Ân thị nghe Triệu nhị phu nhân nói xong thì cũng động tâm, quay đầu nhìn Tô Ngọc Uyển.
Tô Ngọc Uyển hơi cảm thấy bất đắc dĩ, cũng hiểu được phụ thân mình trước kia vì sao phải làm thế.
Nếu như hôm nay nàng không có ở đây, có khi mẫu thân đã đồng ý hứa hôn với người ta rồi cũng nên. Tuy nàng không biết Triệu gia thế nào, vị thiếu gia Triệu gia kia làm người ra sao, nhưng người vì bí phương mà cầu thân với nàng thì cũng không thoát được mấy chữ “hám lợi”. Một nhà mà gia phong chỉ đặt lợi ích lên đầu như vậy thì vị công tử Triệu gia kia có thể tốt được đến đâu, có thể trông cậy vào Triệu nhị phu nhân là người trọng tình trọng nghĩa được hay sao?
Một nhà như vậy mà mẫu thân còn cảm thấy tốt được thì nàng cũng chịu.
Nàng đỏ mặt, giả vờ thẹn thùng nói với Ân thị: “Nương, lúc con đến phủ thành, Cữu tổ mẫu đã giúp con thu xếp hôn sự rồi…”
“Hả?” Ân thị có chút ngoài ý muốn.
Lúc Hàn ma ma đến Tô gia cũng đã từng nói qua, sau khi bà trở về Trần gia, sẽ nói Trần lão phu nhân giúp Tô Ngọc Uyển nhìn xem có hôn sự nào thích hợp với nàng hay không. Nhưng mà đến nay vẫn chưa thấy tin tức gì, cho nên Ân thị cũng không dám hi vọng xa vời.
Không ngờ nữ nhi vừa đi một chuyến đã mang tin tức này về, vậy mà trước đó một chữ cũng không nói với bà.
Thấy Ân thị ngoài ý muốn, có vẻ như cũng không nắm rõ tình hình thì Triệu nhị phu nhân cũng hoài nghi, đoán chắc Tô Ngọc Uyển chỉ nói khéo để từ chối nghị thân với bà, bèn hỏi: “Là thiếu gia nhà ai? Chúng ta ở Huy Châu cũng có thân thích, nói không chừng cũng có thể biết được một hai.”
Tô Ngọc Uyển thầm mắng trong lòng, nhưng vẫn giả vờ cúi đầu, thấp giọng nói: “Là tam thiếu gia của Trần gia.” Lại thấy Ân thị vẫn còn đang ngây ngốc, không phản ứng lại thì kéo áo bà, ngượng ngùng nói: “Nương cũng đã gặp qua huynh ấy rồi. Chính là Trần Trác Lãng thiếu gia đến đây phúng viếng lúc phụ thân mất đó.”
“À, thì ra là hắn.” Ân thị bừng tỉnh.
Lúc Trần Trác Lãng tới và đi đều có thỉnh an bà, tuy lúc đó bà rất đau khổ, không có tâm tư để ý những chuyện xung quanh, nhưng Trần Trác Lãng dù sao cũng đại diện cho nhà ngoại tổ phụ của trượng phu nên bà cũng gắng gượng tinh thần ứng phó vài câu. Bà còn nhớ rõ Trần Trác Lãng lúc đó mặc trường bào lụa màu xanh đá, trông rất văn nhã.
Ân thị là nữ nhi tú tài, từ trước đến nay vẫn luôn có hảo cảm với những thiếu niên hào hoa phong nhã. Người ta còn là người Trần phủ, sau này cả nhà bà chuyển đến phủ thành, nói khó nghe thì chính là đến cậy nhờ Trần gia. Nếu nữ nhi có thể gả qua đó, vậy thì không còn gì tốt hơn. Tuy vị thiếu gia Triệu gia kia cũng không tệ, nhưng quê quán lại ở tận Thiểm Tây. Mặc dù Triệu nhị phu nhân nói sẽ dọn đến phủ thành, nhưng mà cái nhà kia vẫn chưa phải bà ấy làm chủ, có thể chuyển tới hay không cũng còn khó nói, nói không chừng gả nữ nhi đi rồi, muốn gặp lại sẽ càng thêm khó khăn.
Ân thị áy náy nói với Triệu nhị phu nhân: “Nếu Cữu tổ mẫu nàng đã nói như vậy, ta cũng không nên chen vào nữa. Ngươi cũng biết, chúng ta bây giờ đều phải dựa vào sự giúp đỡ của Trần gia…”
Triệu nhị phu nhân lặn lội từ Thiểm Tây xa xôi đến đây chính là vì muốn cưới được một tức phụ “tốt” như Tô Ngọc Uyển. Bà tự tin về gia cảnh khá giả của mình, nhi tử lại xuất chúng, chỉ cần bỏ chút tâm tư ra đánh chiêu bài tình cảm với Ân thị là có thể dễ dàng thu phục. Ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một Trần gia, đi theo tranh người với bọn họ.
“Vị tam thiếu gia của Trần gia kia là thứ phòng có phải không?” Triệu nhị phu nhân nghĩ nghĩ một chút mới ra vẻ quan tâm hỏi.
