“Nhưng vì sao cây hòe lại muốn giết hắn?” Nguyên Vị Ương lấy làm khó hiểu.
Nếu cây hòe không ra tay, nó cũng không chết.
Thân thể nó rất khổng lồ, có rất nhiều sợi rễ, chôn sâu dưới lòng đất, không chừng thân thể dưới lòng đất còn khổng lồ hơn thân thể trên mặt đất nhiều lần. Muốn giết chết một sinh mệnh hùng vĩ như vậy, đúng là khó khăn.
Nhưng nó mà ra tay thì Chu Tề Vân sẽ tìm được nơi ý thức thần hồn của nó ẩn thân, từ đó giết chết nó!
Có lẽ cây hòe lớn muốn tìm một thân thể chuyển kiếp, Chu Tề Vân là cường giả mạnh mẽ nhất ở đây, còn đang bị thương, nếu không thể phản kháng được nó thì nó có thể đoạt xá Chu Tề Vân. Dù sao nó chỉ còn tám ngàn năm tuổi thọ.
Hứa Ứng trong lòng bồi hồi nói: “Cuộc sống của chúng ta chỉ hơn trăm năm, khổ sở tu luyện như lão tổ Chu gia cũng chỉ có hơn ba trăm năm tuổi thọ. Cây hòe lớn tuy sinh cơ đoạn tuyệt nhưng vẫn có tám ngàn năm tuổi thọ. Nó bỏ qua tám ngàn năm tuổi thọ đi đoạt xá một nhân loại sáng nở tối tàn, đúng là được không bù nổi mất.”
Nguyên Vị Ương suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ cây hòe lớn chứng kiến Chu Tề Vân thi triển địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa, bộc lộ Thần Châu tiên cảnh, khiến nó cảm thấy có thể dựa vào phương pháp này sống sót vĩnh viễn.”
Hứa Ứng đột nhiên rùng mình một cái.
E rằng khi đó Chu Tề Vân đã có ý định ám toán cây hòe, mượn sinh cơ của cây hòe để chữa thương cho mình. Đằng sau mỗi lời nói cử chỉ của hắn đều là bố trí, dụ dỗ cây hòe nhập cuộc.
Hắn không muốn bản thân bị thương quá lâu, vì hắn còn phải làm chuyện thứ hai.
Cây hòe chính là thánh dược chữa thương của hắn.
Như vậy, Chu Tề Vân lựa chọn khu vực bên cạnh cây hòe làm địa điểm quyết chiến giữa bản thân và chủ nhân Nê Hoàn cung, có phải đã có ý định ám toán cây hòe từ lâu rồi không?
“Có lẽ cây hòe là kẻ đại gian đại ác đúng như quả chuông đã nói, nhưng Chu Tề Vân dùng thủ đoạn câu cá khiến hắn phạm sai lầm, tâm cơ quá sâu, không phải chính đạo.”
Hứa Ứng nghĩ tới đây, đột nhiên nhớ lại lời của Chu Tề Vân.
“Đối mặt với mấy lão già mà không chịu chết này, đúng là không thể phạm vào bất cứ sai lầm nào. Một sơ suất nhỏ nhoi nào đó cũng có thể dẫn tới tử vong.”
Sai lầm, mang ý nghĩa tử vong!
Tàn khốc như vậy đấy!
“Đối với chúng ta mà nói, Chu Tề Vân cũng là loại già mà không chịu chết. Chúng ta đối mặt với hắn cũng vậy, nhất định phải tránh mọi sai lầm, bằng không bất cứ sơ xuất nào cũng có thể dẫn tới tử vong!”
Hôm sau, khi tu luyện Hứa Ứng cảm nhận rõ ràng hương hoa hòe đã phai nhạt đi nhiều, cảm giác thiên địa nguyên khí nồng đậm tới tận phế phủ cũng từ từ thưa dần.
Nhưng hoa hòe trên cây vẫn nở rất rực rỡ, chỉ trong một đêm mà mỗi cành cây mỗi nụ hoa đều nở rộ, như đang dùng chút sinh mệnh cuối cùng để nở hoa, lưu lại sắc thái xán lạn khác biệt giữa cõi âm.
“Đáng tiếc, ngươi sai mất một bước.” Hứa Ứng nhìn hoa hòe tàn lụi rơi đầy trời, trong lòng thầm nhủ.
Y trở lại đại điện, bắt đầu phiên dịch [Đà Ẩu tiên thư] từng câu từng chữ một.
Cây hòe đã chết, chủ nhân Nê Hoàn cung cũng đã chết, bạch cốt đại đế bỏ trốn. Sau khi thương thế của Chu Tề Vân khỏi hẳn sẽ làm chuyện thứ hai. Trong thời gian này, Hứa Ứng nhất định phải giải mã [Đà Ẩu tiên thư].
Còn giải mã được bao nhiêu, Hứa Ứng phải tự cân nhắc.
Giải mã quá nhiều thì giữ lại y chẳng còn tác dụng gì; giải mã quá ít thì giữ y lại chẳng có tác dụng. Tốt nhất là ở giữa hữu dụng và vô dụng, có thể mới giữ được tính mạng.
Hơn nữa nhất định phải đưa ra chân kinh.
Thiên phú và ngộ tính của Chu Tề Vân đều cao tới mức đáng sợ, nếu trong kinh thư đưa hắn có sai lầm, rất dễ bị hắn phát giác. Bị người như vậy nghi ngờ tâm địa của ngươi, chính là tự tìm đường chết.
