“Vậy… điện hạ dẫn thiếp cùng đi săn thu được chăng?”
Thấy thời cơ vừa đủ, ta liền thuận thế chuyển hướng câu chuyện.
Nếu ta nhớ không nhầm, thì kỳ săn thu sắp tới sẽ xảy ra hỏa hoạn, Miêu Nhược Nhi vì cứu Thái tử mà trọng thương.
Sau khi được ngự y cứu chữa, nàng ta kỳ tích... mở miệng nói được.
“Chuyện lần trước khiến các tiểu thư không vui, nay nhân dịp này, cũng nên để họ thấy điện hạ phong thần tuấn nhã thế nào.”
Sở Hành mắt ánh dịu dàng: “Đó đều là người mẫu phi chọn làm Thái tử phi, nàng không để tâm sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: “Thiếp từng nói rồi — chỉ cần là vì điện hạ, điều gì cũng nguyện.”
“Nhược Nhi nàng ấy…”
“Miêu cô nương hiền lành, lại là người trong lòng điện hạ, chọn một đích nữ ôn hoà làm chủ mẫu để không ức h**p nàng ấy — há chẳng là điều hợp lý?”
Sở Hành trầm mặc.
Bị phụ hoàng cùng mẫu phi quở trách liên tiếp, hắn tạm thời đã buông bỏ chuyện phong Miêu Nhược nhi làm Thái tử phi.
Lời ta vừa nói, chẳng khác gì đã tính toán thấu đáo thay hắn mọi bề.
“Nàng thực lòng… không bận tâm sao?”
Ta nghẹn giọng, gượng cười, nước mắt lấp lánh nơi khóe mi: “Không sao cả… chỉ cần người nhớ đến thiếp… là đủ rồi.”
Hắn ôm chặt ta vào lòng, ta nhẹ tựa đầu lên vai hắn.
Ánh mắt ta, lạnh băng như sương.
Thật sự… chỉ muốn nôn ra tại chỗ.
7.
Ta thay Sở Hành nói trăm điều hay lẽ phải, đám quý nữ mới miễn cưỡng chịu cùng xuất hành.
Phần nhiều trong số đó đều thân thiết với ta, nhìn ta bằng ánh mắt như hận rèn sắt chẳng thành thép.
Trước khi khởi hành, Thánh thượng quét mắt nhìn Miêu Nhược Nhi, thần sắc lạnh lẽo.
Sở Hành nghiêng người, lập tức che nàng ta phía sau lưng.
Ta lặng lẽ quan sát, thấy nàng ta đã gầy hơn lần trước không ít.
Chẳng rõ lần này lại giở trò khổ nhục kế nào.
Vốn dĩ ta sẽ đồng hành cùng các quý nữ trên một cỗ xe, nào ngờ Chiêu vương dẫu chân tật nguyền cũng nhập cuộc.
Bất đắc dĩ, ta đành ngồi cùng xe để tiện chăm sóc.
Khi xuống xe, Chiêu vương cả người tựa hẳn lên ta, cười như chẳng biết nặng nhẹ: “Cực khổ cho Doanh Doanh rồi.”
Ta nghiến răng nói khẽ: “Vương gia quá lời.”
Sở Hành cùng mấy vị hoàng tử cưỡi ngựa dũng mãnh, phóng khoáng xông lên đầu hàng, roi trong tay vung lên đầy khí thế.
Giương cung, bắn tên, con mồi ngã gục, một mạch không ngắt quãng.
Ta đẩy xe lăn của Chiêu vương, thấy môi hắn khẽ mím, thần sắc có chút sa sút.
“Ngài muốn thử không?”
Ta đưa cung tên trong tay mình cho hắn.
Hắn hơi ngẩn người rồi nhận lấy.
“Ta chạy nhanh lắm, dù đẩy theo vương gia cũng chẳng vướng víu gì đâu.”
Hồi nhỏ để có chuyện nói cùng Sở Hành, ta từng lén học tập kỹ năng từ binh sĩ trong quân doanh.
Chạy nhanh với ta chẳng phải chuyện khó.
Chiêu vương khóe môi khẽ cong, trông như muốn thử sức một phen.
Chúng ta không dám mạo hiểm tiến sâu, chỉ quanh quẩn nơi cửa vào săn trường.
Chẳng bao lâu, Sở Hành cưỡi ngựa đuổi theo một con hồ ly hướng về phía chúng ta.
Chiêu vương giương cung, bắn trúng chân trước con hồ ly.
Con hồ ly khập khiễng, nhảy đến chân ta.
Ta thoáng do dự, trong lòng chợt không nỡ hạ thủ.
“Nó bái nhận chủ nhân đó!” — Chiêu vương cười khẽ.
Con hồ ly chớp mắt tròn xoe nhìn ta, ta không kìm được, đưa tay v**t v* đầu nó một cái.
“Nếu thích thì nuôi đi.”
Ta vừa hé môi thì một mũi tên xé gió lao đến, Chiêu vương giật tai con hồ ly nhấc bổng lên, còn mũi tên kia đã cắm sâu vào thân cây phía sau.
“Chân đệ bất tiện, nhưng sức tay lại chẳng nhỏ nhỉ.” — Sở Hành lạnh giọng.
Ta giật mình vì sự việc bất ngờ, trong thoáng chốc như lại thấy vết máu tung tóe lúc phụ mẫu tự vẫn trong lao.
Toàn thân run rẩy.
Chiêu vương nắm lấy cổ tay ta, buộc ta bình tĩnh.
Sở Hành quay người xuống ngựa, chậm rãi tiến về phía ta.
Một bước, hai bước, ba bước… càng lúc càng gần.
Ta thì thầm thật khẽ.
Chiêu vương nghiêng người lắng nghe, lông mày khẽ nhíu lại rồi dần dãn ra.
“Bổn vương sẽ giúp nàng.”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng rõ là hắn thực sự nghe rõ lời ta… hay ta nghe nhầm lời hắn.
Hay… chính ta cũng không chắc, có thực sự nghe rõ điều hắn vừa nói!
“Doanh Doanh, nàng thích hồ ly sao?”
Sở Hành cất lời hỏi.
Nữ tử câm vừa thấy hắn xuống ngựa, lập tức dính sát bên.
Gió lạnh lùa qua, mùi hương là lạ lướt qua chóp mũi.
Thoáng cái đã tan.
Chẳng giống hương trầm, lại như thứ hương liệu đặc chế. Ta nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Nhược Nhi.
Nàng ta khẽ cười với ta.
Nụ cười kia, càng nhìn càng thấy chột dạ.
Đúng lúc ấy, biến cố bỗng xảy ra.