Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 112 - Nhổ Cỏ Phải Tận Gốc 2

Hứa Ứng dò hỏi: “Bao lâu rồi ngươi không cạo râu?”

Gương mặt Chu Thực trắng trẻo không râu ria gì, sáng bóng như đứa bé. Hắn cười đác ý nói: “Ta vốn râu ria xồm xoàm, nhưng sau khi tu luyện [Đà Ẩu tiên thư] thì không chỉ hết râu mà cả làn da cũng tốt hơn nhiều.”

Hứa Ứng thử thăm dò: “Ngoài râu ria ra, còn có biến hóa này không?”

Chu Thực biến sắc, giọng nói vang lên the thé như nữ giới: “Rốt cuộc ngươi nghe được cái gì? Ai dám nói linh tinh sau lưng?”

Lúc này năm gã con cháu Chu gia đã tới đây, thấy hai người không động thủ mà đứng tán gẫu, ai nấy kinh ngạc.

Hứa Ứng từ từ dụ dỗ: “Ngươi cảm thấy, liệu có thể là Chu Thực cố ý đặt [Đà Ẩu tiên thư] ở đó, để ngươi lấy đi không? Không dám giấu ngươi, tâm tư của Chu Tề Vân quá kín kẽ, ta cảm thấy ngươi không có cơ hội lấy trộm bất cứ thứ gì từ tay hắn.”

Chu Thực lại biến sắc, cười khanh khách bằng chất giọng the thé vừa rồi: “Lão ấy để ta trộm? Lão già ấy để ta lấy được [Đà Ẩu tiên thư] thì có lợi ích gì cho lão?”

Hứa Ứng thở dài: “Hắn vốn không biết [Đà Ẩu tiên thư] là thật hay giả, cũng không biết tu luyện tiên thư được giải mã có tai họa ngầm gì không, có thể hòa hợp với hệ thống tu luyện của na sư hay không. Cho nên hắn cần một vật thí nghiệm. Ngươi chủ động trộm sách, chẳng phải hóa thành vật thí nghiệm của hắn?”

Khóe mắt Chu Thực giật giật, hắng giọng nói: “Ngươi nói bậy!”

Hứa Ứng nói: “Hắn còn muốn quan sát ngươi, xem thử sau khi ngươi tu luyện [Đà Ẩu tiên thư], trên người có biến hóa gì không. Không khéo trên người ngươi có biến hóa gì, hắn còn rõ hơn ngươi.”

Sắc mặt Chu Thực không ngừng thay đổi.

Hứa Ứng suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ điều ta muốn biết là, nếu hắn đã có một bộ tiên thư được giải mã xong xuôi, vậy vì sao hắn lại bảo ta và Nguyên Vị Ương giải mã tiên thứ?”

Nói đến đây, y lại lập tức hiểu ra.

Chu Tề Vân muốn tìm những người khác giải mã tiên thư, mục đích là để kiểm tra kỹ lưỡng xem có còn sơ suất gì không.

Dù sao đối với hắn chỉ là chuyện bắt hai tên tiểu bối mà thôi.

Hứa Ứng nói: “Sau khi ngươi biến thành nữ nhân, lão tổ Chu gia cũng đoán được chỉ [Đà Ẩu tiên thư] là công pháp dành riêng cho nữ giới tu luyện. Lại thêm bản giải mã của ta và Nguyên Vị Ương, chắc chắn hắn đã khẳng định điểm này!”

“Nữ nhân?” Năm gã con cháu Chu gia ai nấy vừa kinh ngạc vừa buồn cười, một người trong đó kêu to: “Đại huynh, hắn nói thật à? Ngươi biến thành nữ nhân thật sao?”

Một người khác không nhịn được cười nói: “Sau này nên gọi ngươi là đại ca hay đại tỷ...”

Chu Thực đột nhiên giơ tay, chỉ nghe viu một tiếng, cánh tay phải của hắn đã biến thành cái cánh sắc bén như đao, chặt người nọ thành hai nửa!

Những người khác kinh hãi, vội vàng la lớn: “Đại huynh, chúng ta là người một nhà! Hắn chỉ đùa chút thôi sao ngươi lại hạ thủ giết người? Lão tổ tông mà biết ngươi làm vậy...”

“Lão tổ tông sẽ không biết!”

Ánh mắt Chu Thực lóe lên vẻ hung ác, lật cánh một cái, lông chim vàng kim bắn ra, hóa thành dòng lũ phi đao, bao phủ đám người kia!

Một lúc lâu sau, bốn người ngã xuống, biến thành bốn bộ thi thể.

Hứa Ứng chỉ đứng ngoài nhìn, không hề nhúng tay. Đợi tới lúc Chu Thực giết chết năm gã con cháu Chu gia, quay sang nhìn y bằng ánh mắt hung ác, y mới nói: “Ngươi làm chưa triệt để, Chu gia sẽ tra ra nhà ngươi.”

Chu Thực ngớ người, không hiểu ý y.

Hứa Ứng nói: “Chu gia có phương pháp đúc Kim Thân, cũng có pháp môn gọi hồn tra hỏi. Hồn phách của năm người bọn họ vẫn còn, chỉ cần hỏi hồn phách của họ là biết họ chết trong tay ngươi.”

Chu Thực nhìn về phía thi thể năm người, khẽ nhíu mày.

