Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 108 - Mượn Mạng Xài Tạm 2

Kiêu bá đang định kéo Nguyên Vị Ương trèo qua núi, Nguyên Vị Ương lại dừng bước nhìn lại, Kiêu bá cũng quay đầu, nghi hoặc nhìn sang.

Nguyên Vị Ương sắc mặt hờ hững nói: “Kiêu bá, không đi được, về thôi.”

Kiêu bá lớn tiếng nói: “Vị Ương công tử, vượt qua ngọn núi này là chạy được rồi.”

Nguyên Vị Ương lắc đầu nói: “Bây giờ lão tổ Chu gia đã là đệ nhất Thần Châu. Hắn còn mạnh mẽ hơn lúc đánh bại tổ tiên Nguyên Vô Kế rất rất nhiều.”

Kiêu bá không hiểu.

Nguyên Vị Ương tiếp tục nói: “Bỏ trốn rồi bị hắn bắt về, chẳng bằng chủ động ở lại. Ở lại bên cạnh hắn, còn có thể học được rất nhiều thứ từ người hắn.”

Kiêu bá trầm giọng nói: “Thế nhưng sau khi dùng các ngươi xong, hắn sẽ diệt trừ các ngươi! Ở lại chỉ là lành ít dữ nhiều!”

“Kiêu bá, ngươi vẫn chưa hiểu hay sao? Hắn ném cái dầu của chủ nhân Nê Hoàn cung xuống đây chính là một lời cảnh cáo.”

Nguyên Vị Ương xoay người, đi về phía Hòe Hoa cung, nói: “Hắn có thể ném cái đầu to như quả núi ngày xuống ngăn trước mặt chúng ta, cũng có thể ném nó lên người chúng ta. Chúng ta đều không cản được, chỉ có nước bị đè chết.”

Kiêu bá tâm thần chấn động mãnh liệt, lảo đảo đi về bên cạnh cô, lẩm bẩm: “Sao lão tổ Chu gia lại mạnh mẽ đến vậy, sao hắn có thể giao chiến với cả hai cường giả tuyệt thế mà còn để ý tới mọi hành động của chúng ta...”

Nguyên Vị Ương ngửa mặt lên nhìn trận chiến trong tiên cảnh trên bầu trời, sắc mặt hờ hững nói: “Hắn đã là tiên nhân cõi trần. Chỉ cần hắn không phạm sai lầm, tiên nhân vô địch, trường sinh vĩnh thọ. Chỉ có điều...”

Cô cảm thấy khó hiểu, hạ giọng nói: “Lão tổ Chu gia, ngươi còn tìm kiếm cái gì? Vì sao còn cần chúng ta phá giải công pháp luyện khí sĩ giúp ngươi?”

Nguyên Vị Ương trở lại Hòe Hoa cung, chỉ thấy biến động ngoài Hòe Hoa cung đã được dẹp yên, Hứa Ứng đang đợi bọn họ.

Kiêu bá thấy Hứa Ứng, mặt mo hơi đỏ lên, giơ ống tay áo che mặt, thầm nói một tiếng xấu hổ, nghĩ: “Ta nói hắn biết người là trí tuệ, biết mình là sáng suốt, không ngờ hắn lại đoán được chúng ta sẽ trở về, còn ở đây chờ chúng ta.”

Hứa Ứng lại không để ý, ngẩng đầu nhìn trận quyết chiến cuối cùng giữa Chu Tề Vân và bộ xương người trong tiên cảnh trên trời, sắc mặt thoáng chút lo âu nói: “Lão tổ Chu gia mạnh mẽ như vậy, ta cũng không thể tưởng tượng nổi. Ta vốn tưởng ít nhất cũng là lưỡng bại câu thương.”

Lúc trước y còn tự tin có thể chạy thoát khỏi vòng khống chế của Chu Tề Vân, bây giờ hoàn toàn không chắc chắn.

Nguyên Vị Ương cũng thầm lo lắng.

Chắc chắn Chu Tề Vân sẽ không cho phép bọn họ được như ý nữa, sẽ bắt bọn họ giải mã [Đà Ẩu tiên thư].

Không phá giải được thì chết.

Phá giải được thì cũng chết!

“Thế thì giao [Đà Ẩu tiên thư] cho hắn.” Hứa Ứng đột nhiên nói.

Nguyên Vị Ương kinh ngạc nhìn y, một lúc sau mới lặng lẽ gật đầu.

Trận chiến trong tiên cảnh trên bầu trời đã dừng lại, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bộ xương kia đứng trên không trung, kiếm trong tay đột nhiên ầm ầm vỡ nát, bộ xương vẫn đứng sừng sững không đổ.

Còn thiếu niên bạch mi Chu Tề Vân đang chỉnh sửa lại quần áo, nâng vạt áo cung kính quỳ xuống khấu đầu, hai tay đặt bên dưới, đầu cúi thấp.

“Dù sao ngươi cũng là ân sư của ta, cho dù ngươi không có ý tốt nhưng vẫn là có ơn.”

Chu Tề Vân sắc mặt như thường nói: “Ta giết ngươi là bất hiếu, nay quỳ xuống xin ân sư lượng thứ.”

Bộ xương kia cười ha hả: “Được được! Có đồ đệ như vậy, lòng ta rất an ủi. Ta cũng yên tâm ra đi!”

Bộ xương kia ầm ầm nổ tung, hóa thành bột phấn.

Chu Tề Vân thu liễm tiên cảnh, Thần Châu xán lạn như tranh lụa cuộn lại, chui vào cơ thể hắn.

