Một con báo săn từ rừng sâu đột ngột lao ra.
Thị vệ như lâm đại địch, đồng loạt hô vang: “Hộ giá! Hộ giá!”
Bọn họ định xông lên bảo vệ, tiếc là đã không còn kịp nữa.
Con báo kia ánh mắt hung hãn, nhắm thẳng về phía Sở Hành lao tới.
Hoặc nên nói, là nhắm vào Miêu Nhược Nhi sau lưng hắn.
Giờ phút ấy, trong tay Sở Hành chỉ có cung mà không có tên, muốn tay không trấn áp mãnh thú quả là si tâm vọng tưởng.
Hắn ôm chặt Miêu Nhược Nhi, lăn lộn mấy vòng mới thoát khỏi phạm vi công kích, lúc bấy giờ mới vội vàng nhìn về phía ta.
Chiêu vương vẫn bình tĩnh như núi, kéo ta nép vào sau xe lăn.
Hắn giương cung, nhắm thẳng vào con báo dữ.
Lòng ta bỗng dấy lên tuyệt vọng.
Đó là bộ cung tên ta đặt riêng chế tạo, nhẹ hơn loại thường, uy lực sát thương cũng kém hơn.
Ngay cả hồ ly còn chẳng thể hạ gục trong một tên, huống chi là loài báo hung tợn này.
“Vút—”
Tiếng xé gió lướt qua bên tai.
Con báo ngã gục, máu tươi văng khắp ngoại bào của ta.
Lần này, ta không hề thấy khiếp sợ, trái lại còn cảm thấy khoái ý vô cùng.
Chiêu vương cởi ngoại bào, choàng lên người ta, rồi nghiêng người kề sát tai ta, trầm giọng nói:
“Ta sẽ giúp nàng… giết hắn!”
8.
Chiêu vương một tiễn hạ báo, Thánh thượng long nhan mừng rỡ.
Ngài ban thưởng hậu hĩnh cho tất cả những ai có mặt tại trường.
Chỉ trừ mỗi Sở Hành.
Chúng nhân đều trông thấy rõ ràng, trong phút giây sinh tử cận kề—
Thái tử điện hạ chẳng quan tâm tình huynh đệ thủ túc, cũng chẳng đoái hoài thanh mai trúc mã, chỉ ôm chặt nữ tử câm mà chạy tháo thân.
Đêm ấy, Sở Hành quỳ gối trước cửa hành cung.
Nội thị qua lại xung quanh, ai nấy đều im như thóc, chẳng dám thở mạnh.
Thánh thượng ban cho ta một chiếc đại bào thêu văn công.
Tay nghề tinh xảo, từng đường thêu chim công sinh động như thật.
Khi lĩnh thưởng, ta tình cờ đứng ngay cạnh Sở Hành.
Thái giám âm thanh the thé: “Thánh thượng có dặn, chiếc đại bào này thiên hạ độc nhất vô nhị.”
“Nếu có ai cả gan mô phỏng, tất lấy tội khi quân mà luận xử.”
Thánh thượng rõ ràng là đang thay ta đòi lại công đạo.
Một chiếc váy tầm thường mà Quý phi tùy tiện ban ra, chẳng những khiến Sở Hành mất mặt, còn đổi lấy thánh ân quý trọng.
Quả là buôn bán lời lãi.
Quả đúng như câu: “Hài nhi biết khóc mới được bú no.”
Dù là Thánh thượng hay Sở Hành, đều bị chiêu ấy làm xiêu lòng.
Hắn quỳ nơi phiến đá xanh, lưng vẫn thẳng tắp.
Rõ ràng đang chịu trách phạt, nhưng ánh mắt nhìn ta lại tràn ngập xót xa.
Ta chợt nhớ thuở xưa, dẫu ta vô tội cỡ nào—
Hắn cũng chỉ biết quát mắng: “Vô lý làm loạn, được đằng chân lân đằng đầu.”
Trong mắt hắn, chỉ có Miêu Nhược Nhi thuần khiết khả ái.
Ôn nhu nhu thuận, hiểu lòng người.
Đã vậy, thì hãy để đóa giải ngữ ôn nhu kia—
Tàn tạ trước mặt hắn, cho hắn tự mình ngắm kỹ.
Ta nhận ân thưởng, cúi đầu dập trán tạ ơn.
Xoay người mà đi.
Từ đầu đến cuối, không hề liếc Sở Hành lấy một lần.
Ánh mắt hắn vẫn bám theo bóng lưng ta không rời.
Giống như năm xưa, ta cũng từng mải miết dõi theo bóng lưng hắn mà không biết mỏi.
9.
Đêm ấy, mấy vị tiểu thư thế gia đến viện ta sưởi ấm chuyện trò, thuận tiện thưởng thức chiếc đại bào thêu công.
“Mỹ lệ quá đỗi, nhìn đường kim mũi chỉ kia, nhân gian khó tìm được tay nghề nào tinh xảo đến thế.”
“So với chiếc quý phi ban tặng kia, e rằng món này còn cao quý, hoa mỹ hơn gấp bội.”
Ta sai nha hoàn nấu trà, khóe mắt lại liếc thấy một bóng người thấp thoáng nơi cửa.
Ta cố ý bật cười, thong thả nói: “Thánh thượng có dặn, y phục này thiên hạ độc nhất, phàm là đồ giả, há có thể sánh cùng?”
Bóng dáng nơi cửa khẽ run lên một cái.
“Thái tử đúng là hồ đồ, lại coi nữ tử câm kia là chính phi mà đối đãi!”
“Yến mừng nhược quán giao cho nàng tiếp đãi khách quý, đi thu săn cũng mang nàng theo, đến lúc sinh tử nguy nan cũng chỉ biết cứu nàng!”
Một vị quý nữ khẽ nắm tay ta, dịu giọng dặn dò: “Ngươi ngàn vạn lần chớ hồ đồ nữa.”
Ta đảo mắt nhìn khắp nhóm nữ tử có mặt trong phòng.
Các nàng phần nhiều tính tình kiêu ngạo, từng nhiều phen lời qua tiếng lại cùng ta.
Các nàng hiểu rõ, bản thân sớm muộn gì cũng bị gia tộc dùng làm quân cờ gả đi.
Cho nên chẳng mấy ai mơ mộng ái tình.
Song lại ít nhiều nể phục mối si tình một phía ta dành cho Thái tử.
Lại càng khinh thường nữ tử câm chẳng rõ xuất thân kia, chỉ biết bám víu lấy Sở Hành như tơ liễu cuốn cây.
Đối với ta, lại thêm phần cảm thương.
Dù cho giữa ta và họ, từng là đối thủ tranh vị trí thái tử phi.
Ngoài mặt tranh đấu gay gắt, nhưng sau lưng tuyệt chẳng giở trò hèn hạ.
Ấy là bởi khinh thường.
Còn Miêu Nhược Nhi lại là loại đối thủ ta chưa từng gặp.
Nàng ta giả vờ yếu đuối, đạo đức giả, ta thấu được mà vẫn không địch lại.
Kết cục là bại trận thảm thương.