TDQK 1:
Trần thế lần này ta đến, chính là trần thế đầu tiên ta lịch luyện, ta nghĩ rằng, nơi khởi đầu cũng là nơi kết thúc. Còn nhớ lần đầu tiên đến, ở đây chẳng hài hòa gì, chiến loạn khắp nơi, lúc đấy ta còn non nớt nhưng nghĩa khí đầy mình, không dùng pháp thuật chỉ dùng vũ kĩ, gom góp thế lực bình định tự làm hoàng đế, đặt tên quốc là An Lạc quốc, xưng hào Bình Lạc Đế.
Ta dĩ nhiên không có khả năng sinh con kết hôn với người phàm, nên nhanh chóng chọn một người phụ tá đáng tin cậy mà ta dùng thiên cơ thuật thôi diễn, phúc khí hắn đầy mình, tới đời con cháu vẫn no đủ, chọn hắn nhất định đảm bảo được An Lạc quốc này 10 đời không suy vong. Thế là ta tại vị được hai năm thì giả vờ bệnh, ra ngoài cải trang vi hành suốt cả ngày, giao cho vị tướng lĩnh đó chức nhiếp chính vương. Ta chơi trò vi hành được 10 năm thì giả vờ làm một màn bệnh nặng qua đời, truyền ngôi cho người đó, ban cho hắn họ của ta là họ Lâm.
Gần một vạn năm trôi qua, An Lạc quốc dĩ nhiên đã không còn tồn tại, nó đã thành một phần trong sử sách. Cách đây mấy hôm ta đã giở ra xem thử, quan viết sử này đúng là kì tài. Hắn viết về ta cái gì mà một kiếm định giang sơn, tuyệt thế song kiêu, tiền vô khoáng hậu, còn vô vàn cái khác, đến ta còn cảm thấy huyền huyễn hóa huống chi hậu đại.
Bây giờ đã là nửa đêm nửa hôm rồi, ta vừa đến đây ba ngày nên chưa biết dùng thân phận gì lịch luyện lần này. Ta vốn đang nằm trong quán trọ, bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh có chút kì lạ, có người dùng thuật pháp gần đây, chẳng qua linh lực này có chút hỗn loạn, ta nhất thời không phân được tiên ma.
Ánh trăng trên cao thật tròn, ta bước đi dưới bóng trăng, dò theo nơi linh lực phát ra thì đến được một quán trà. Vẻ ngoài quán trà này cổ xưa nhưng không tồi tàn, lồng đèn treo sáng rực cả quán trông rất sang trọng, nhưng giữa núi rừng tăm tối, có một trà quán phát sáng trong đêm mù mịt nhìn có chút ma mị kinh dị.
Ta đặt chân vào trong quán thì đã có vài người rời đi.
“ Ồ, hôm nay chúng ta có khách mới, chỉ là vị khách này đến hơi muộn rồi, chúng ta sắp đóng cửa”.
Giọng của bà chủ này cũng quá êm tai đi, khắp các giới ta đi qua, chưa từng nghe được giọng nói nào thanh thúy như thế, vừa nghe như điên đảo, như quên hết ưu phiền. Một cô nương từ bên trong bước ra.
“ Tuy sắp đóng cửa nhưng vẫn có thể kịp thời cho công tử một ly trà, không biết công tử muốn uống trà gì”.
Ta nhanh chóng đáp lời:
“ Cô nương cho ta một chén Động Đình Xuân Sắc đi”.
“ Vâng, công tử đợi ta một chút”.
Bà chủ sau bình phong trên lầu, ta không thấy rõ dung mạo, mở thiên nhãn thì quá vô lễ, có điều ta đều thấy bà chủ và cô nương pha trà này đều là người bình thường, trên người không có dao động linh lực, có đều hai vị ngồi cạnh ta thì khác.
“ Hai vị không biết xưng hô thế nào? ”
Một công tử mặc quý phục màu đen quay qua ta trả lời:
“ Ta họ Phí, gọi là Phí Anh Huy”,
“ Phí công tử hạnh ngộ hạnh ngộ”.
Tăng nhân đầu trọc còn lại chắp ta nói với ta:
“ Bần tăng tu hành quá lâu, họ đều gọi ta là Trụ Trì Đát Di, thí chủ gọi thế cũng được”.
Bà chủ trên lầu nói xuống:
“ Vậy không biết công tử xưng hô thế nào? ”.
Ta mỉm cười:
“ Ta họ Lâm, xưng hô tùy các vị”.
Cô nương lúc nãy đem trà lại cho ta
“ Lâm công tử, huynh có thể gọi muội là A Nhiễm”.
Ta cầm chén trà đáp lời:
“ Cảm ơn A Nhiễm cô nương pha trà cho ta”.
Lúc này thì Phí công tử và Trụ trì bên cạnh đứng dậy.
“ Cảm ơn lâu chủ hôm nay tiếp đãi, trà lâu sắp đóng, ta xin cáo từ”.
Nói rồi Phí Anh Huy quay lưng đi, ta thấy bên ngoài phía xa xa có một cỗ kiệu, hẳn là đợi hắn.
“ Hôm nay cùng lâu chủ đàm đạo, bần tăng có nhiều điều ngộ ra, hôm khác lại đến lĩnh giáo”.
Nói rồi trụ trì cũng quay lưng đi, ta thấy hắn tuy đi từng bước một, chân không mang giày nhưng lại như đạp gió, thoáng chốc đã biến mất. Quán trà chỉ còn lại vị khách là ta.
“ Lâm công tử tuy hữu duyên nhưng đến có chút muộn, nếu công tử đã thưởng trà rồi thì chúng ta xin từ biệt”.
“ Khoan đã bà chủ, chúng ta có thể gặp lại sao? “.
Phía sau bình phong ta nghe giọng nói nhẹ nhàng của nàng truyền ra:
“ Có duyên sẽ gặp lại, nhưng bây giờ thì xin cùng công tử cáo từ rồi ”.
Nàng ấy vừa dứt lời, ta thấy không gian chớp lên, mắt đau nhói ta đành nhắm lại, mở ra thì giữa chốn hoang vu này chỉ còn một mình ta, giống như……một giấc mơ. Nhưng ta không phải phàm nhân, ta dĩ nhiên biết rõ việc lúc nãy là thực sự tồn tại, chẳng qua là có chút ly kì, xem ra mấy ngày tới ta có chuyện để làm rồi.