Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 111 - Nhổ Cỏ Phải Tận Gốc 1

Tuy Hứa Ứng đã lĩnh ngộ "Đà Ẩu tiên thư", biết tu luyện môn công pháp này thì nguyên dương sẽ mất sạch, dần dần trở thành ngoài nam trong nữ, nhưng không biết nguyên dương mất đi như thế nào, không khỏi cảm thấy hứng thú.

Đại công tử Chu gia Chu Thực từ bên dưới gầm thét lao lên, thân hình của hắn còn ở giữa không trung, đạo tượng tượng sau lưng đã hóa thành con vượn lông vàng dữ tợn, bàn chân nắm lấy vỏ cây, thân thể cao lớn song song với mặt đất, lao nhanh lên trên, khi tới cách Hứa Ứng hơn mười trượng thì đột nhiên xuất quyền đánh tới.

Dáng vẻ của hắn cực kỳ điên cuồng, đấu pháp này còn cuồng bạo hơn cả Ngưu Ma. Mỗi khi hắn đấm ra một quyền, đạo tượng hình con vượn lông vàng sau lưng hắn cũng đấm ra một cú, chỉ riêng quyền phong thôi đã khiến vỏ cây hòe dồn dập nổ tung.

Hứa Ứng thi triển Ba Xà bát thức, mãng xà quấn quanh người, chống chọi lại Chu Thực, nhưng bị chấn tới mức khí huyết sôi trào, không ngừng bắn lên trên. Đạo tượng Ba Xà bốc khói như hương hỏa, khí huyết không ngừng tiêu tán!

Hứa Ứng đột nhiên giơ tay kết thành kiếm chỉ, ngón trỏ và ngón giữa tay trái khép lại, ngón cái đè lên ngón út và ngón áp út, hai ngón tay đâm về phía trước.

Trong khu vực Hi Di, đạo tượng kiếm khí Phá Giới lập tức biến mất, ngay khoảnh khắc sau, một luồng kiếm quang như cầu vồng bắn ra từ vai phải Hứa Ứng, chém từ trên xuống dưới, chém thẳng vào Chu Thực!

Chu Thực khép hai tay lại, đỡ lấy kiếm khí, đạo tượng con vượn hung ác sau lưng hắn cũng khép hai bàn tay lại với nhau, tạo ra một tiếng sấm rền!

“Rầm!”

Một tiếng nổ vang lên, không ngờ lại là Chu Thực và đạo tượng con vượn bị ép đồng thời quỳ gối xuống, vỏ cây hòe dưới đầu gối cũng bị đập nát, bay khắp bốn phía!

Kiếm khí Phá Giới của Hứa Ứng gặp mạnh thì càng mạnh, lực cản càng mạnh khí kiếm khí chất chứa trong kiếm cũng càng mạnh!

Chu Thực quỳ gối trên vỏ cây, đạo tượng hình con vượn sau lưng đã bị một kiếm bổ đôi, kiếm quang nhắm thẳng vào đầu hắn, ép hắn tới mức tai mắt mũi miệng đồng thời chảy máu.

Một kiếm này chém tới cách mi tâm của hắn một tấc thì ngừng. Trên mặt Chu Thực, máu tươi hòa với mồ hôi chảy khắp bốn phía, nhưng hắn lại mỉm cười.

Sau lưng hắn, năm gã con cháu Chu gia đuổi theo, thấy vậy nhao nhao mở hộp kiếm, từng thanh phi kiếm xé gió bắn ra, đâm về phía Hứa Ứng.

Hứa Ứng thấy vậy, giơ kiếm chỉ bên tay phải đâm ra, từng thanh phi kiếm lập tức mất khống chế, bị kiếm ý của y điều khiển. Viu viu viu, uy lực của phi kiếm tăng vọt, mang theo lực lượng hùng hồn đâm lên người Chu Thực!

Kim Cương Bất Hoại thân của Chu Thực quá cường hãn, những phi kiếm này chỉ đâm vào người hắn hai tấc là ngừng, không cách nào tiến thêm một bước!

“Bản lĩnh lắm!”

Đại công tử Chu Thực kêu lên một tiếng rồi đột nhiên nhảy lên, người đang ở giữa không trung mà dị tượng đã biến đổi, con vượn hung ác sau lưng cháy lên ngọn lửa hừng hực, hóa thành một con Tam Túc Kim Ô, lao đến tấn công.

Trên hai cánh Kim Ô là ngọn lửa hừng hực, nhiệt độ cực cao, ẩn chứa Thái Dương tinh khí khủng khiếp, cánh chim vung lên thiêu cháy những thanh phi kiếm.

Ba cái chân của Kim Ô thì mở sọ phá não dễ như trở bàn tay, cho dù phi kiếm đánh lên trên đó cũng không thể làm chúng bị thương chút nào!

Hứa Ứng chống chọi lại vài chiêu, thật sự không đỡ nổi, không ngừng mượn lực thối lui lên trên cây, đột nhiên lại thi triển ra đạo âm “Thái” trong Nguyên Dục Bát Âm.

Trong cơ thể y, ngũ tạng lập tức được điều động, bụng to như cái trống, tai nghe thấy tiếng nước Thiên Hà chảy ngược, khuấy động cùng nguyên khí, tăng cường cho lục phủ ngũ tạng!

