“Đang nhìn cái gì thế?” Lâm Đông tò mò tiến tới.
Sở Phong liền lật lại mặt của điện thoại, đặt ở trên bàn, như không có chuyện gì hết mà nói, “Không có gì.”
Lâm Đông nhìn vẻ mặt không tốt của anh, cũng không tiện hỏi thêm nữa, đổi chủ đề nói, “Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn cũ. Chẳng lẽ ngay cả cùng ăn bữa cơm cũng không được sao?”
“Chỉ đơn thuần là ăn cơm thôi?” Sở Phong nheo mắt lại.
“Thật ra tôi còn muốn làm hỏi chút chuyện. Anh có thể mời tôi không?” Lâm Đông cười khổ.
“Được, tôi mời cậu.” Sở Phong quyết đoán đứng lên, bắt đầu dọn lại đồ, “Nhưng mà có một điều kiện. Bắt đầu từ hôm nay, đừng có làm phiền tôi nữa, đặc biệt là tặng hoa.”
“Anh cảm thấy tôi tặng anh hoa hồng là làm phiền anh sao?” Mặt Lâm Đông đầy ai oán.
“Đúng, hơn nữa còn tạo thành một vết thương tâm lý.” Sở Phong nới lỏng caravat ở áo sơ mi, cười âm u, “Đừng có mà dùng thủ đoạn lấy lòng phụ nữ trước đây của cậu để lấy lòng tôi.”
Câu này liền đâm trúng chỗ đau của Lâm Đông. Cậu là một
song tính luyến (thích cả nam lẫn nữ), bạn gái so với bạn trai cũng không ít chút nào, với lại cậu khá biết cách dùng trò lãng mạn để câu nam nữ, cố tình lại đụng trúng cái vách tường tên là Sở Phong này, trong lòng dù gì cũng có chút không cam lòng.
“Được rồi, đêm nay về nhà tôi sẽ tự kiểm điểm lại bản thân.” Lâm Đông cùng anh đi ra khỏi văn phòng, trên mặt tràn đầy phấn khởi, “Tối nay đi nơi nào ăn thế? Tôi vừa mới về nước, chưa quen với nơi này lắm…”
Hai người mới tới thang máy, ‘keng’ một tiếng, cửa thang máy bên cạnh cũng mở ra. Ninh Viễn Chi bị mấy vị của các công ty cao tầng vây quanh, hắn nhìn thấy Sở Phong với Lâm Đông kề vai đứng cùng một chỗ, sắc mặt lập tức trở nên có chút khó coi.
“Ninh…” Sở Phong muốn nói gì đó, nhưng vì tình huống hiện giờ không đúng lắm, nên đành phải nuốt lời giải thích vào lại trong cổ họng. Lâm Đông trái lại cười híp mắt, còn gật gật đầu với mấy vị cao tầng, chỉ sợ người khác không để ý tới sợ tồn tại của cậu.
“Lâm công, không bằng cùng đi ăn tối đi?”
“Thật ngại quá, tôi còn có hẹn. Lưu tổng Ninh tổng, chúc các ngài ăn ngon uống ngọt.”
Sở Phong nhìn bóng lưng Ninh Viễn Chi biến mất sau cửa kính, từ đầu đến cuối, ánh mắt của hai người cũng không đối diện nhau lần nào. Trong lòng anh thở dài, phỏng chừng Ninh Viễn Chi hiểu nhầm quan hệ của anh với Lâm Đông rồi. Nhớ tới lúc nhìn thấy bức ảnh kia, trong con ngươi xẹt qua một tia
suy tư (suy nghĩ tìm tòi).
**
Lúc ăn cơm tối thì ít nhiều cũng có chút không được tập trung. Lâm Đông cũng không dây dưa gì, cơm nước xong liền để anh về nhà. Sở Phong như được đại xá, tốc độ lái xe là một trăm hai, rất nhanh đã về tới nhà.
Lúc trời chạng vạng tối thì có mưa, mặt đường cũng vì thế mà ướt nhẹp. Sở Phong từ bãi đậu xe đi vào, mới đi tới trước cửa lớn của tòa nhà, thì ánh mắt liền dừng lại.
Một thân ảnh thon dài đứng dưới tàng cây nhãn tỏa hương thơm mát, gương mặt kia bị bóng cây che đi, khiến người ta nhìn không rõ lắm. Sở Phong chậm rãi đi tới, thử thăm dò mà kêu một tiếng, “Viễn Chi?”
“Ừm.” Ninh Viễn Chi chắc là đã uống rượu, khuôn mặt luôn luôn trắng nõn hơi ửng hồng, hắn từ bóng cây đi ra, đôi mắt phượng có chút hơi nước thẳng tắp nhìn Sở Phong, “Em cùng cậu ta… ăn cơm xong rồi?”
“Anh đứng đợi ở đây bao lâu rồi hả?” Sở Phong nhìn mái tóc đen hơi ướt của hắn, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Không lâu lắm. Trong buổi tiệc anh tìm cớ đi về, về khá sớm.”
