hưởng thụ cũng đã vượt qua sức tưởng tượng của mình, thật sự là sợ hãi mất đi người tình này.

“Biết rõ là tốt rồi.” Bạch Úy Tình khôi phục lại bộ dạng mỉm cười bình thường, vỗ vỗ ***g ngực Lưu Nghệ Hàm, cô thích nhất tiểu nam sinh trẻ trung mơn mởn, yêu nhất cái loại ngây ngô này.

“Vâng, chị Tình.” Lưu Nghệ Hàm cúi đầu hôn xuống môi Bạch Úy Tình, bàn tay đặt trên mông xoa nhẹ một cái: “Buổi tối đi đâu chơi?”

Hôm nay khẳng định phải mướn phòng a, ngày mai chủ nhật còn có thể quấn lấy nhau một ngày, thứ hai đi học… ở cùng với bạn gái chính thức.

“Tôi có một căn biệt thự ở Sandy Bay, đi chỗ đó.” Bạch Úy Tình hưởng thụ sự thân mật của tiểu tiên nhục, trong lòng rất rõ ràng, đây đều là dùng tiền mua được.

(Tiểu tiên nhục: nghĩa là thịt tươi nhỏ, đây là ngôn ngữ mạng chỉ những thanh niên 12-30 tuổi có ngoại hình đẹp.)

Lúc này cô tùy ý bừa bãi, thoải mái đùa giỡn, ai nói phụ nữ lại không thể phóng túng chính mình? Chỉ cần mình trải qua vui vẻ, không trộm không cướp, có cái gì mà không thể.

Bạch Úy Tình sảng khoái vô tư, Lưu Nghệ Hàm cũng không cảm thấy mình làm gì sai.

Lúc trước cậu nghèo, rất nhiều thứ không gánh vác được, cũng không có biện pháp chăm sóc tốt cho bạn gái.

Hiện tại không giống, sau khi tình hình kinh tế của cậu dư dả đã có thể cung cấp cho bạn gái ở nhiều phương diện, lại làm cho cuộc sống của hai người ở Kinh Thành trở nên muôn màu muôn vẻ. Hơn nữa ánh mắt bạn gái nhìn mình dần dần mang theo nóng bỏng cùng sùng bái, cái loại này đều khiến cho đàn ông cảm thấy thỏa mãn, tư vị vô cùng tốt.

Thời điểm cùng Bạch Úy Tình lên giường, Lưu Nghệ Hàm nghĩ thầm, tiếp tục đi theo chị Tinh thì sao, sau khi tốt nghiệp liền chia tay.

Suy nghĩ này, có thể nói là Diệp Lăng có chút đồng cảm.

Nhưng mà tình huống của hai người hoàn toàn không giống, khác nhau ở chỗ Diệp Lăng không bắt cá hai tay…  Không tính kiếp trước vì dù sao cũng chưa thực hiện được, nói hắn cặn bã cũng không đến mức quá cặn bã, chẳng qua là bị buộc đến không có biện pháp, nghĩ ra cách thức hồ đồ.

“Rốt cuộc em gọi bọn họ lên làm gì?” Sau khi xem hết toàn bộ quá trình, Diệp Lăng vẫn có chút không rõ.

Hắn cho rằng Trang Húc Nhiên muốn chỉnh Lưu Nghệ Hàm, cho mình hả giận, nhưng mà từ đầu tới cuối Trang Húc Nhiên không thèm nhìn Lưu Nghệ Hàm chút nào, chứ đừng nói là mở miệng nói với Lưu Nghệ Hàm một câu.

“Anh không nhìn ra, em đánh bại cậu ta.” Trang Húc Nhiên ăn đồ ăn, mới phát hiện Diệp Lăng vẫn không hiểu được.

“…” Diệp Lăng nhất thời không nghĩ ra điểm mấu chốt, im lặng tiếp tục suy nghĩ, không phải là mình đã bỏ qua chi tiết nào đi?

“Ha, chim chút nghĩ đến cực khổ như vậy, Chí Hiên cậu giải thích cho anh ấy một chút đi.” Tào Chính buồn cười nhìn hắn.

