Lời thổ lộ tới quá mức đột ngột, Sở Phong nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo. Trung học à, vào lúc đó anh vẫn còn là một thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành, thẳng đến mức không thể thẳng hơn, đánh nhau tán gái, hút thuốc say rượu, nói chung không phải là một học sinh ngoan ngoãn gì, thành tích của anh trước sau luôn ổn định ở mười vị trí đứng đầu của lớp, giáo viên chủ nhiệm muốn bắt anh cũng chẳng có cách nào, chỉ cần anh không làm gì trái pháp luật, thì phần lớn đều sẽ mở một mắt nhắm một mắt.
Ninh Viễn Chi thầm mến anh? Nhưng bọn họ chưa từng gặp nhau mà, anh căn bản còn không nhớ rằng lúc học cấp hai anh đã từng gặp qua người này nữa mà, cho dù cố gắng nhớ lại, thì ký ức cũng chỉ là một mảnh mơ hồ, căn bản không tìm ra được hình ảnh hoặc cảnh vật nào liên quan tới Ninh Viễn Chi.
“Anh ngồi cạnh cửa sổ, lúc em đi tìm bạn, thì kêu anh giúp em gọi.”
Sở Phong không nhớ rõ lắm, nhưng mà Ninh Viễn Chi lại nhớ tới rõ rõ ràng ràng. Cha mẹ hắn đều người quản lý cao cấp của công ty, quanh năm đều đi công tác ở bên ngoài, trong nhà không ai chăm sóc hắn, liền gửi hắn cho ông bà nuôi. Tính cách hắn vốn hướng nội, thêm vào đó phát dục cũng chậm hơn mấy bé trai bình thường, thân hình thấp bé gầy yếu, trong lòng liền tăng thêm mấy phần tự ti. Tuy rằng thành tích đứng đầu, nhưng mà bởi vì tính cách quái gở trầm lặng, nên Ninh Viễn Chi không có bạn bè nào trong lớp cả. Hắn lúc đó cũng cảm thấy không sao hết, mỗi ngày đều đến lớp, cũng không để ý chuyện bên ngoài, chỉ lo vùi đầu làm bài.
Giữa trưa hôm đó Sở Phong đã xông vào thế giới của một tên bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn. Hắn vẫn còn nhớ rõ sau khi giờ nghỉ trưa kết thúc, thì cửa sổ bên phải bỗng nhiên bị gõ ầm ầm lên, hắn bình tĩnh mở cửa sổ ra, nhìn gương mặt có đường nét rõ ràng trước mặt.
“Bạn học à, có thể gọi giúp mình người tên XX ở lớp bạn một chút không?”
Ánh mặt trời giữa trưa sáng rực rỡ, nam sinh cao to kia đứng ở bên ngoài cửa sổ, mặt mày kiêu căng khó bảo, như là một bức tranh mang theo sắc thái đậm đà của màu mực, mạnh mẽ in vào lòng cậu bé Ninh Viễn Chi.
Cũng từ ngày đó, hắn bắt đầu chú ý tới Sở Phong. Hắn biết anh ở lớp bên cạnh, thường thường sẽ đi qua cửa sổ, chỉ là trước đây hắn chưa từng để ý. Anh có rất nhiều bạn tốt, lúc hắn đi qua hành lang thường thấy anh cười nói với người khác. Lúc anh tới lớp hắn tìm bạn sẽ gõ cửa sổ chỗ hắn ngồi, có lúc thì gặp ở hành lang, sẽ lễ phép mà cười cười với hắn. Nhưng mà tính quái gỡ của Ninh Viễn Chi đã ăn sâu vào người rồi, đối với nụ cười của thiếu niên, theo bản năng cúi đầu tránh né, không dám nghênh đón ánh mắt của anh.
