“Nàng là đệ tức phụ của huyện lệnh, mẫu thân của vị thiếu gia muốn cầu thân với chúng ta kia.” Ân thị giải thích.
“À.” Tô Ngọc Uyển bừng tỉnh.
Trong những người đến cửa cầu hôn, có một người là chất tử của huyện lệnh, vị Triệu nhị phu nhân này chắc là mẫu thân của người đó.”
“Bà ấy thường hay tới sao?” Tô Ngọc Uyển hỏi.
Nếu là người không quen biết đến cửa làm khách, trước tiên sẽ gửi bái thiếp, sau đó cách một đoạn thời gian mới tới cửa, như vậy mới không thất lễ. Mà vị Triệu nhị phu nhân này lại không cần thông báo trước đã trực tiếp tới cửa, chứng tỏ bà ta có quen biết với Ân thị.
“Ừ.” Ân thị nói, “Ngươi đi phủ thành được hai ngày, lúc ta đi dạo trên đường tìm xem có vải vóc thích hợp để may y phục mùa xuân cho ngươi không thì gặp được bà ấy trong cửa hàng, bởi vì nói chuyện rất hợp ý cho nên sau đó cũng thường xuyên qua lại.”
Tô Ngọc Uyển ngước mắt nhìn Lê ma ma một cái, đang định hỏi lại đã nghe nha hoàn chào hỏi với vị Triệu nhị phu nhân kia, cho nên đè xuống nghi vấn trong lòng, đứng dậy đi theo Ân thị đón Triệu nhị phu nhân.
“Sao hôm nay ngươi lại có thời gian mà đến đây?” Ân thị cười cười hỏi Triệu nhị phu nhân đang bước lên bậc thang.
Triệu nhị phu nhân là một phu nhân phúc hậu, khoảng chừng bốn mươi tuổi, gương mặt hiền lành, lúc cười rộ lên còn để lộ ra hai lúm đồng tiền.
Bà cười nói: “Ở nhà không có việc gì, cho nên đến đây tìm ngươi thôi.” Bà nhìn về phía Tô Ngọc Uyển, tươi cười càng thêm xán lạn hỏi, “Vị này chắc là Tô đại cô nương có phải không?”
Tô Ngọc Uyển bước lên chào hỏi: “Triệu nhị phu nhân.”
Ba người vào thính đường ngồi xuống, Triệu nhị phu nhân đón chén trà nha hoàn đưa qua, nói với Ân thị: “Ta vẫn luôn nghe nói trong Hưu Ninh thành chúng ta, người có dung mạo xuất chúng nhất chính là cô nương Tô gia các ngươi, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội được thấy. Lúc này vừa gặp, quả nhiên lời đồn cũng không sai.
Tô đại cô nương không những xinh đẹp mà một thân khí chất xuất trần này, chỉ giơ tay nhấc chân cũng có thể lộ ra khí khái như vậy, những cô nương khác làm sao có thể so sánh được. Chậc chậc, Tô đại phu nhân người rốt cuộc đã nuôi dạy nàng thế nào mà lại có thể dưỡng ra một người xuất sắc đến như vậy? Có thể truyền cho ta chút kinh nghiệm không, chứ nữ nhi kia của ta đã mười ba tuổi mà cả ngày đều giống như con khỉ, cái gì cũng không biết, khiến ta sầu muốn chết.”
Có người khen nữ nhi nhà mình, Ân thị tự nhiên là cao hứng, trong miệng lại khiêm tốn nói: “Triệu thái thái khen trật rồi, nhà chúng ta như vậy, có thể dưỡng ra khí phái đại gia gì chứ? Ta thấy cô nương nhà các ngươi cũng rất tốt mà, tiểu cô nương phải hoạt bát một chút mới tốt. Đừng giống như nữ nhi này của ta, từ nhỏ đã chững chạc giống như tiểu đại nhân, không được người ta thích.”
Tô Ngọc Uyển âm thầm trợn trắng mắt.
Nàng sẽ ở trước mặt Tô Trường Thanh, thậm chí là Lê ma ma làm nũng, chỉ có không làm nũng với Ân thị mà thôi. Bởi vì Ân thị quá mức nhu nhược, động một chút liền khóc, khiến cho Tô Ngọc Uyển từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã phải nhọc lòng vì mẫu thân của mình, sợ bà không được lòng Tô Trường Thanh, làm ảnh hưởng đến địa vị của tỷ đệ các nàng trong nhà; sợ Tô lão phu nhân ngầm khiến bà nén giận, sợ hạ nhân lợi dụng bà khi dễ nàng.
