Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 124 - Vô Thường 2

“Độ kiếp phi thăng?”

Thiên tử âm đình trong lòng chấn động mãnh liệt, Nguyên thần hùng vĩ tỏa ra tiên quang cũng dao động. Một lúc lâu sau hắn mới nói không nhanh không chậm: “Đã rất lâu rồi ta không nghe ai nhắc tới hai chữ độ kiếp, là một ngàn năm hay ba ngàn năm... Năm xưa còn có người nhắc tới hai chữ này, khiến ta bỗng cảm thấy cảm xúc ngổn ngang.”

Hắn nhìn thẳng vào cvt nói: “Năm xưa những người dám nhắc tới độ kiếp phi thăng với ta đã chết cả rồi. Ta chứng kiến những thiên tài kiêu ngạo nằm xuống hết người này tới người khác, từng người từng người lần lượt biến mất, cuối cùng th

Tác dụng lớn nhất của Hứa Ứng là giải mã công pháp của luyện khí sĩ, cũng tức là công pháp của yêu tộc trong mắt thế nhân, khôi phục lại hệ thống công pháp luyện khí sĩ.

Nếu thiên tử âm đình thật sự tinh thông công pháp và hệ thống luyện khí sĩ như lòng bàn tay, thế thì hắn không cần hạ lệnh cho Thông phán, Thành hoàng đi truy bắt Hứa Ứng.

“Nhân tố quyết định trong chuyện phi thăng này, chắc chắn nằm trên người Hứa Ứng.”

Chu Tề Vân rảo bước theo hướng quả chuông bay đi, trong lòng thầm nhủ: “Hy vọng hắn có thể chỉnh sửa lại hệ thống tu luyện của luyện khí sĩ, để ta dung hợp luyện khí và na pháp! Chỉ có vậy ta mới chắc chắn trong chuyện độ kiếp phi thăng!”

Cõi âm, rừng liễu.

Một quả chuông khổng lồ đổ rạp dưới đất, từ từ di chuyển về phía trước, xô những cây liễu xung quanh ngã trái ngã phải. Sau quả chuông là một con rắn lớn, mọc ra sừng như rồng, thi thoảng lại ngóc đầu khỏi rừng liễu nhìn bốn phía xung quanh.

Sương mù càng ngày càng dày đặc, thời gian dần qua, Hứa Ứng, Nguyên Vị Ương và Kiêu bá đều bị dìm trong sương mù. Ngoan Thất đành bám theo quả chuông đi về phía trước nhưng mãi không thấy bóng người nào, trong lòng không khỏi hoảng hốt kêu la: “A Ứng!”

Trong rừng lập tức có tiếng vang khác: “A Ứng!” “A Ứng!” “A Ứng!”

Tiếp đó là tiếng cười hì hì của đám tiểu quỷ. Ngoan Thất rùng mình, vội vàng trườn về phía trước hai bước, tới gần quả chuông. Lúc này phía trước quả chuông mới có tiếng đáp lời của Hứa Ứng, cách nhau lớp sương mù, có vẻ trầm trầm.

Ngoan Thất thoáng yên tâm.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, đột nhiên vui mừng nói: “A Ứng, mau nhìn kìa, có mặt trời mọc!”

Trong sương mù, giọng nói trầm trầm của Hứa Ứng vang lên: “Đêm hôm khuya khoắt, lấy đâu ra mặt trời?”

Y nhảy nhót trong làn sương, ló đầu ra nhìn lên trên quả nhiên thấy trên bầu trời của cõi âm có một vầng mặt trời.

Nhưng rõ ràng đang là ban đêm của cõi âm, sao lại có mặt trời mọc.

Hơn nữa vầng mặt trời này có vẻ không đúng. Mặt trời thật sự thì ánh sáng chiếu khắp bốn phương, tỏa ra sức nóng và hào quang vô tận, nhưng vầng mặt trời này lại chất đầy tiền giấy, hơn nữa còn đang đốt tiền giấy.

Chỗ tiền giấy này trông như được dùng để tế lễ tổ tiên. Không biết từ lúc nào, trong không khí tràn ngập mùi hương khói và mùi khét của trang giấy.

Dưới vầng mặt trời lại có một bầy Hàn Nha bay qua, kêu quạ quạ. Bọn chúng đập cánh tạo ra động tĩnh quá lớn, hất tung tro tàn tiền giấy trong vầng mặt trời.

Nguyên Vị Ương cũng ra sức nhảy lên, ló đầu khỏi làn sương, kinh ngạc nói: “Có mặt trời thật? Thế này là sao?”

“Công tử bình tĩnh. Nhớ chủ mẫu đã căn dặn ra sao không? Núi Thái Sơn sập trước mặt cũng không được biến sắc.”

Giọng nói của Kiêu bá vang lên từ trong sương mù, nói xong lão già này cũng nhảy lên, ra khỏi làn sương mù, chứng kiến vầng mặt trời, kinh hãi nói: “Đúng là khốn nạn, còn có loại mặt trời thế này à?”

“Kiêu bá bình tĩnh, không được biến sắc.” Nguyên Vị Ương giọng điệu lạnh nhạt, sắc mặt thong dong.