Sau đó nếu hắn gặp anh, sẽ sợ hãi không dám nhìn anh. Hắn không biết nội tâm mình xảy ra chuyện gì nữa, chỉ là hắn đến cùng vẫn ngồi ở vị trí cửa sổ ấy, hơn nữa cửa sổ bên phải này cũng không đóng lại nó nữa. Hắn sẽ yên lặng mà chú ý đến anh, nhưng như cũ vẫn không dám chủ động nói chuyện với anh. Khi đó Sở Phong chính là một mặt trời nhỏ có sức sống bừng bừng, mặc kệ đi tới chỗ nào cũng sẽ tản ra thứ ánh sáng có thể thiêu đốt người khác. Mà hắn thì như là một hành tinh bị lệch khỏi quỹ đạo, hoang vu mà tối tăm, căn bản không dám tới gần hành tinh chói mắt kia.
“Cơ mà bây giờ anh… Thay đổi thật lớn a.” Sở Phong nghe hắn nói lại chuyện năm đó, cảm thấy tiếc nuối, đồng thời cũng không nhịn được mà cảm thán.
“Ừm, chắc là do sau này đi Mỹ, thay đổi hoàn cảnh, nên tâm tính cũng thay đổi. Cảm thấy bản thân không thể cứ quái gỡ như thế mãi được, muốn bắt đầu thay đổi.”
“Lúc đó anh không phải sống rất tốt ở H thị sao, sao đột nhiên lại nhập cư qua Mỹ thế?”
“Anh…” Ninh Viễn Chi tựa hồ có hơi khó mở miệng, hắn cúi đầu, nhìn hoa văn trên chân ghế sa lon thô ráp, “Sau khi ba mẹ anh ly hôn thì anh theo mẹ qua Mỹ. Ba anh là gay, có người yêu ở bên ngoài, bị mẹ anh phát hiện…”
Trong lòng Sở Phong kinh ngạc một chút, đang muốn nói vài câu an ủi hắn, thì nghe Ninh Viễn Chi nói tiếp, “Khi đó anh rất hận ông, cố tình lại giống như ông, cũng thích người đồng tính. Trời cao hình như rất biết đùa giỡn người.”
Vẻ mặt Ninh Viễn Chi rất bình tĩnh, trong mắt thậm chí còn mang theo ý cười, nhưng mà Sở Phong lại nghe được sự chua xót cùng giãy dụa ẩn sau câu nói đó, anh vỗ nhẹ vai hắn, an ủi, “Đều đã qua rồi. Bây giờ không phải đã rất tốt rồi sao.”
Ninh Viễn Chi gật gật đầu, “Đúng vậy, đều đã qua rồi. Hiện tại mẹ đã trải qua một cuộc sống vô cùng tốt, tái giá lại với một người đàn ông tốt hơn ba anh gấp trăm lần.”
“Không nói việc này nữa, anh đưa cho em thứ này nè.” Ninh Viễn Chi đột nhiên từ trong túi áo âu phục lấy ra một con chip mỏng, đưa vào trong tay Sở Phong.
“Đây là cái gì?” Sở Phong cảm thấy hiếu kỳ.
“Còn nhớ trò chơi VR đó không? Thật ra trong game còn rất nhiều thế giới khác nữa, nếu như em có hứng thú, thì có thể chơi lại.”
“Không được…” Sở Phong vừa nghĩ tới mấy cái hố mà hệ thống đặt ra kia, liền cảm thấy tê cả da đầu.
“Không sao, anh đã cải biến một chút rồi. Cái trò chơi này là đặc biệt chế tạo ra vì một mình em thôi.”
Sở Phong nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, “Thật không? Vậy còn anh, lần này là nhân vật gì thế?”
“Đây là bí mật nội bộ, không thể tiết lộ sớm được.” Ninh Viễn Chi nở nụ cười có chút giảo hoạt.
“Mẹ kiếp, sẽ không phải là muốn hãm hại ông đây nữa đi.” Sở Phong gương ra vẻ mặt ghét bỏ, lại tỉnh bơ mà cất con chip vào túi của mình. Ninh Viễn Chi chú ý tới động tác nhỏ của anh, cũng chỉ mỉm cười không nói.