Lúc nàng và Ân thị ở cùng nhau, nàng giống như mẫu thân còn Ân thị lại giống như đứa trẻ. Bây giờ Ân thị lại ngại nàng không giống như trẻ con bình thường…
Triệu nhị phu nhân lại nhìn Tô Ngọc Uyển nói: “Nhưng mà ta lại thích đại cô nương như vậy hơn. Nàng có khả năng như vậy, gả đến nhà ai cũng đều có thể làm đương gia chủ mẫu, có chỗ đứng của riêng mình, sẽ không để chính mình bị khinh bỉ.”
“Cái này ta cũng rất yên tâm.” Ân thị cũng tán đồng.
Nghe hai người thay nhau khen mình như vậy, Tô Ngọc Uyển cũng có chút ngượng ngùng. Muốn rời đi, lại lo lắng Triệu nhị phu nhân đào hố Ân thị. Mặc dù có Lê ma ma ở lại, nhưng bà dù sao vẫn là hạ nhân, cũng không thể tùy ý xen mồm được. Ân thị lại không có tâm nhãn, Triệu nhị phu nhân cố tình sắp xếp cơ hội quen biết Ân thị, lại thân thiện kết giao với bà như vậy, nếu nói bà ta không có tâm tư khác, là ai cũng sẽ không tin. Nếu như bà ta thừa dịp Ân thị không chú ý mà muốn bà đáp ứng gì đó, chỉ sợ Ân thị sẽ không phòng bị mà rơi vào bẫy của bà ta.
Tô Ngọc Uyển đành phải nhẫn nại ngồi ở một bên, cúi đầu xuống thấp, ra vẻ ngại ngùng không nói.
Sau khi khen Tô Ngọc Uyển một trận, Triệu nhị phu nhân liền quay sang nói chuyện với Tô Ngọc Uyển: “Tô đại cô nương, ngươi đi phủ thành cũng hơn hai mươi ngày, mẫu thân ngươi ở nhà rất nhớ ngươi đó.”
Tô Ngọc Uyển hơi hơi mỉm cười.
Nàng biết, Triệu nhị phu nhân hao hết tâm tư cùng Ân thị kết giao, vừa rồi lại nói vòng vo nửa ngày, chính là vì dẫn ra này một câu này đây.
Nàng cũng đáp lời theo ý của Triệu nhị phụ nhân: “Cữu tổ mẫu khách khí, cho nên muốn ta ở lại bên đó thêm mấy ngày.”
“Sao lại là khách khí? Đó là lão nhân gia bà yêu thương cô nương đâu.” Triệu nhị phu nhân cười nói, nói xong lại hỏi, “Cữu tổ mẫu ngươi có khỏe không?”
“Thân thể của Cữu tổ mẫu rất tốt, đa tạ Triệu nhị phu nhân nhớ thương.” Tô Ngọc Uyển cũng không muốn vòng quanh, nói luôn, “Cữu tổ phụ không yên tâm chúng ta, nói chúng ta cô nhi quả phụ ở Hưu Ninh không có chỗ dựa vào, bảo chúng ta dọn đến phủ thành ở. Ta cũng vừa mới thương lượng chuyện này với nương xong.”
“Dọn đến phủ thành?” Triệu nhị phu nhân có chút ngoài ý muốn. Lời này của Tô Ngọc Uyển nằm ngoài dự tính của bà, cho nên bà không khỏi có chút luống cuống, sửng sốt cả nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, cười nói với Ân thị: “Tô đại phu nhân có thể bỏ được cố thổ sao?”
Lời này đã nói trúng tâm tư Ân thị, bà thở dài nói: “Có chút luyến tiếc.”
