4.
Ta uống hơi nhiều, men rượu dâng lên, mơ màng trở về viện.
Trong viện tĩnh lặng như tờ, đám nha hoàn hầu hạ chẳng rõ đã lui đi nơi nào.
Đành phải tự mình thắp đèn, châm lửa soi sáng.
Dưới ánh nến chập chờn, hiện rõ khuôn mặt lạnh lùng của Sở Hành.
Hắn ngồi trên nhuyễn , khoác áo màu xám, tay đang nhẹ lướt trên dây đàn.
Sở Hành tinh thông cầm luật, cây cổ cầm kia vốn là lễ vật ta hao tâm tìm kiếm để tặng cho hắn.
“Doanh Doanh, lại đây.”
Ngón tay khẽ động, ngân lên một khúc âm thanh vang vọng.
Ta không hề nhúc nhích.
“Điện hạ nên trở về Đông cung thì hơn.”
“Sao nàng lại đồng ý ?”
Hắn đặt đàn xuống, nghiêng người tới gần, như khi xưa nhẹ nâng cằm ta.
Cử chỉ ấy, chẳng khác nào đang trêu chọc mèo con chó nhỏ.
“Là vì chuyện của Nhược nhi mà nổi giận, nên mới đồng ý gả cho Chiêu vương?”
Ta đầu óc choáng váng, mơ hồ khó chịu.
Vừa tỉnh mộng kiếp trước, nay lại đối diện hắn ở khoảng cách gần, chỉ để giữ bình tĩnh thôi cũng đã cố gắng đến kiệt sức.
Khoảnh khắc ngón tay hắn đưa đến, ta theo bản năng muốn cắn đứt.
Ta cật lực khống chế xúc cảm, nghiêng người tránh khỏi sự đụng chạm kia.
Cửa sổ chưa đóng, đêm gió rì rào, lùa qua làn da trần, khiến ta bất giác nhớ lại cảnh giãy giụa hấp hối nơi lãnh cung năm ấy.
Ta siết chặt nắm tay, để móng tay ghim sâu vào thịt, dùng đau đớn để kìm hãm thù hận chất chứa, cúi đầu khe khẽ lẩm bẩm:
“Chẳng phải đây là điều điện hạ muốn hay sao?”
Sở Hành khựng lại.
Ta ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn, tựa như say đắm nồng nàn:
“Chỉ cần là điều điện hạ mong cầu, ta đều có thể vì người mà thực hiện.”
“Dẫu có phải hy sinh hạnh phúc… hay cả tính mạng mình.”
Sở Hành sững sờ, lúng túng đến suýt nữa vội vã bỏ đi.
Hắn mưu trí không thiếu, nhưng đối với nữ sắc lại quá đỗi chậm lụt, bằng không đã chẳng để nữ tử câm kia xoay như chong chóng.
E rằng do Quý phi quá đỗi cường thế, nên hắn mới sinh lòng thương cảm với hạng nữ tử mềm mỏng cố chấp.
Điều này, là kinh nghiệm ta rút ra được từ chính nữ tử câm Miêu Nhược Nhi ấy.
Quả thực… hiệu nghiệm vô cùng.
5.
Hôn kỳ giữa ta và Chiêu vương đã định, chọn ngày là nửa năm sau.
Chuyện này khiến kinh thành xôn xao, lời bàn tán lan khắp phố phường.
Ta chỉ an nhiên ở trong khuê phòng chờ ngày xuất giá, mọi lời mời qua lại đều chẳng để tâm.
Cho đến khi yến hội tại Đông cung được tổ chức, mừng ngày Thái tử nhược quán.
Kiếp trước, để mừng ngày hắn thành niên, ta đã chuẩn bị suốt nửa năm, hao phí bạc vàng tìm được một cây cổ cầm quý, chính là cây hắn từng gảy trong phòng ta.
Cây cầm ấy có tên là "Tình Ti".
Về sau, hắn đem tặng nó cho Miêu Nhược Nhi, nàng ta tháo hết dây đàn, c*m v** lọ cổ cao để làm vật trang trí.
Tựa như tình ti của ta, từng sợi đều bị cắt đứt.
Nàng ta chỉ là một nữ tử câm nơi thôn dã, chẳng hiểu cầm luật, nhưng lại biết cách khéo léo thao túng lòng Sở Hành.
Còn ta vì Sở Hành mà khổ công học đàn, đến cuối cùng trong mắt hắn lại chẳng đáng một lời khen.
Ta từng trân quý cây đàn ấy, lau dây chăm sóc từng chút, nâng niu gìn giữ.
Ngày Sở Hành nhược quán, ta cố ý chọn chiếc váy dài lụa mỏng sắc đằng thanh.
Trao lễ vật xong, ta cùng vài tiểu thư thế gia thân quen lui vào nội thất nghỉ ngơi. Khói than lượn lờ, ta cũng cởi chiếc đại y khoác ngoài ra.
“A, chiếc váy này, sao lại giống hệt của Miêu cô nương thế?”
“Sao lại thế được? Váy này là Quý phi ban tặng đó.”
Ta khẽ mở mắt, giả vờ ngạc nhiên.
Miêu Nhược Nhi lướt qua một tia đắc ý nơi khóe môi.
Ta chỉ khẽ lắc đầu, tiếp tục sưởi tay bên lò than.
Có lẽ vì kết cục kiếp trước quá lạnh giá, nên ta đặc biệt sợ rét. Mỗi ngày đều đốt lò than cho ấm, đến nỗi đám tiểu nha hoàn trong phủ cũng tranh nhau tìm cớ đến viện ta làm việc để sưởi.
“Này, Miêu cô nương, chiếc váy kia của cô từ đâu mà có?”
Miêu Nhược Nhi có phần lúng túng, viết mấy chữ lên giấy: “Ta không biết.”
Lại viết thêm: “Là Thái tử điện hạ tặng.”
Tức thì, bầu không khí trong phòng bỗng trầm xuống.
Miêu Nhược Nhi luống cuống, hoảng hốt nhìn sang thị nữ bên người như cầu cứu.
Nha hoàn kia chỉ hừ một tiếng, đảo mắt ra chiều khó chịu.
Một lúc sau mới có vị tiểu thư nhẹ nhàng hỏi: “Miêu cô nương, chẳng hay... giữa cô và Thái tử là quan hệ gì?”
Thị nữ đưa lên điểm tâm, ánh mắt ra hiệu nàng ta nên cân nhắc ngôn từ cho cẩn thận.
Miêu Nhược Nhi lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng lại nhìn về phía ta.
Ta khẽ mấp máy môi, nói một câu bằng khẩu hình.
Nàng ta trừng mắt nhìn ta đầy hận ý, hít sâu một hơi, rồi viết:
“Điện hạ… nói sẽ cưới ta.”