Hứa Ứng vừa giải mã tiên thư vừa tu luyện, hai bên không trở ngại lẫn nhau. Y còn định nhân lúc hoa hòe nở để đặt chân lên Khấu Quan kỳ tầng thứ hai, bây giờ cây hòe đã chết, chỉ e không thể tu luyện tới tầng thứ hai.
Hai ngày này, trong Hòe Hoa cung xuất hiện càng nhiều người của Chu gia, là con em và môn sinh Chu gia đã dọn sạch Thủy Khẩu miếu rồi chạy tới.
Trong đại điện, đám con cháu Chu gia sắc mặt vui mừng, không nhịn được nhìn về phía Hứa Ứng.
Hứa Ứng tập trung giải mã tiên thư, chẳng buồn để ý.
Không bao lâu sau, Chu Tề Vân xuất quan, tới tìm Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương dò hỏi: “Hai vị đều là người tài trí xuất chúng, có giải mã được [Đà Ẩu tiên thư] không?”
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương tự dâng phần giải mã tiên thư của mình ra. Chu Tề Vân đặt hai quyển sách bên cạnh nhau, lật cả hai ra, hai con ngươi một trái một phải đọc cùng lúc.
Một lúc lâu sau, Chu Tề Vân khép kinh thư lại nói: “Chỉ có chừng này?”
Nguyên Vị Ương nói: “Giải mã đến đây đã là cực hạn của ta.”
Chu Tề Vân nhìn về phía Hứa Ứng, Hứa Ứng ra vẻ khó xử nói: “Nếu có thể cho chúng ta một chút thời gian...”
Chu Tề Vân cuộn hai quyển kinh thư lại, bỏ vào trong túi nói: “Ta sẽ đến âm đình, tiếp Thiên tử âm đình. Các ngươi đi theo ta làm tùy tùng. [Đà Ẩu tiên thư] với điển tịch trong phủ, các ngươi cứ đọc thoải mái!”
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương thầm thở phào nhẹ nhõm, biết hai người giải mã vừa đúng, tạm thời giữ được tính mạng.
Hứa Ứng vội vàng nói: “Ta còn phải lên cây một chuyến, bằng hữu Ngoan Thất của ta còn ở trên cây.”
Chu Tề Vân xua tay: “Đi nhanh về nhanh. Binh sĩ của Chu gia ta đã bắt đầu đốn cây, tất cả mọi thứ ở đây đều sẽ mang đi.”
Hứa Ứng vội vàng ra khỏi Hòe Hoa cung, nhanh chóng đi về phía cây hòe, chỉ thấy rất nhiều na sư con cháu Chu gia đang bận rộn bên ngoài.
Có người quét dọn chiến trường, cắt nhỏ thi thể quái vật thành nhiều phần, phân loại các bộ phận khác biệt, luyện bảo luyện dược nấu ăn, đều được phân loại chỉnh tề.
Còn có người vẽ hình tượng đại đạo của quái vật khổng lồ, hình tượng đại đạo của cây hòe lớn. Một số khác thì tháo dỡ Hòe Hoa cung, xếp tòa cung điện này lên xe, không biết vận chuyển đến nơi nào.
Hứa Ứng đi tới dưới cây hòe lớn, chỉ thấy mười người nam nam nữ nữ lưng đeo hộp kiếm, điều khiển phi kiếm cắt cây hòe. Kiếm thuật của bọn họ khá tinh diệu, khi vận kiếm là toàn thân tỏa sáng, như một quả cầu tuyết lớn không ngừng lấp lóe ánh sáng.
“Chu Thiên Trảm Yêu kiếm, kiếm thuật hay lắm! Nếu hôm đó Chu Dương Chu huyện lệnh có kiếm thuật cỡ này, hắn đã không chết.”
Hứa Ứng khen một tiếng, đi qua bên cạnh bọn họ, nhẹ nhàng nhảy lên, bước đến gốc cây, men theo hoa văn như vẩy rồng trên cây, đi lên trên.
Dưới gốc cây, một giọng nói vang lên: “Đại huynh, hắn chính là Hứa Ứng.”
Mười mấy nam nữ đang đốn cây ai nấy ngẩng đầu nhìn lên trên, người vừa nói chính là đệ tử họ Chu được Chu Ấu U cứu khỏi tay Hứa Ứng.
Người được hắn gọi đại huynh là một nam tử khoảng ba bốn mươi tuổi, vóc dáng cao lớn, gương mặt khá giống Chu Tề Vân, trắng trẻo không râu ria, gương mặt khá đẹp đẽ, bôi thêm ít son phấn, quần áo cũng khá tinh xảo.
Người này chính là đại công tử trong nội phủ Chu gia, tên là Chu Thực.
“Đi, bám theo!”
Đám người Chu Thực lập tức nhảy lên, đuổi theo Hứa Ứng. Chu Thực nói: “Tạm thời đừng động thủ. Giết hắn ở đây e rằng sẽ có người biết, tổ tiên sẽ trách tội. Đi lên trên thêm một chút rồi giết hắn cũng không muộn.”
Mười mấy con cháu Chu gia oán hận nói: “Tên này tới địa bàn của Chu gia ta, còn dám ra tay giết người, không biết vì sao lão tổ tông vẫn giữ hắn lại!”
Chu Thực thản nhiên nói: “Lão tổ tông muốn trường sinh bất lão. Người đã tu luyện na pháp tới tận cùng, rất khó tiến bộ, cho nên chỉ muốn chiếm được truyền thừa yêu pháp để tham khảo. Hừ, lão nhân gia giữ chức mãi mà không chịu nhường, muốn vĩnh sinh mà không muốn làm hoàng đế, bảo đám vãn bối chúng ta làm sao trèo lên được?”