Trên mặt Triệu nhị phu nhân lộ ra vui vẻ, đang muốn nói thêm hai câu khiến Ân thị từ bỏ ý định chuyển nhà, nào ngờ Ân thị cũng không chờ bà mở miệng đã nói tiếp: “Nhưng có luyến tiếc hơn nữa cũng phải chịu, đây là hảo ý của Cữu Tổ phụ và Cữu tổ mẫu nàng, muốn quan tâm tới nhà chúng ta. Nếu chúng ta cự tuyệt, thì cũng quá không biết điều đi. Tình cảnh của nhà chúng ta thế nào hẳn Triệu phu nhân ngươi cũng biết. Nếu không có Cữu Tổ phụ và Cữu tổ mẫu của nàng ở phía sau chống lưng, có lẽ chúng ta đã bị cắn nuốt sạch sẽ, một mảnh xương cốt cũng không còn rồi, làm sao còn có thể ngồi ở đây nói chuyện với ngươi được nữa?”
Lời này vừa khéo chặn lại những lời Triệu nhị phu nhân muốn nói, cho nên bà ta đành phải dựa theo Ân thị mà nói tiếp: “Ngươi nói cũng đúng, dọn đến phủ thành cũng rất tốt. Ít nhất vị bà bà và nhị đệ muội kia của ngươi sẽ không dám lăn lộn, hạ ngáng chân với nhà các ngươi nữa.”
“Còn không phải sao?” Nhớ tới khoảng thời gian tranh đấu gay gắt trước đây, Ân thị cũng có chút sợ hãi, cảm thấy chuyển nhà đi cũng rất tốt.
Bởi vì Ân thị lỗ tai mềm, không có chủ kiến, cho nên lúc Tô Trường Thanh còn sống, sợ bà bị người khác lợi dụng lừa gạt, vẫn luôn để bà ở nhà, rất ít khi để bà ra ngoài xã giao. Khó khăn lắm mới tìm được một người nói chuyện hợp ý, bây giờ lại phải rời đi, Ân thị cũng có chút không nỡ, lôi kéo tay Triệu phu nhân nói: “Ta chính là luyến tiếc ngươi. Nếu ngươi cũng có thể dọn đến phủ thành thì tốt rồi, đến lúc đó chúng ta vẫn sẽ có thể thường xuyên gặp mặt.”
Ân thị thực lòng luyến tiếc khiến cho Triệu nhị phu nhân cho dù có dụng tâm khác cũng không nhịn được mà tâm trạng bị ảnh hưởng theo, lôi kéo tay Ân thị thật lâu không nói ra lời, vành mắt cũng đỏ lên. Ân thị thấy vậy thì trong lòng càng thêm luyến tiếc và cảm động, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.
Triệu nhị phu nhân rút một tay về, dùng khăn tay lau lau khóe mắt, nói với Ân thị: “Chúng ta đã hợp ý như vậy, hay là kết thành thông gia đi? Nhi tử của ta còn nhỏ đã đậu tú tài, không phải ta khoe khoang nhưng mà cũng không có bao nhiêu người có thể làm được như hắn đâu. Ngươi cũng đã gặp hắn rồi, vóc người cao lớn, mi thanh mục tú, rất xứng đôi với đại cô nương nhà ngươi. Gia thế nhà ta cũng không kém, đại bá là huyện lệnh, nói không chừng sau này còn có thể giúp đỡ cho Cữu lão thái gia nhà ngươi cũng nên. Mấy trăm mẫu ruộng tốt và vài gian cửa hàng trong nhà đều do lão gia nhà ta quản lý. Nhà chúng ta bên kia thổ địa cằn cỗi, gió cát cũng lớn, lão thái gia nhà chúng ta đã sớm có ý định chuyển nhà đến Huy Châu rồi. Nếu hai nhà chúng ta liên hôn, ta sẽ tận lực khuyên nhủ lão thái gia nhà ta chuyển đến Huy Châu định cư. Đến lúc đó Uyển tỷ nhi muốn về nhà mẹ đẻ chỉ cần nhấc chân là đã có thể tới, mà ngươi cũng không phải nhớ nhung khổ sở.”
Triệu huyện lệnh là người Thiểm Tây. Bởi vì thấy Huy Châu địa linh nhân kiệt, văn phong hưng thịnh, con nối dõi nhà hắn không phong, nên đưa chất nhi tới nơi này để đọc sách. Triệu nhị phu nhân vốn cũng không theo tới, nhưng bởi vì Triệu gia nảy ra ý định liên hôn với Tô gia cho nên mới đón bà từ Thiểm Tây đến đây.
Sau khi đến đây, Triệu nhị phu nhân liền nghĩ cách kết bạn với Ân thị, từ đó mới có đoạn duyên pháp này.