Hứa Ứng nói: “Ta luyện được Thiên Nhãn, có thể thấy hồn phách con người. Sau khi người chết, hồn phách không lập tức rời khỏi thân thể bay vào cõi âm mà bị buộc vào chân của thi thể. Giờ phút này hồn phách năm người đáng đứng bên chân họ, nhìn ngươi đầy độc ác.”

Chu Thực cười lạnh, vỗ ót một cái, sau đầu có một cái Bạch Cốt phiên bay ra, chắc là bảo vật mà đám quỷ binh cõi âm dưới trướng bạch cốt đại đế sử dụng.

Chu Thực phe phẩy Bạch Cốt phiên, chỉ thấy trong lá cờ có từng sợi xích bằng xương trắng bay ra, trói oan hồn năm người lại, kéo vào trong lá cờ.

Tuy hắn không thấy hồn phách năm người này, nhưng đây vốn là pháp bảo của cõi âm chuyên khắc hồn phách, bắt hồn phách năm người không thành vấn đề.

Chu Thực cất Bạch Cốt phiên đi, cười khanh khách nói: “Bây giờ chỉ còn mình ngươi biết bí mật của ta.”

Hứa Ứng mỉm cười nói: “Không phải mình ta. Ngài chuông, Ngoan Thất, xuất hiện đi.”

Chu Thực nghiêm nghị, sau lưng có một cái bóng cao lớn từ từ dâng lên, bao phủ bản thân. Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy một cái đầu khổng lồ như ngọn núi nhỏ giương cao, sau đầu có lông vũ lay động không ngừng như lá cờ.

Đó là một con rắn khổng lồ.

Một con rắn lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Lớp vảy của hắn như tấm gương, chiếu rọi mọi màu sắc của thế gian, ánh sáng chiếu lên trên, bị phản chiếu thành ánh cầu vồng.

Trên đầu hắn mọc ra sừng non như hươu, một đen một trắng, phân ra nhiều nhánh, hướng lên bầu trời phía sau đầu.

Thân thể hắn cuộn trên cành hòe to lớn, khiến cành hòe trầm xuống.

Hắn treo ngược người, nâng cái đầu như ngọn núi nhỏ của mình nhìn “con vật nhỏ” Chu Thực.

Hắn là Ngoan Thất.

Lần biến hình này hắn không những không biến thành người, ngược lại càng khổng lồ.

Thậm chí trên người hắn đã tỏa ra một khí tức cổ xưa như thời Man Hoang, dường như có lực lượng xa xưa trong huyết mạch đã thức tỉnh, khiến người ta có cảm giác ngột ngạt nghẹn thở.

Còn sau đầu hắn là một quả chuông cao cỡ một người, thân chuông màu xanh loang lổ vết rỉ. Quả chuông bay tới nói: “A Ứng, cây hòe lớn chết rồi.”

Hứa Ứng nói: “Chu Tề Vân giết nó, mượn tám ngàn năm tuổi thọ của nó để chữa thương cho mình. Chúng ta phải xuống thôi, người của Chu gia sắp đốn cây, mang cây hòe khổng lồ này đi.”

Quả chuông nói: “Đáng tiếc, sinh mệnh xa xưa tới không thể biết được nhưng vẫn không qua được ngưỡng cửa phi thăng thành tiên, cuối cùng chết trong tay Chu Tề Vân, ứng với tiên kiếp.”

Chu Thực dốc hết mọi tu vi, sau đầu hiện lên một vùng biển hỗn độn, ba tòa động thiên tỏa hào quang rực rỡ, nghiêm nghị nói: “Ta mở được ba động thiên, tu luyện [Đà Ẩu tiên thư], luyện tới tầng thứ hai của luyện khí sĩ...”

“Choang!”

Quả chuông rung động, tiếng chuông vừa vang lên thì hồn phách của Chu Thực đã bị chấn bay khỏi thân thể.

Kiếm chỉ bên tay trái của Hứa Ứng đâm về phía trước, một luồng kiếm khí đâm thủng đầu óc hắn, xuyên qua ba tòa động thiên và biển hỗn độn sau lưng hắn, khiến hoạt tính trong bí tàng đổ ra!

Trên bầu trời, Ngoan Thất vung cái đuôi khổng lồ quất thẳng vào người hắn, đánh thân thể hắn thành bùn nhão!

Hứa Ứng quay người đi tới bên rìa tán cây nói: “Ngài chuông, Ngoan Thất, đi thôi.”

Ngoan Thất từ trên cây trườn xuống, quả chuông bay tới bên cạnh Hứa Ứng, Hứa Ứng đột nhiên phất nhẹ tay đập lên vách chuông.

Quả chuông bị đập nghiêng sang một bên, miệng chuông quay về phía hồn phách Chu Thực, phát ra một tiếng coong lớn. Hồn phách Chu Thực còn đang ngây ngốc thì bị tiếng chuông xung kích, lập tức hồn phi phách tán!

“Tuy ngươi rất đáng thương, nhưng ta không muốn Chu Tề Vân tìm hiểu được một số bí mật của ta thông qua ngươi!”

Hứa Ứng không hề quay đầu lại, nhảy xuống cây hòe, lao thẳng xuống dưới. Phía sau là con rắn khổng lồ uốn lượn đi xuống, trườn trên cây hòe, bám theo sau lưng hắn.

Bình Luận (0)
Comment