“Được.” Tiếu Chí Hiên nói: “Diệp Lăng, mục đích của Húc Nhiên đúng là để đe dọa người bạn học kia, nhưng mà Húc Nhiên không trực tiếp ra tay.Chờ cho vị Bạch phu nhân sau khi đi ra ngoài, tự nhiên sẽ nói cho cậu ta biết chỗ lợi chỗ hại, khiến cậu ta không còn dám trêu chọc anh.”

Diệp Lăng nói: “Cho dù không đe dọa, cậu ta cũng sẽ không trêu chọc tôi. Chúng tôi đã nói rõ, mỗi người tự giải quyết chuyện riêng của mình.” Cho nên lần trước nhìn thấy tin tức của Lưu Ngệ Hàm trên trang web của trường, Diệp Lăng cũng không có đưa ra ý kiến gì, chỉ cần biết là được rồi.

“Ừ, anh muốn như vậy cũng không phải không được, nhưng mà biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ai biết về sau cậu ta có làm mấy chuyện xấu với anh nữa hay không? Húc Nhiên chỉ là lo lắng cho anh, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện mà thôi. Bất luận nói thế nào, cũng là tốt cho anh.” Tiếu Chí Hiên cười nói: “Tôi ít khi nhìn thấy Húc Nhiên hao tâm tổn trí đi làm loại chuyện này, không phù hợp với phong cách của cậu ấy. Nhưng mà cậu ấy vì anh, ngược lại cái gì cũng chịu làm.”

Diêm Chấn Quân nói: “Cậu ấy là muốn che chở cho anh, không để cho anh chịu ủy khuất, chúng tôi đều thấy được. Nhưng mà Diệp Lăng à, anh quá chậm tiêu rồi, như vậy là không được.”

Diệp Lăng nói: “Tôi biết rõ em ấy đối tốt với tôi, chỉ là tôi không rõ em ấy như thế nào đe dọa Lưu Nghệ Hàm mà thôi.” Sau đó hắn nói: “Hiện tại tôi biết rồi.”

Tào Chính chờ mong nói: “Biết rõ rồi thì sao? Nên biểu hiện như thế nào đây?” Cũng không thể nói ra lời thật lòng để Trang Húc Nhiên khỏi phải dã tràng xe cát sao?

Mọi người nhìn mình, khiến Diệp Lăng quẫn bácch, cái này thì muốn biểu hiện gì?

Hắn liếc mắt nhìn Trang Húc Nhiên, quyết định nhanh chóng đến gần hôn một cái.

“Trang Húc Nhiên, cảm ơn em.”

“Miệng toàn mùi thịt.” Trang Húc Nhiên chê cười nói, cậu liếm liếm môi, tiếp tục ăn.

Mọi người cười ha ha tiếp tục ăn cơm, thỉnh thoảng trêu chọc lẫn nhau một chút.

Có mặt ở đây đều là những người nói chuyện như tát vào mồm, nói đến chỗ đau cũng là do tự tìm, ai bảo đã quen như vậy rồi, ngay cả nhăn mặt cũng không có ai cho là thật.

Đoán chừng Diệp Lăng là thoải mái nhất, có đôi khi người khác trêu chọc mình, hắn căn bản không phản ứng lại.

Bạn chỉ đơn giản gọi trúng tên của hắn, hắn sẽ ngẩng đầu, cho bạn một ánh mắt cùng biểu lộ rất nghiêm túc: “Cái này ăn ngon, cậu cũng nếm thử đi.”

“…” Hoàn toàn chịu thua.

Hơn nữa còn có Trang Húc Nhiên che chở, Diệp Lăng khá dễ chịu.

Vậy hẳn là thật tâm thật lý, khác với dùng tiền mua được?

Ai biết được, mà cũng không ai dám chắc chắn.

Sau khi ăn cơm tối xong, Tào Chính nói: “Buổi tối muốn đến chỗ nào chơi? Nếu không lên  núi đấu hai trận?”

