TDQK 3:
Sau khi trở về nhà trọ, ta lập tức suy nghĩ, kêu thổ địa xung quanh lên hỏi chuyện, nhưng chẳng tên nào biết điều gì.
Cuối cùng ta đã biết ta lấy thân phận gì để lịch luyện lần này rồi, ta sẽ làm……..một thần côn, hay cũng có thể gọi là đạo sĩ trừ ma chẳng hạn.
Tuy nói ở trần thế dùng pháp thuật sẽ vi phạm thiên điều, nhưng ta không nghĩ mấy tên thiên binh thiên tướng ấy dám bắt ta, dẫu thế dù sao vẫn phải chừa cho bọn họ chút mặt mũi, ta cố ý học chút công pháp của những người tu tiên hạ giới, vì đây là hạ giới linh lực nên sẽ không bị phạt như khi dùng tiên lực. Chẳng qua ta vẫn phải lén dùng chút tiên lực nhỏ để biến ra bộ đồ và cây phất trần, ta dùng phép che mắt người phàm để biến mình thành một đạo sĩ chính khí hiên ngang, râu tóc bạc phơ.
Đến tối ta quay lại vị trí hôm trước, nhưng ở đây tối om, ta chờ đến lúc gần sáng vẫn không có chuyện gì xuất hiện, đành trở về tửu lâu. Ngồi tĩnh tọa ở tửu lâu chút sau ta mới nhớ ra, chẳng phải hôm qua là ngày rằm sao? Vậy muốn đợi đến trà lâu đó xuất hiện ta phải đợi đến tháng sau mới được, trong thời gian này ta cần làm gì thì làm đó, như các trần thế trước, ta phải tạo một danh phận hợp pháp, nếu lần này làm đạo sĩ chi bằng…… ta mở một đạo quán nhỉ? Lên triều đình kiếm chức quốc sư cũng không tồi. Nghĩ thế ta liền ra ngoài dạo xem có cơ duyên nào hay không, một đêm không ngủ chẳng có gì to tát, tới mức độ thượng thần như ta, chỉ cầnkhông có gì ngoài ý muốn thì một năm không ngủ cũng chẳng hề gì.
Trời sáng, bên ngoài đã bắt đầu nhộn nhịp đông đúc, các sập hàng bày bán đủ các món đồ, mỗi nơi đều có phong tục của riêng mình, nơi ta đang ở là quốc thổ Thương Di. Năm đó sau đời thứ mười thì An Lạc quốc đã bắt đầu suy bại dần, nhờ khí vận mà họ Lâm ta mang lại mới bảo vệ được con cháu hoàng gia không tuyệt diệt, An Lạc quốc suy yếu, chư hầu khắp nơi lại lần nữa dấy binh, lần đó thiên hạ phân thành tam quốc ngũ hầu, ba quốc gia lớn thống trị, ngũ hầu tuy chiếm được một vùng nhưng lại chỉ có thể xưng hầu thuần phục. Trận thế này tồn tại được gần một ngàn năm thì thiên hạ lại lần nữa phân tranh, lần này thiên hạ chia làm ngũ quốc, tồn tại đến bây giờ, Thương Di cũng chính là nơi năm xưa An Lạc quốc kiến đô, hoàng tộc Thương Di nguồn gốc chẳng qua chỉ là thương buôn giàu có, chẳng qua tổ tiên họ gặp trúng thời mà phất lên, máu thương nhân trong họ vẫn di truyền rất tốt, vì thế trong ngũ quốc, Thương Di là quốc gia giàu có nhất, người dân an cư lạc nghiệp.
Nhưng ta có thói quen mỗi lần xuống trần sẽ tìm Ti Mệnh uống rượu, hắn uống say ta lại mượn mệnh thư của hắn xem một chút, Thương Di tuy giàu có nhưng lại không gặp thời, nước Sở Hà bên cạnh xuất sinh một vị kì tài, sau này người này sẽ thống nhất thiên hạ, tuy đáng thương cho Thương Di quốc nhưng ai bảo Lăng Vân chiến thần chọn đầu thai lịch kiếp bên đấy chứ, ta không nội dung chi tiết, ta cũng không mở coi mệnh cách của Lăng Vân chiến thần, bởi vì ta không muốn sửa đổi mệnh cách liên quan đến thần tiên, tốt nhất chính là thuận theo tự nhiên, biết được bố cục thiên hạ là được rồi.