Đoán chừng là do uống rượu, tiếng nói trong trẻo của thanh niên có thêm vài tia khàn khàn. Sở Phong thở dài, kéo cánh tay hắn rồi lôi vào trong, “Anh bị ngốc à, trời mưa cũng không biết mua dù sao. Hơn nữa đã tới nhà tôi rồi, tại sao không gọi điện cho tôi?”
“Anh không muốn quấy rầy hai người.” Ninh Viễn Chi bị anh kéo đi, trên mặt hiện ra một nụ cười ảm đạm.
“Quấy rầy cái rắm.” Sở Phong bấm thang máy, liền quay đầu lại, nhìn thẳng vào trong con mắt hắn, “Ghen hả?”
Ninh Viễn Chi không nói tiếng nào, ợ một tiếng đầy mùi rượu.
“Tôi cùng cậu ta chẳng có gì cả. Nhìn thấy cậu ta vừa mới về nước, cuộc sống còn chưa quen, nên mời câu ta ăn bữa cơm thôi.”
“Tin.” Ninh Viễn Chi nhìn anh, đôi con ngươi đen lấp lánh như sao.
Sở Phong gật gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng. Ninh Viễn Chi uống khá nhiều ở buổi tiệc rượu, đi được vài bước liền lảo đảo, anh săn sóc mà nâng vai hắn, dẫn người này vào nhà của mình.
“Trong nhà không có sữa tươi. Nhưng mà có nửa quả dưa hấu, anh ăn một chút đi, để giải rượu.”
Đầu Ninh Viễn Chi có chút nặng, hắn ấn ấn trán, ngồi dậy. Nhìn thấy nửa quả dưa hấu to khổng lồ trước mắt, giật mình, “Cái này… Làm sao ăn?”
Sở Phong đưa cho hắn cái muỗng, “Múc ăn.” Rồi anh làm mẫu trước, đem muỗng inox đâm vào trong lớp thịt đỏ ngầu, múc một muỗng lớn, bỏ vào miệng mình.
“Ngọt lắm, anh thử đi.” Sở Phong đưa quả dưa hấu đặt lên đùi của Ninh Viễn Chi, cởi giày ra, mở TV, lười nhác nằm dựa vào ghế sa lon mà coi kênh thể thao.
Ninh Viễn Chi nhìn bộ dáng thả lỏng của anh, chậm rãi múc một muỗng dưa hấu bỏ vào miệng, quả nhiên, ngọt đến mức không thể tin nổi. Trong lòng hắn hình như có cái gì đó đang tan ra, nhưng mà nhìn về phía gò má có đường nét anh tuấn của Sở Phong, trong con ngươi chợt lóe lên một tia giãy dụa.
“Sở Phong, kỳ thật anh có chuyện muốn nói với em…”
Sở Phong chỉnh loa TV nhỏ lại một chút, anh xoay người, khẽ ‘ừ’ một tiếng.
“Là chuyện lúc học trung học sao?”
“Sao em biết?” Ninh Viễn Chi hơi kinh ngạc.
“Tôi có một người bạn thân trung học học cùng với lớp anh, cậu ấy đưa cho tôi xem ảnh chụp tập thể của cả lớp cho tôi xem.”
Ninh Viễn Chi ngẩn người, rõ ràng không ngờ rằng Sở Phong lại chủ động đi thăm dò quá khứ của mình. Sở Phong quan sát vẻ mặt của hắn, làm bộ nói chêm chọc cười mà nói, “Thì ra bộ dạng lúc trước của anh như thế đó hả, thật sự hoàn toàn không nhận ra được nha. Không phải là lén lút đi Hàn Quốc sửa mặt đó chứ?”
Vốn chỉ là một câu nói đùa, Ninh Viễn Chi thả lông mi dài xuống, trầm mặc vài giây. Sở Phong bị vẻ mặt cứng lại của hắn dọa cho phát sợ, trợn to mắt nói, “Anh thực sự đi sửa mặt hả?”
“Không.” Ninh Viễn Chi cười khổ một tiếng, “Chỉ là đi phẫu thuật mắt bị cận thị mà thôi.”
“Vậy sao anh lại làm ra vẻ nghiêm túc làm gì vậy à.” Sở Phong đẩy ra quả dưa hấu ở trên đùi hắn, bỏ nó lên khay trà, “Đến, cười cho đại gia nhìn cái nào.”
Ninh Viễn Chi miễn cưỡng cười cười. Sở Phong nhìn ra hắn có tâm sự, trực tiếp tắt ti vi đi, liền mở ra tấm hình trong điện thoại, đưa tới mặt hắn, cố gắng an ủi hắn một phen.
“Ai mà không có lịch sử đen tối chứ, thực ra lúc anh còn mang kính thì cũng rất thanh tú mà.” Sở Phong chỉ chỉ vào một học sinh nam trong bức hình, “Nhìn này, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng mịn hơn nhiều.”
“Sở Phong.”
“Hả?”
“Thật ra, lúc học trung học anh đã thầm mến em rồi.”