Trang Húc Nhiên tỏ thái độ trước: “Chỗ nào cũng không đi, tớ cùng Diệp Lăng phải về nhà.”

“A, đã quên, nơi này còn có bệnh nhân phải tĩnh dưỡng, được rồi.” Tào Chính nói: “Không đi thì thôi vậy, tớ về nhà đọc tiểu thuyết.”

“A…” Mọi người đều cười Tào Chính, tốc độ thay đổi sở thích cũng quá nhanh đi, một chốc là đua xe, một chốc lại là đọc tiểu thuyết.

“Được, đều về nhà a, lần sau lại tụ tập.” Diêm Chấn Quân lấy chìa khóa xe, đồng thời giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ nói: “Tớ chở Dương Phỉ về trường trước, các cậu cứ tùy tiện.”

“Chúng tớ cũng đi.” Trang Húc Nhiên kéo Diệp Lăng, chậm rãi đi hướng ra bãi đỗ xe.

Bốn chiếc xe, tất cả đều quay về nhà.



Quay về căn hộ tắm rửa xong xuôi, Diệp Lăng khoan khoái dễ chịu nằm xuống giường, đồng thời nổi lên nghi hoặc, Trang Húc Nhiên đi đâu vậy?

Trang Húc Nhiên tắm so với Diệp Lăng còn xong sớm hơn, cậu đi vào phòng bếp sắc thuốc cho Diệp Lăng, vẫn là thang của hồi trưa, cho nước vào sắc một lần nữa.

“Uống thuốc nào.” Trong tay cầm một gói kẹo trái cây, cậu đi tới.

Diệp Lăng hầu như đã quên mất thứ lặt vặt này, ngửi thấy mùi thuốc lập tức nhăn mũi, nước miếng bắt đầu đắng chát, hắn nói: “Mùi thuốc nồng quá, để anh ra ngoài uống.”

Trang Húc Nhiên nói: “Không sao, em mở quạt thông gió.”

Chén thuốc vừa được ngâm qua nước đá, hiện tại độ nóng vừa vặn.

Diệp Lăng bưng lên, bịt mũi một hơi nuốt xuống, sau đó há hốc mồm thở hổn hển.

“Há mồm.” Trang Húc Nhiên lập tức cho hắn ăn một viên kẹo trái cây.

Diệp Lăng vội vàng nhai nuốt một viên, lại thêm một viên nữa.

“Ăn vừa vừa thôi, ngày mai em ra ngoài mua cho anh.” Trang Húc Nhiên cột gói kẹo kia lại, mang chén thuốc kia ra ngoài.

Chờ cậu quay trở lại, Diệp Lăng đã uống vài ngụm nước ấm, trong miệng đã khôi phục lại vị giác.

“Vẫn còn đắng à, để em thử xem.” Trang Húc Nhiên xoay mặt hắn qua, nếm thử môi của hắn, bên ngoài đã hết đắng, thử bên trong một chút…

A…, vẫn còn hơi đắng.

“Mấy giờ rồi?” Diệp Lăng một tay ôm Trang Húc Nhiên, một tay cầm điện thoại, nhìn thấy còn chưa đến mười giờ, hắn nói: “Anh gọi điện về nhà.”

“Ừ, anh gọi đi.” Trang Húc Nhiên tựa bên người hắn, lười biếng mà cầm điện thoại lướt web, cùng với các loại App.

Không thể tránh khỏi sẽ nhìn thấy người nào đó đang là chủ đề bàn tán xôn xao, nếu không thì cũng là cuộc sống hàng ngày của mấy ngôi sao, giống như là sợ người khác không biết mình….

Còn có một số thì chỉ toàn là nói hưu nói vượn, tự cho rằng bản thân là người quyết sách, không biết rằng chỉ toàn là lời nói nhảm.

(Chính sách, biện pháp mang tính chất quyết định, kịp thời đại, đưa ra những quyết sách đúng đắn.)

Bình thường nhìn thấy mấy thứ đó, Trang Húc Nhiên đều trực tiếp lướt qua, không ngâm cứu cũng không công kích. Ngẫu nhiên đọc được một câu chuyện cười, không những cười ra tiếng, còn có thể cho người đó một lời khen.