Hứa Ứng đón từng quyền của Chu Thực và Tam Túc Kim Ô, quần áo trên tay phải nổ đùng đùng, gân cốt cũng vang lên tiếng sấm, khí huyết tràn trề khuấy động, thậm chí Ba Xà đang quấn quanh người cũng vững chắc hơn nhiều lần, cứ như Ba Xà chân chính, có năng lực nuốt trọn bầu trời!

Y xuất quyền đánh ra, Chu Thực đang ở giữa không trung, chỉ thấy Ba Xà mở cái miệng đỏ máu, nuốt cả hắn và đạo tượng Kim Ô sau lưng vào trong!

Có điều đạo tượng Ba Xà không phải thực chất, đương nhiên không thể nuốt hắn vào thật. Nhưng lực lượng tích lũy trong quyền này lại thật sự đánh vào người hắn.

Thân thể Chu Thực nổ tung, đạo tượng Kim Ô sau lưng bị phá hủy, hóa thành khói bụi tiêu tán!

“Chẳng trách ngươi có thể giết chết nhiều cao thủ của Chu gia ta như vậy, Hứa yêu vương, ngươi đúng là quá lợi hại!”

Chu Thực cười duyên một tiếng, vừa rơi xuống dưới vừa tự tồn tưởng, thi triển một biến hóa khác trong Tam Thập Lục Thiên Cương ẩn cảnh công, sau lưng hiện lên đạo tượng Thiên Long.

Rồng uốn lượn trên cây, lao tới như bay, lại vọt từ dưới lên!

Hứa Ứng thi triển Nguyên Dục Bát Âm, liên tiếp phá nhiều loại biến hóa trong Tam Thập Lục Thiên Cương ẩn cảnh công.

Hai người đánh từ giữa cây hòe lên tới gần tán cây, năm gã con cháu Chu gia ở phía sau đã mệt tới mức thở hồng hộc, không theo kịp hai người, chỉ có thể cắn răng cố chạy về phía trước.

Vù vù hai tiếng, Hứa Ứng và Chu Thực mỗi người hạ xuống một nhánh cây.

Đại công tử Chu Thực giơ cánh tay trái, nhẹ nhàng vuốt thẳng lọn tóc mai đang rối tung, hé miệng mỉm cười nói: “Hứa yêu vương không hổ là Hứa yêu vương, còn có thể tiếp được Tam Thập Lục Thiên Cương ẩn cảnh công của Chu gia ta, đúng là thiếu niên anh hùng.”

Hứa Ứng sắc mặt lạnh nhạt nói: “Tam Thập Lục Thiên Cương ẩn cảnh công không phải pháp môn đỉnh cấp của Chu gia. Khi lão tổ Chu gia giao chiến với cường địch chưa bao giờ sử dụng môn Tam Thập Lục Thiên Cương ẩn cảnh công này, có thể thấy Chu gia không truyền cho ngươi công pháp cao cấp nhất.”

Chu Thực lại rất đồng tình, bùi ngùi nói: “Đây là tệ nạn lâu ngày trong Chu gia ta, cũng là bệnh chung của đại gia tộc, già không muốn từ chức, nhỏ lại không leo lên nổi, không nhận được truyền thừa cao cấp nhất. Mọi người đánh qua đánh lại vì mấy hạn ngạch con cháu chân truyền, thậm chí không tiếc sát hại đồng tộc. Ha ha, mấy lão già ấy không trao lại chức vị cho người trẻ tuổi nên đại gia tộc cũng mất đi sức sống. Nếu không phải vì vậy, ta cần gì tu luyện "Đà Ẩu tiên thư"?”

Hứa Ứng cười ha hả, phát động Thái Nhất đạo dẫn công, nhân cơ hội này khôi phục một chút nguyên khí, cười nói: “Ngươi tìm hiểu được chân lý của "Đà Ẩu tiên thư" rồi?”

Chu Thực thản nhiên nói: “Từ nhỏ ta đã có thiên phú khá cao, nhưng cũng tự hiểu bản thân, biết mình không phải thông minh nhất Chu gia. Chu gia có nhiều người thông minh như vậy, tất cả thiên tài đều tới tìm hiểu [Đà Ẩu tiên thư] mà còn không hiểu ra, sao ta phải vẽ vời cho thêm chuyện. Nhưng ta biết chắc chắn những người thông minh này sẽ đem thứ mà mình tìm hiểu được, chỉnh lý tập hợp lại, đưa tới chỗ lão tổ.”

Hứa Ứng kinh ngạc.

Chu Thực cười nói: “Bất ngờ đúng không? Những người khác không nghĩ tới, thậm chí ngay cả lão tổ cũng không nghĩ tới ta lại có thể đánh cắp nội dung giải mã [Đà Ẩu tiên thư] từ chỗ lão tổ! Ta siêng năng tu luyện, chỉ mất mấy năm đã tìm hiểu được ảo diệu của Thái Âm Nguyên Dục, Thiên Nhân Hóa Sinh, Vạn Vật Tư Trường.”

Hứa Ứng sắc mặt kỳ quái nói: “Ý ngươi là không phải ngươi tự ngộ ra mà là trộm được ở chỗ Chu Tề Vân?”

Chu Thực cười khanh khách nói: “Tìm hiểu [Đà Ẩu tiên thư] cần tiêu tốn trí óc trí tuệ, mất rất nhiều thời gian, phải đọc qua rất nhiều điển tịch. Người thông minh luôn là giao cho người khác làm, bản thân đi làm chuyện khác. Ngay cả lão tổ tông còn không tới tự tìm hiểu, sao ta phải vẽ vời cho thêm chuyện?”

Bình Luận (0)
Comment