“Cười cái gì mà cười, dưa hấu còn chưa có ăn xong nữa kìa.” Sở Phong cầm khay trà đựng dưa hấu tới, đặt lên chân của hắn.
“Được được được, anh lập tức ăn ngay đây.”
Hai người buồn chán cùng nhau coi bóng đá, Sở Phong nhìn đầu thanh niên đặt lên chân mình, vuốt vuốt mái tóc đen mềm mại của hắn, bỗng nhiên nói, “Tuần sau anh có rảnh không? Hay là chúng ta về huyện Thanh Thủy một chuyến đi?”
Ninh Viễn Chi sững sờ, chợt cười híp cả mắt, nói, “Được. Nhưng mà sao em lại đột nhiên muốn về Thanh Thủy thế?”
“Đó là quê của tôi, muốn về thì cứ về thôi.” Sở Phong trả lời đúng kiểu cây ngay không sợ chết đứng.
“Ừm, tất cả đều nghe em.” Ninh Viễn Chi sờ sờ chân anh, “Vậy, nếu đã về Thanh Thủy, thì thuận tiện đi tới trung tâm Thanh Thủy coi chút nha.”
“Được thôi.” Sở Phong “miễn cưỡng” nói.
Sau đó rất lâu.
“Sở Phong.”
“Hả?”
“Em… Hình như cứng rồi thì phải.”
Sở Phong nghĩ thầm, bị anh cọ tới cọ lui như vậy, ông đây có thể không cương được sao. Anh cúi đầu mạnh mẽ lườm hắn một cái, “Đoạn này đang gay cấn, anh đừng có mà quấy rầy tôi.”
“À, vậy em xem tiếp đi, anh không làm phiền em nữa.” Người nào đó hơi hơi di chuyển cơ thể.
“Anh — —“
“Ngày mai hình như có chiếu lại trận bóng này mà.” Ninh Viễn Chi ngồi trên người anh, chậm rãi kéo caravat của anh xuống, ánh mắt mơ hồ mà nóng rực, “Hôm nay bồi anh trước đã.”
“Đệt… Anh, cái tên nhóc này lại a!”
Bóng đêm ngoài cửa sổ trầm lắng, bên trong cửa sổ là cả một cảnh tượng kiều diễm.
—— Chính văn kết thúc ——
Lời tác giả:
Viết tới đoạn này, mới phát hiện bản thân không cần thiết phải viết thêm mấy chương dài dòng nữa. Kết thúc ở đây là tốt nhất rồi.
Cám ơn các bạn đã theo tui đi một đường dài này, cám ơn hoa tươi cùng với bình luận của các bạn. Nửa đoạn sau thì vì một vài chuyện, khiến cho tâm tình của bản thân nhấp nhô cực kỳ, suýt chút nữa đã không có cách nào thuận lợi để kết thúc bộ này. May mắn đúng lúc điều chỉnh lại tâm tình, mới có thể viết tới đây.
Chắc là phần cuối quá mức nhạt nhẽo khiến các bạn muốn
phun tào (chửi bới)phải không, nhưng cá nhân tui lại cảm thấy xu hướng thế này cũng là một sự lựa chọn không tồi.
Tiếp theo sẽ có phiên ngoại, nói một chút về khó khăn trong cuộc sống hạnh phúc chồng chồng của hai người, cùng với các loại đua xe hoa thức (nhưng mà kỹ thuật của tui so với lúc viết “Khi Quân” thì thụt lùi nhiều lắm…), các đại gia khi ngẫu hứng thì cứ lên xem.
Chờ khi nào rảnh rỗi thì sẽ đăng lên weibo một bản toàn văn TXT đã chỉnh sửa, nếu có hứng thú thì hãy chú ý tới nha.
Mặt khác: “Khi Quân” tối nay 8 giờ bắt đầu bán, bộ này vốn không có thông phiến, tuyệt đối không thể bỏ qua đấy nhé!