Không lâu sau, Diệp Lăng gọi điện thoại xong, Trang Húc Nhiên đến gần dán sát vào hắn. Kết quả hắn lại bắt đầu cuộc gọi thứ hai cho người nhà.

“Diệp Lăng.” Trang Húc Nhiên quấy rầy hắn.

“Đừng ồn.” Diệp Lăng dùng khẩu hình miệng nói với cậu, đưa tay vòng qua eo kéo người sát lại, ôm chặt hơn.

“Xì!” Chọc chọc ***g ngực Diệp Lăng hai cái, Trang Húc Nhiên cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.

Thật vất vả chấm dứt cuộc gọi với em trai Diệp Hào, Diệp Lăng tắt máy, không dùng mà đặt di động lên nóc tủ ở đầu giường.

“Đi ngủ.” Hắn nói với Trang Húc Nhiên.

“…” Trang Húc Nhiên ôm điện thoại, xoay qua chỗ khác.

“Trước khi ngủ mà chơi điện thoại, ảnh hưởng đến tâm trạng cùng chất lượng giấc ngủ.” Diệp Lăng giống như cái máy mà đọc lại mấy kiến thức học được trên mạng, sau đó với tay qua: “Đưa cho anh.”

Điện thoại ở trong tay bị lấy đi, tắt máy, hai cái điện thoại đặt cùng một chỗ, đều là màu trắng, rất giống nhau.

“…”

Diệp Lăng tắt đèn lớn, điều chỉnh đèn bàn đến độ sáng thấp nhất, sau đó chui vào chăn, dán qua Trang Húc Nhiên.

Tìm được bờ môi mềm mại, dùng sức hôn một cái, tiếp theo xoa xoa mặt: “Ngủ ngon.”

“Ừ…” Uốn éo trong ***g ngực ấm áp, cảm giác toàn bộ như bị bao vây, mùa đông này, cũng không quá lạnh.

Diệp Lăng nhìn nhìn, nghi hoặc hỏi: “Mở mắt làm gì nữa?” Phủ tay lên: “Ngủ.”

Trang Húc Nhiên mở to hai mắt, lông mi dài giống như hai cánh quạt nhỏ, quét lên quét xuống.

Khiến cho lòng bàn tay Diệp Lăng ngưa ngứa.

Sau đó hắn nghe thấy Trang Húc Nhiên nói: “Eo của em còn hơi đau.”

“…” Vì vậy Diệp Lăng trầm mặc hành động, ngón tay dùng lực xoa bóp qua lại trên eo Trang Húc Nhiên.

Ấn qua ấn lại, Trang Húc Nhiên ngủ mất, tiếng hít thở như mèo kêu, khò khè khò khè, cho thấy rằng hôm nay rất mệt.

Nghe tiếng thở khò khè, không bao lâu Diệp Lăng cũng ngủ.

Trong giấc ngủ ngọt ngào, Diệp Lăng có một giác mộng thoải mái dễ chịu, sau khi tỉnh lại cả thể xác và tinh thần đều nhẹ nhõm, còn để lại chút dư vị lười biếng.

Nhưng kỳ thật, đã không nhớ rõ trong mộng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là màu sắc tươi đẹp, tự cảm thấy vui sướnv.

“Chào buổi sáng.”

Lần đầu tiên Diệp Lăng cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng ở trên giường, khiến Trang Húc Nhiên vừa tỉnh ngủ có chút ngoài ý muốn, nghi hoặc hỏi: “Mộng đẹp?” Đối phương biểu lộ ý cười, ánh mắt cũng phát sáng, phía dưới… cũng rất kích động.

“Không nhớ rõ, chắc là vậy.” Diệp Lăng không chú ý phía dưới, cái này là thói quen buổi sáng của tất cả đàn ông, hắn vẫn luôn bỏ qua.

Nếu Trang Húc Nhiên không đưa tay nắm lấy, hắn chắc chắn sẽ không quản.

