Trà Duyên Quá Khách

Chương 4 - Chương 4: A Cẩu Đáng Thương

TLQK3:

Ta xuống núi, đến đường lớn, mua hết tất cả bánh bao của cửa tiệm ở đây, lại đến Nghê Phường đặt một số lượng đạo bào lớn, dĩ nhiên là thiết kế do ta vẽ ra.

Khi ta mang bánh bao đến xóm nghèo lúc nãy thì thấy một công tử hoa phục cùng ba tùy tùng, họ đang cho tiền những người nghèo ở đó. Haizzzz, chẳng lẽ họ không biết đạo lí cho người cần câu không cho người cá sao. Nói gì nói ta vẫn đến gần, bánh bao còn nóng, tranh thủ một chút.

“ Đến đây đến đây, bánh bao miễn phí đây, không mất ngân lượng, mỗi người một cái mau xếp hàng”.

Vừa nghe xong đã có rất nhiều người đứng trước cái bàn ta vừa bày bánh bao ra, mọi người chen chúc lẫn nhau. Thấy thế ta liền la lớn:

“ Xếp hàng vào, ai chen hàng thì sẽ không phát cho người đó, bánh bao đủ cho tất cả, không thiếu đâu”.

Nghe ta nói thế bọn họ liền ngoan ngoãn xếp hàng. Ta thấy bốn người kia đang lơm lơm nhìn ta liền cho họ cơ hội làm người tốt.

“ Các vị đến đây giúp ta một chút nào”.

Một tên tùy tùng có vẻ nóng tính liền muốn nạt ta gì đó, hắn tính nói ta to gan hay sao? Vị công tử hoa phục bên cạnh đã nhanh tay ngăn cản rồi chạy đến.

“ Đạo trưởng, để chúng ta giúp ngươi”.

Ừm, cô nương này được đó, biết kính già yêu trẻ. Đúng vậy, công tử hoa phục này là một cô nương, nàng ấy đến gần ta mới thấy cổ không có yết hầu, tai lại có lỗ nhỏ, xem ra cô ấy chưa có kinh nghiệm giả nam trang, thấy thế ta cũng không vạch trần, mỉm cười nói.

“ Vậy chúng ta chia thành hai bên phát cho mau, cô phát cùng ta, ba vị kia phát cùng nhau”.

Nói xong ta đưa họ bốn túi bánh, ta mua hết các sập hẳn cũng hơn trăm cái bánh ấy chứ, hi vọng không thiếu. Ba người kia tính phản bác gì đó thì cô nương này đã nhanh chóng đứng vào vị trí, nhanh chóng phát bánh, ba người thấy vụ cũng im lặng về chỗ ngoan ngoãn phát bánh.

Phát đến buổi chiều, mắt thấy số người đã sắp hết, may số bánh này cũng vừa đủ cho số người còn lại.

“ Đạo trưởng gia gia, có thể cho con năm cái không? “.

Một đứa bé tầm mười tuổi cả người dơ bẩn cầm trong tay cái bánh vừa nhận được ngước lên nói với ta.

“ Hài tử, ta nghĩ con nhỏ như vậy, ăn không nhiều đâu, một cái bánh hẳn là đủ no rồi, sao lại muốn lấy năm cái? “.

Cậu nhóc liền nhìn chiếc bánh trong tay rồi nói với ta:

“ Con còn bốn vị đệ đệ, muội muội nữa, họ đói quá đi không nổi nữa rồi, huống chi muội muội con đang bệnh, người cho con bốn cái cũng được, của con không cần đâu”.

Ta liếc đứa bé rồi liếc nhìn sáu người phía sau, nói ái ngại:

“ Con xem, phía sau con còn tận sáu người, ở đây ta cũng chỉ còn sáu cái bánh”.

A Cẩu nghe thế liền cúi đầu buồn bã.

Trong sáu người phía sau có hai phụ nhân,một lão nhân cùng ba người nam nhân trong cũng không yếu ớt. Một người nam nhân trong đó liền nói:

“ Đạo sĩ, phần của ta không cần, ngài cho A Cẩu đi, hắn là một hài tử đáng thương”.

Hai nam nhân còn lại cũng phụ họa:

“ Đúng vậy, chúng tôi cũng không cần đâu”.

Một phụ nhân liền nhéo nam nhân bên cạnh, xem ra là một cặp vợ chồng, bà ta nói:

“ Lý Man hắn không có lão bà, không có cha mẹ, hắn đủ ăn là được, còn ngươi có ta và mẫu thân, ngươi cho tiểu tử này thì lấy gì ăn. Đạo sĩ, phần của chúng ta không cho được”.