Bọn họ đến cầu thân ngoại trừ nhìn trúng bí phương trong tay Tô Ngọc Uyển, còn có một nguyên nhân khác là Trần gia. Nếu Triệu gia có thể tạo được mối quan hệ với Trần gia, Triệu huyện lệnh sẽ không cần phải lo lắng về chuyện khảo hạch công trạng cuối năm nữa. Hết hạn ba năm công tác xong, muốn thăng nhiệm hoặc điều nhiệm đến một chỗ giàu có và đông đúc cũng dễ hơn nhiều. Cho nên trước khi đến cầu thân, bọn họ đã hỏi thăm rõ ràng tình huống của Trần gia.
Ân thị lại không rõ ràng tình huống của Trần gia, nghe Triệu nhị phu nhân hỏi thì quay sang nhìn Tô Ngọc Uyển.
“Đúng vậy.” Tô Ngọc Uyển cũng thoải mái đáp, “Trần đại lão gia là cử nhân, bây giờ đang làm việc ở phủ nha; nhị lão gia năm trước đậu tiến sĩ nên được bổ nhiệm làm huyện lệnh. Tam lão gia là thứ xuất, chịu trách nhiệm xử lý công việc trong nhà, tam thiếu gia là người của tam phòng.”
Triệu nhị phu nhân thâm ý nhìn Ân thị một cái rồi cũng không nói gì thêm.
Bà tới cầu thân là muốn kết giao hai nhà, cũng muốn mượn đại phòng Tô gia làm bàn đạp để leo lên Trần gia. Nếu bà nói quá nhiều, Tô gia vì bà mà kết oán với Trần gia thì hôn sự này sẽ trở nên xấu hổ.
Tình huống xuất hiện bất ngờ này, bà còn phải về thương lượng với một nhà đại bá, trước đó chỉ cần có thể gieo vào lòng Ân thị một cây kim, sau này sẽ rất có lợi.
Ân thị lại nhìn về phía Tô Ngọc Uyển. Bây giờ Tô Ngọc Uyển chính là tâm phúc của bà, mọi chuyện trong nhà đều do nàng quyết định, cho dù là chuyện hôn sự của nàng cũng không ngoại lệ. Đây cũng là kết quả khuyên nhủ mỗi ngày của Lê ma ma trong thời gian vừa qua.
Tô Ngọc Uyển thấy bà như vậy thì cũng bó tay, bất đắc dĩ nói: “Nương, chuyện này chờ đến lúc chúng ta đến phủ thành xem xét cho kỹ rồi hãy nói. Con vẫn đang trong hiếu kỳ mà, có muốn vội nữa cũng không được.”
“Ừ, con nói cũng phải.” Ân thị gật đầu, quay sang nói với Triệu nhị phu nhân, “Chuyện này chúng ta có tâm nhưng lễ pháp lại không cho phép, trước cứ để đó đã, sau này lại tính tiếp.”
Triệu nhị phu nhân rất hài lòng với kết quả này. Hôn sự lần này thật ra đều là mệnh lệnh của đại bá, bà chỉ là người làm theo, chứ thực tâm bà cũng không mấy vừa ý với cửa hôn sự này. Cho dù Tô Ngọc Uyển có bí phương trong tay thì cũng chỉ là nữ nhi thương hộ, nhi tử bà còn nhỏ đã thi đỗ tú tài, tiền đồ vô lượng, biết đâu hai năm nữa còn có thể thi đậu cử nhân, cưới được một tức phụ là tiểu thư quan gia vào cửa thì sao. Hơn nữa quan hệ của Tô gia và Trần gia thế nào cũng chưa xác định rõ ràng được, nếu chỉ vì một cái hôn sự mà nháo lên, chẳng phải nhà bà sẽ thành giỏ tre múc nước, phí công dã tràng* hay sao? Cứ chờ thêm một hai năm nữa, nhìn tình hình cụ thể rồi mới tính, đó mới là thượng sách.
Giỏ tre múc nước, phí công dã tràng*: ý là dụng tâm làm việc gì đó nhưng chỉ vô ích, không đạt được kết quả.Nghĩ vậy nên bà ta cũng hùa theo Ân thị vài câu. Ân thị vốn còn đang lo lắng mình không đáp ứng sẽ khiến Triệu nhị phu nhân tức giận, nay thấy bà ấy chẳng những không trách mình, ngược lại còn thay bà suy xét mọi mặt thì trong lòng vô cùng cao hứng, càng thêm thân thiết với Triệu nhị phu nhân.
Lúc Triệu nhị phu nhân cáo từ, Ân thị còn kéo tay bà ta nói bao nhiêu là chuyện, đưa người ra tận cửa nhị môn quay trở về.
Nhìn mẫu thân như vậy, Tô Ngọc Uyển cũng có chút chua xót, mẫu thân như vậy cũng là vì trước giờ chỉ thui thủi trong phòng, không có bằng hữu gì, nếu có thể kết giao được với một người có thiện tâm, giúp bà khuây khỏa, có lẽ bà đã không như vậy.
Nhưng mà có bao nhiêu người là tâm tư đơn thuần, không chứa dị tâm chứ? Hai chị em dâu Tô gia, mấy vị phu nhân Trần gia và những vị phu nhân mà nàng biết, có ai mà không có tính toán riêng trong lòng đâu. Người đơn thuần không có tâm nhãn muốn sống được trong hậu trạch ăn thịt người này rất khó, không phải ai cũng có vận khí tốt như Ân thị, vưà có trượng phu tốt, mẹ chồng cũng không phải mẹ ruột của chồng, cha chồng còn ra sức bảo vệ, con cái lại không chịu thua kém, có thể bình an qua ngày mà không bị người tra tấn.