Dạo đường phố một lúc lâu, ta bất giác đi đến một con đường sâu trong nội thành, ở đây vắng vẻ, phía trước là một xóm nhỏ, khắp nơi xơ xác, những đứa bé mặt mày lắm lem, những người già yếu, ăn mặt rách rưới ở khắp nơi, ta dùng thuật tàng hình từ một môn phái nào đó không nhớ rõ rồi đi xung quanh, dù ở trần thế nào cũng thấy cảnh này nhưng không khỏi khiến ta lại lần nữa cảm thấy thương xót, xem ra ta nên mở một đạo quán thu nhận trẻ mồ côi rồi.
Ta dùng thuấn di, đến một ngọn núi ở ngoại thành, ta thấy ở đây phong thổ tốt lành, cảnh sắc lại tươi mát, hợp mắt ta, huống chi lại không có nhiều người đi lại nơi đây, xây đạo quán ở đây là tốt nhất. Dĩ nhiên không có khả năng là ta xây, dậm chân xuống đất ba cái, lại niệm quyết triệu hồi thổ địa xung quanh, chốc lát đã có năm vị thổ địa đứng trước mặt ta.
“ Đại tiên có gì phân phó”.
Ta mỉm cười nói ra yêu cầu của mình:
“ Ta không dùng được pháp thuật nhưng địa tiên các vị lại dùng được, nên xin nhờ xây giúp ta một đạo quán ở đây, ta muốn có nhiều gian phòng, chia ba khu, nơi ta ở làm viện biệt lập, tốt nhất là có hòn giả sơn, có hồ nhỏ trong đạo quán…….”.
Thổ địa khắp nơi đổ mồ hôi, đây mà là đạo quán gì chứ? Rõ ràng là xây hành cung biệt viện.
Nhìn biểu tình bọn họ ta biết ngay họ đang nghĩ gì, yêu cầu có chút nhiều nhưng ta cũng không để họ làm không công. Ta hóa phép biến ra năm cái lọ.
“ Bên trong lọ này là nước ở dao trì, thần tiên uống vào có thể tăng ba trăm năm công lực, người phàm uống vào có tác dụng khởi tử hồi sinh, nếu làm xong việc ta nhờ, dĩ nhiên nó thuộc về các vị”.
Đám thổ thần nghe xong liền khom lưng đồng ý, tiện tay móc ra năm lọ nước dao trì, không cần nói cũng biết vị trước mặt nhất định tiên vị cực cao, vì hơn hai trăm hồ dao trì mới mở một lần, những vị tiên có thể được mời đến tiệc dao trì đều là những vị thần tứ hải bát hoang đều kính sợ. Dù lần này làm không công bọn họ cũng sẽ làm, tôn thần trước mắt không đắc tội nỗi a~.
“ Được rồi, ta cho các vị thời gian một canh giờ, lát sau ta sẽ quay lại”.
“ Thượng thần đi thong thả, chúng tiểu tiên sẽ tận lực”.
Thổ địa xây nhà ta rất yên tâm, dù gì đây cũng không phải lần đầu tiên. Thực ra nước này cũng không phải nước trong hồ dao trì của Cửu Trùng Thiên, đây chẳng qua là nước suối trong Cửu Tuyền ở phi ngoại tinh Lâm gia, nước dưới sự hun đút từ linh khí của thần, dĩ nhiên tốt hơn nước Dao Trì đó. Nước dao trì chỉ có tác dụng tăng năm mươi năm công lực , người phàm uống vào chỉ có thể tăng thọ nguyên, làm sao có thể khởi tử hồi sinh chứ. Lúc xuống trần thế hên mà ta suy xét kĩ lưỡng, đem nhiều một chút để làm tiền thuê nhân công, dùng gần một vạn năm, trong túi ta cũng chỉ còn hai lọ cuối cùng, dù sao xây nhà xong hẳn là không còn cần làm gì nữa, ta cũng không bận lòng.