Lão nhân gia bên cạnh lắc đầu bất đắc dĩ không nói, còn vị phụ nhân còn lại liền nói.

“ Vợ lão Trương, ngươi xem A Cẩu hắn đáng thương như vậy, cha mẹ hắn vì sao mà mất chúng ta đều rõ, nhiều hài tử như vậy đều chịu đói ngươi không thấy đáng thương. Phần của ta và A Dư đều cho.”

Người được gọi là vợ lão Trương liền liếc mắt một cái:

“ Hắn tuy đáng thương, nhưng chúng ta ở đây ai không phải người đáng thương chứ, dù sao phần của chúng ta không cho được”.

A Cẩu liền quay đầu qua nói:

“ Cảm ơn Lý ca ca, Dư thúc thúc, Dư thẩm thẩm, bốn cái là đủ rồi, bốn cái là đủ rồi, ta không cần, nhóm đệ muội hắn no là được”.

Những người lúc nãy nhận bánh nhưng chưa kịp ăn liền rối rít nói.

“ A Cẩu, lấy phần của ta này, ngươi còn nhỏ, không thể nhịn đói được”.

Thấy thế ta liền mỉm cười bảo họ im lặng:

“ Các vị, không cần lấy phần của ai hết”.

Ta lấy bánh phát cho cả sáu người.

“ Bánh của các vị đây”.

Tiểu huynh đệ thật thà họ Lý nói với ta:

“ Đạo trưởng, ta thực sự không cần đâu, người cho A Cẩu đi”.

Ta mỉm cười lắc đầu với hắn:

“ Ta có sắp xếp, tiểu huynh đệ không cần lo lắng”.

Bánh cũng phát xong, ta liền quay qua nói với cô nương đó:

“ Công tử, bánh đã phát xong, ta cũng đi đây”.

“ Không biết đạo trưởng đạo hiệu là gì để tiện gặp lại”.

Ta lắc đầu:

“ Chỉ là người hữu duyên qua đường, không cần lưu lại danh tánh”.

Nói rồi ta quay qua nắm tay A Cẩu:

“ Hài tử, dẫn ta đến nhà con nhé”.

Cô nương đó không cản ta lại, những người xung quanh cũng tự né ra nhường đường cho ta.

A Cẩu dắt ta vào sâu trong xóm, bên trong thậm chí còn nghèo hơn bên ngoài, cả lều tranh đều có vẻ sụp nát, hắn đi vào một cái miếu đổ nát, bên trong có ba đứa nhỏ, hai nam một nữ, đứa bé gái nhỏ nhất, ta thấy nó ước chừng chỉ hai, ba tuổi.

Thấy thế ta quay qua hỏi A Cẩu:

“ Chỉ có ba người, sao lại nói bốn? “.

A Cẩu cúi đầu không dám nhìn nói với ta:

“ Tam đệ ăn rất mạnh, một mình đệ ấy có thể ăn hết hai con gà, con sợ đệ ấy ăn không no nên muốn xin thêm một cái”.

Ta chưa kịp trả lời thì bọn nhóc đã chạy ra.

Thấy A Cẩu, hai đứa nhóc nhanh chóng chạy đến, chỉ có đứa bé gái vẫn ngủ không động đậy.

“ Đại ca, huynh có tìm được đại phu cho muội muội không”.

A Cẩu lắc đầu rồi nói:

“ Ta không xin được thuốc, nhưng có vị đạo trưởng này, ngài ấy có lẽ sẽ giúp được muội muội ”.

Ba đứa nhỏ ánh mắt nhìn ta trông mong, ta thở dài rồi đến bên cạnh bé gái.

Cơ thể vẫn còn chút hơi ấm, nhưng… mạch đập đã không còn đập nữa rồi, hẳn là vừa chết không lâu. Ta quay qua hỏi bọn nhóc:

“ Tiểu nha đầu này sao lại bệnh? “.

Một đứa nhóc hẳn là nhị ca trong đám nói:

“ Hôm qua bọn cháu đi ăn xin, muội muội ở nhà, đói quá không có gì để ăn nên đã ra mộ hoang bên cạnh, không biết ăn nhầm thứ gì, lúc chiều chúng tôi về không thấy nên chạy ra đó kiếm, lúc tìm thấy thì muội đã ngất đi, cơ thể nóng như lửa, gọi thế nào cũng không dậy, đã thử cho muội ấy uống thử chút thảo dược hạ nhiệt nhưng không có tác dụng”.

Ừm, đứa trẻ này không tệ, gặp nguy không loạn, nói năng rõ ràng, mạch lạc, là một mầm non tốt.

“ Ta vừa dò mạch đập của tiểu nha đầu, đã…không còn đập nữa rồi”.

Bình Luận (0)
Comment