Hắn từ trên bầu trời đi xuống, bước đi vững vàng, khi hạ xuống đất lại đột nhiên lảo đảo một cái, khóe miệng rỉ máu nhưng lại lập tức nuốt vào.

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương thầm vui mừng: “Hắn đã bị thương! Không phải hắn không có khiếm khuyết!”

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Chu Tề Vân lại liếc mắt nhìn cây hòe lớn, hàng mi trắng nhướn lên, hạ giọng nói: “Thấy ta bị thương, ngươi vẫn không ra tay ư?”

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương nghe vậy lông tóc dựng đứng, ai nấy run rẩy.

Lời nói của Chu Tề Vân ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa, bọn họ chỉ nghĩ một chút thôi mà thân thể đã run cầm cập, không dám liên tưởng quá nhiều.

Chu Tề Vân đi tới, sắc mặt hờ hững, gật đầu với hai người nói: “Mấy ngày tới ta muốn thấy kinh thư giải mã [Đà Ẩu tiên thư], các ngươi chuẩn bị chút đi.” Dứt lời hắn đi vào trong Hòe Hoa cung.

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương liếc mắt nhìn nhau, im lặng trong chốc lát rồi đồng thanh nói: “Rốt cuộc hắn có bị thương hay không? Hay là giả bộ bị thương để dụ dỗ một kẻ địch khác?”

Kiêu bá cực kỳ khó hiểu, vội vàng dò hỏi: “Các ngươi nói kẻ địch khác là ai?”

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương cùng nhìn sang cây hòe lớn, Kiêu bá nhìn theo ánh mắt bọn họ, nghi hoặc: “Công tử, các ngươi chỉ cây hòe này? Không thể nào, cây hòe này chỉ là gốc cây mà thôi...”

Hứa Ứng ghé sát tai Nguyên Vị Ương nói nhỏ: “Đầu óc quản gia nhà ngươi có hơi ngu ngốc, đừng có chuyện gì cũng nghe theo hắn, sẽ liên lụy tới ngươi đấy.”

Nguyên Vị Ương ưu nhã nhỏ giọng đáp lời: “Ta biết. Nhưng nhiều khi ta không thể làm trái lời hắn, mẫu thân ta rất nghiêm khắc, bảo ta ra ngoài phải nghe hắn.”

Hứa Ứng nói: “Sẽ kéo ngươi ngốc đi đấy. Vành tai ngươi đẹp quá, óng ánh long lanh, cứ như trong suốt vậy, còn có ánh sáng xuyên qua nữa.”

Vành tai Nguyên Vị Ương đỏ lên.

Kiêu bá sắc mặt âm trầm, đi tới giơ hai tay ngăn giữa hai người, tách bọn họ ra.

Hứa Ứng cười ha hả nói: “Đi thôi, trở lại ngủ một giấc, mai tới phá giải [Đà Ẩu tiên thư]!”

Tối hôm đó sóng êm gió lặng.

Tới ban đêm giờ sửu, đột nhiên sấm sét vang dội, mặt đất rung chuyển kịch liệt, gian phòng của lão tổ Chu gia Chu Tề Vân nổ tung. Mọi người lao tới bên ngoài gian phòng, chỉ thấy trên song cửa sổ có cái bóng lay động, trong phòng có động tĩnh mơ hồ, mọi thứ chập chờn bất định.

Đột nhiên tiếng răng rắc vang lên, từng sợi rễ thô to phá tan mặt đất chui lên, như từng con rắn lớn cực kỳ tráng kiện, cuốn thành hình cầu, bao chặt căn phòng của Chu Tề Vân!

Một lát sau, cây hòe khổng lồ rung chuyển kịch liệt hai lần rồi không còn động tĩnh.

Hứa Ứng cũng ở trong đám người, không hiểu trong phòng Chu Tề Vân đã xảy ra chuyện gì.

Đang lúc nghi hoặc, đột nhiên dưới tầng tầng lớp lớp rễ cây, cửa phòng bật mở. Chu Tề Vân mở cửa phòng từ trong ra, khí sắc đã khá hơn lúc trước rất nhiều, nói: “Ta mượn sinh cơ hoạt tính tám ngàn năm của đại hòe đạo hữu, bây giờ đã khá hơn nhiều. Các ngươi quay lại nghỉ ngơi đi.”

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương da đầu run rẩy, ai nấy lẳng lặng quay người trở về.

Một lúc lâu sau Nguyên Vị Ương mới nói nhỏ: “Ngài chuông đã nói, cây hòe lớn còn tám ngàn năm nữa là bị thiêu chết.”

Hứa Ứng lẳng lặng gật đầu nói: “Hắn giả bộ bị thương dụ dỗ cây hòe lớn ra tay đánh lén, nhưng thực ra đã có ý đồ cướp đoạt sinh cơ của cây hòe. Cây hòe chỉ cần ra tay là rơi vào bẫy của hắn.”

Nguyên Vị Ương nói: “Thật ra, hắn bị thương rất nặng.”

Ánh mắt Hứa Ứng lập lòe ánh sáng, khi Chu Tề Vân đánh chết chủ nhân Nê Hoàn cung, đúng là hắn đã bị thương rất nặng, khi đó cây hòe mà ra tay chắc chắn sẽ giết chết hắn. Nhưng Chu Tề Vân ra vẻ bị thương, ngược lại khiến cây hòe không dám ra tay.

Đợi tới khi Chu Tề Vân trở lại trong phòng, bố trí xong xuôi lại dụ dỗ cây hòe ra tay.

Cây hòe chỉ cần ra tay, vậy thì chết chắc.

Bình Luận (0)
Comment