Sau đó cô không cách nào bình tĩnh nổi, chỉ thấy sau lớp tro tàn của vầng mặt trời dường như có quái vật khổng lồ bị bầy Hàn Nha đánh thức, cánh chim vung vẩy, hất bay tro tàn tiền giấy bên ngoài vầng mặt trời, khiến chúng rải rác khắp nơi!

Tiếp đó quái vật khổng lồ kia vỗ cánh, bay từ trong mặt trời cõi âm ra ngoài, đuổi theo Hàn Nha!

Đó là một con chim khổng lồ chỉ còn lại bộ xương và lông vũ, có ba cái chân chim, toàn thân không có chút máu thịt nào, đầu chim rất giống quạ đen nhưng khoác lớp lông vũ màu vàng kim, tuy đã chết không biết bao lâu nhưng vẫn mang khí thế hung ác ngập trời!

Nó vỗ cánh bay lượn, ba sợi xích thô to được kéo ra từ vầng mặt trời, buộc vào ba cái chân.

Tam Túc Kim Ô vỗ cánh, kéo theo mặt trời cõi âm, đuổi theo Hàn Nha, bay về phía xa.

Đám người Hứa Ứng im lặng một lúc lâu không nói gì. Ngoan Thất đột nhiên phá vỡ bầu không khí im ắng này, hắn rống tướng lên: “Cõi âm, chẳng lẽ không có ai cai quản hay sao? Mặt trời bị chim kéo đi mất rồi không ai quản à? Không ai quản à... Ơ!”

Lúc này sương mù từ từ phai nhạt, chỉ thấy đám tiểu quỷ xuất quỷ nhập thần trong rừng liễu ai nấy ngáp ngắn ngáp dài, dùng đôi chân trần trèo lên cây liễu.

Bọn chúng dùng bàn chân bám lấy cành cây bị đốt tới đen kịt, treo ngược xuống dưới, hai tay ôm trước ngực, như từng con dơi lớn trắng như tuyết.

Khắp nơi trong rừng liễu đều như vậy, lũ tiểu quỷ trắng bóc chui ra từ đâu không biết, dồn dập trèo lên cây, treo ngược người rồi ngủ thiếp đi. Chỉ trong thời gian ngắn, mỗi cành liễu đều có mấy chục tên tiểu quỷ treo ngược, như cây liễu kết quả.

Đám người Hứa Ứng đang nghi hoặc, bỗng thấy trong rừng liễu trở nên yên tĩnh, từng cơn gió âm u lạnh lẽo thổi qua, sương mù lại bị âm phong xua tan, không bao lâu sau chỉ còn ngang hông bọn họ.

Bốn phía lờ mờ không rõ, đột nhiên một cái bóng trắng bay tới, lơ lơ lửng lửng, chân không chạm đất.

Đó là một quái nhân toàn thân trắng như tuyết, cao hơn một trượng, trường bào màu trắng che phủ từ đầu đến chân, cầm một cây gậy quấn đầy vải trắng, mái tóc cũng màu trắng, chỉ có cái miệng lè ra một đầu lưỡi dài ngoằng màu đỏ tươi.

Quái nhân kia lơ lửng trong rừng cổ thụ, hắn dừng lại trước lũ tiểu quỷ treo ngược trên tán cây, lè cái lưỡi dài ra liếm láp lũ quỷ.

Những con quỷ bị hắn liếm vào lập tức khô quắt lại với tốc độ mắt thường thấy được, khí tức uể oải.

“Vô Thường!” Hứa Ứng hạ giọng nói.

Hắn từng có một tấm mặt nạ Vô Thường, giả làm Vô Thường trà trộn giữa đám quỷ thần ở thế giới miếu hoang. Ngoan Thất nói cho hắn biết, mặt nạ này là na sư cắt mặt quỷ thần Vô Thường của cõi âm chế tạo thành, đeo lên mặt là có thể biến thành quỷ Vô THường.

Không ngờ bọn họ lại gặp một con quỷ Vô Thường thật sự ở đây.

“Hắn đang hút khí!” Nguyên Vị Ương hạ giọng nói.

Hứa Ứng được cô nhắc nhở, cũng nhìn sang, trong lòng nghiêm nghị. Con quỷ Vô Thường này đang ăn uống dương khí của lũ tiểu quỷ. Đám tiểu quỷ sẽ bắt những sinh linh và quỷ hồn đi lầm vào đây, hút dương khí của họ. Đợi tới lúc lũ tiểu quỷ ngủ say, quỷ Vô Thường lại bay tới, hút dương khí của tiểu quỷ!

Đột nhiên trên không trung có từng con quỷ Vô Thường bay tới, mặc trang phục giống hệt nhau, cầm gậy Tang Môn, đầu lưỡi đỏ chót.

Bọn chúng đi trong rừng liễu, dừng lại bên cành cây, lũ tiểu quỷ thì như trái cây trên cây, mặc cho bọn chúng thu thập.

Hứa Ứng vốn không định để ý tới, đang định rời khỏi thì đột nhiên một giọng nói vang lên: “Sư huynh, bên kia có người!”

“Im lặng, không được nói chuyện!”

Hứa Ứng trong lòng chấn động, trợn tròn hai mắt, dáng vẻ không thể tin nổi, quay sang nhìn đám quỷ Vô Thường kia.

“Bọn họ là người? Thiên Nhãn, mở!”

Bình Luận (0)
Comment