Tra Nam Tiện Nữ Kết Cục Thế Này Mới Đã

Chương 1

1.

Ta trùng sinh năm mười bảy tuổi.

Khi ấy, Thái tử Sở Hành vừa gặp nạn, được một nữ tử câm cứu giúp.

Sau khi bình phục, hắn lén đưa nàng theo về kinh, giấu trong Đông cung như châu như ngọc.

Hai người tình ý tương thông, hẹn ước cùng nhau vượt qua gian nan, đợi ngày thành thân phong quang rực rỡ.

Mà ta, chính là chướng ngại đầu tiên cần phải trừ bỏ.

Đời trước, bởi ta si mê mù quáng, buộc hắn phải cưới ta làm chính thê.

Thanh mai trúc mã, kết tóc phu thê.

Ngày hắn đăng cơ, việc đầu tiên làm là diệt toàn tộc ta.

Phụ thân cả đời trung quân ái quốc, chỉ vì ta mà mang tội danh tham ô, chết không nhắm mắt, tiếng xấu muôn đời.

Kiếp này, bằng mọi giá, ta phải ngăn chặn bi kịch ấy tái diễn.

2. 

Yến tiệc sinh thần của ta được tổ chức linh đình, náo nhiệt vô cùng.

Dẫu sao phụ thân ta cũng là đương triều Thừa tướng, thuở nhỏ từng làm bạn đọc sách cùng Thánh thượng.

Mẫu thân lại xuất thân thế gia vọng tộc, danh môn khuê các.

Thân phận của ta, so với những công chúa không được sủng ái, càng thêm tôn quý.

Người người đều quan tâm đến hôn sự của ta, Thánh thượng cũng không ngoại lệ.

Ngài uống mấy chén rượu, cười như đùa mà hỏi: “Ngươi có nguyện ý gả cho Chiêu vương không?”

Chiêu vương Sở Ly là nhi tử của tiên hoàng hậu, thuở nhỏ bệnh nặng, hai chân liệt bại, thân mang tật nguyền.

Cũng bởi y bị loại khỏi cuộc tranh đoạt ngôi vị, nên Sở Hành mới có thể đoạt được thế thượng phong.

Nếu Sở Ly thân thể mạnh lành, Sở Hành há có cơ hội chạm đến vị trí Đông cung Thái tử?

Kiếp trước, ta từng cự tuyệt thánh ân.

Ngài biết ta si mê Thái tử, chẳng hề trách phạt, chỉ khẽ thở dài một tiếng.

Về sau ta mới hay, người đề xuất chuyện hôn sự ấy với Thánh thượng, chính là Sở Hành.

Hắn thà từ bỏ chỗ dựa lớn là Thừa tướng, cũng muốn danh chính ngôn thuận cưới lấy nữ tử câm làm chính thê.

Thánh thượng thở dài, là thở cho một tấm chân tình gửi sai người của ta.

Nhưng kiếp này, ta chẳng muốn bước lại vết xe đổ.

Ánh mắt ta lặng lẽ nhìn về phía Sở Hành, chỉ thấy khóe môi hắn cong cong, đôi mắt đào hoa khẽ nhướng, chăm chú nhìn nữ tử rót rượu cho mình.

Nữ tử câm kia bị hắn nhìn đến đỏ mặt, lén kéo vạt áo hắn như làm nũng.

Thánh thượng thoáng bắt được ánh mắt ta, vừa định buông tiếng thở dài thì đã sững người.

Ta quỳ rạp xuống đất.

“Thần nữ nguyện gả cho Chiêu vương.”

Lời vừa dứt, quần thần đều biến sắc kinh ngạc.

Kể cả kẻ vẫn tưởng mình nắm hết thiên hạ trong tay – Sở Hành.

Sắc mặt hắn sầm xuống, không rõ là giận hay cười, ánh mắt đen kịt khó dò.

Thánh thượng trầm giọng hỏi: “Doanh Doanh, ngươi hiểu rõ mình đang nói gì chứ? Là gả cho Chiêu vương đó.”

Sóng mũi cay xè, lòng ta chộn rộn.

Thánh thượng quả thực thương ta như trưởng nữ.

Rõ ràng ngài cũng mong ta gả cho Chiêu vương, nhưng vẫn không nỡ ép buộc, chỉ muốn ta nghĩ suy cho thấu.

Phụ thân ngồi không yên, hận chẳng thể lập tức đứng dậy tạ tội thay ta.

Dẫu sao, ai nấy đều rõ, ta từng yêu Sở Hành sâu đậm nhường nào.

Ta cúi mình dập đầu, thành tâm tạ ân.

“Thần nữ, can tâm tình nguyện.”

3. 

Một câu "can tâm tình nguyện", thật là khí phách!

Sắc mặt Thánh thượng biến ảo khó lường, cuối cùng buông chén rượu, chậm rãi đứng dậy bước đến trước mặt ta:
“Doanh Doanh, trẫm cam kết với ngươi, đời này của Chiêu vương, chỉ có một mình ngươi là vương phi.”

Lời quân vương, há có thể là chuyện đùa!

Một câu định đoạt, chặn đứt mọi đường nạp thiếp của Chiêu vương từ nay về sau.

Chúng nhân đồng loạt liếc nhìn Chiêu vương, ánh mắt đầy vẻ thương hại.

Ta cũng thuận thế ngẩng đầu, lần đầu nhìn kỹ vị hôn phu tương lai của mình.

Y ngồi trên xe lăn, sắc da nhợt nhạt như sương giá, vai hơi rụt, trên mặt mang theo vẻ bất lực:
“Phụ hoàng, nhi thần nào có thể yêu thương ai chứ!”

Chuyện ấy của nam nhi, nào dễ thốt thành lời.

Vậy mà Chiêu vương lại nói ra một cách thẳng thắn ung dung, khiến ta bất giác đối với vị hoàng tử tàn tật này, thêm phần nhìn bằng con mắt khác.

Yến tiệc vẫn tiếp tục, ta bị mọi người xúi giục, cuối cùng đành ngồi xuống bên cạnh Chiêu vương.

Y rót cho ta một chén trà sữa nóng, dịu giọng bảo:
“Mong nàng thứ lỗi, ta khiến nàng phải chịu khổ rồi.”

Trà sữa ngọt ngào, vị lại vừa miệng ta ngoài sức tưởng.

Ta quay đầu, ném về phía Sở Hành một nụ cười trêu chọc:
“Không sao, còn hơn là gả cho Thái tử.”

Nữ tử câm đứng sau lưng Sở Hành, ánh mắt nhìn ta lạnh băng, oán hận thấu xương.

Kiếp trước nàng ta cũng chính là như vậy.

Trước mặt Sở Hành thì yếu đuối như sương, sau lưng lại độc ác tựa rắn rết.

Ta đời này chẳng thể nào quên — chính tay nàng ta b*p ch*t đứa trẻ còn trong tã, sau đó lại giả bộ tuyệt vọng muốn tìm cái chết.

Vì muốn dỗ dành nàng ta, Sở Hành đích thân cắt đứt gân chân ta, mặc cho cung nhân cướp đi chiếc chăn cuối cùng giữ ấm thân ta giữa đêm đông giá rét.

Trước lúc chết cóng giữa lãnh cung, trong đầu ta chỉ nghĩ một điều...

Nếu ông trời cho ta một lần nữa làm lại— ta nguyện khiến đôi cẩu nam nữ kia, cùng nhau xuống địa ngục!

Bình Luận (0)
Comment