“Có tinh thần như vậy, ngày hôm qua anh vẫn chưa đủ tận hứng sao?” Trang Húc Nhiên hơi nhíu mày, chẳng lẽ mình không theo kịp tiết tấu của Diệp Lăng?

Nhưng mà tuyệt đối đừng… thắt lưng chỗ nào cũng đau rồi, vẫn còn theo không kịp?

“Hả?” Diệp Lăng một bên ngăn cậu lại, một bên nói: “Cái này rất bình thường, đàn ông đều như vậy.”

“Nói nhảm.” Trang Húc Nhiên xoay người đè hắn lại: “Đúng là có cái này, nhưng mà cũng không phản ứng lớn như anh.”

Phản ứng vào sáng sớm của đàn ông, phần lớn chỉ cứng đến một nửa, hoặc là dứt khoát không có.

Mà thể chất của Diệp Lăng tuy rằng không tốt lắm, nhưng mà phản ứng một chút cũng không kém.

Trang Húc Nhiên đưa  mắt nhìn xuống, giống như là cây nấm mọc sau mưa đã nhô lên như một đỉnh lều nhỏ.

“Rời giường đi.” Diệp Lăng vỗ vỗ mông Trang Húc Nhiên, để cho cậu trượt xuống khỏi người mình.

“…Anh cứ để vậy sao?” Trang Húc Nhiên dùng mông cọ qua cọ lại cây nấm lớn kia.

“Hả?” Diệp Lăng cho cậu một cái biểu tình nếu không như vậy thì làm gì, sau đó trực tiếp ôm Trang Húc Nhiên để qua một bên, mình thì đứng lên mặc quần áo: “Anh đi làm điểm tâm, em muốn ngủ thì ngủ thêm một lúc đi.”

Tóc trên đỉnh đầu Trang Húc Nhiên chổng ngược lên, nhìn Diệp Lăng cứng nhắc đi rửa mặt, đi rửa nồi luộc trứng gà…

Thời điểm người đàn ông này nghiêm túc làm nội trợ, thật sự là chọc mù mắt người khác… không biết thứ phía trước có hay không gây trở ngại đến việc lau nhà, dọn phòng… nội trợ kiểu này?

Qua hơn ba mươi phút bận rộn, Diệp Lăng thong thả đi tới, gọi Trang Húc Nhiên chuẩn bị rời gường ăn cơm.

Vì vậy người nào đó ung dung nhàn rỗi giống như đại gia, phía dưới trống trơn mà đi tới đi lui trong nhà, cuối cùng cũng đánh răng rửa mặt cho mình hoàn tất.

Rất nhanh bị tóm vào bàn, uống  thứ đồ uống nóng hổi của Diệp Lăng, ăn điểm tâm của Diệp Lăng.

“Hô…”

Một ngày chủ nhật tươi đẹp.

“Ăn sáng xong em về đi.” Diệp Lăng nâng ly lên, uống một ngụm trà sữa mình tự pha chế.

“Quay về đâu?” Trang Húc Nhiên nói: “Anh nói là quay về nhà của em?”

Diệp Lăng gật đầu: “Ừ, sáng nay em trở về đi, buổi tối rồi lại tới, về sau cũng phải như vậy.” Nếu như Trang Húc Nhiên muốn cùng một chỗ với mình, vậy chỉ có thể ban ngày rút chút thời gian về nhà cũng với người thân, bằng không thì… không được tốt lắm.

Nếu như Trang Húc Nhiên càng nhiều ngày không trở về nhà, quan hệ của bọn họ sẽ càng sớm phơi bày ra ánh sáng.

Quan hệ phơi bày ra ánh sáng thì sẽ phải chia tay.

Nhắc Trang Húc Nhiên về nhà nhiều hơn chút, là vì…

“Làm sao vậy?”

Ly nâng đến môi đột nhiên hạ xuống, Diệp Lăng bỗng hiểu ra mà nói với cậu: “Kỳ thật anh cũng không muốn rời xa em…”

Vô thức mà duy trì mối quan hệ này, là vì không muốn rời đi cậu.
Bình Luận (0)
Comment