Trong rừng liễu, thần thức Hứa Ứng tạo kính, mở Thiên nhãn, lập tức chứng kiến bộ dạng thật của từng con quỷ Vô Thường.
Trong đám quỷ Vô Thường kia có rất nhiều kẻ không phải quỷ Vô Thường thật sự!
Theo Thiên Nhãn quan sát, quỷ Vô Thường thật và quỷ Vô Thường giả rất dễ phân biệt, chủ yếu là xem thần hồn.
Vô Thường là quỷ thần của cõi âm, một loại sinh vật cõi âm kỳ lạ, còn có thân thể. Bọn chúng là sinh vật được hình thành theo cách rất phức tạp, là linh hồn oán niệm cõi âm sau khi chết bám vào thi thể chết cứng ở nơi chí âm. Bọn chúng có thần tính, người dương gian sẽ thờ phụng bọn chúng là thần linh.
Dùng Thiên Nhãn quan sát sẽ chứng kiến Vô Thường thật sự có thần hồn tán loạn, hoàn toàn không thành hình trong thân thể mà trái một khối phải một khối.
Còn xen lẫn trong đám Vô Thường còn có một loại Vô Thường khác.
Cơ thể của bọn họ được mặt nạ Vô Thường cải tạo, bản thể là xương cốt nhân loại, được kéo dài ra, biến hóa thành. Ngoài rìa gương mặt của bọn họ có thể thấy vết dính, có lẽ là dấu vết để lại khi vô số mầm thịt trong mặt nạ vô thường chui vào gương mặt họ, kết hợp với bắp thịt của họ.
Càng quan trọng hơn nữa là thần hồn của bọn họ là thần hồn của nhân loại.
Bọn họ đều là người!
Là người đeo mặt nạ Vô Thường!
Nguyên Vị Ương cũng phát hiện ra, hạ giọng nói: “Có na sư đeo mặt nạ Vô Thường trà trộn vào đó, nửa thật nửa giả!”
Trong lòng Hứa Ứng hơi động, chắc chắn Nguyên Vị Ương cũng có một phương pháp vận dụng thần thức đặc biệt, có thể phân biệt thật giả.
Kiêu bá trầm giọng nói: “Công tử, đám người này trà trộn trong quỷ thần cõi âm, đúng là kỳ lạ. Hành động của bọn họ không giống người lương thiện, chúng ta nên rời khỏi thì hơn.”
Nguyên Vị Ương lắc đầu: “Chúng ta nhận ra bọn họ hút khí ở đây, muốn chạy còn chẳng được, nói gì tới chuyện trở lại dương gian.”
Trong lúc trò chuyện đã có không ít Vô Thường tụ tập về phía bọn họ. Đám Vô Thường này lơ lửng trong không trung, chân không chạm đất, trông không khác gì đám Vô Thường còn lại nhưng thật ra là na sư đeo mặt nạ Vô Thường!
Ngoan Thất lấy làm khó hiểu: “Vì sao thấy bọn họ hút khí thì không đi được? Vừa rồi ra còn bị đám tiểu quỷ hút khí, thiếu chút nữa bị hút chết cơ mà.”
Hứa Ứng tăng tốc, định đi xuyên qua trước khi bọn chúng vây kín. Nếu động thủ với đám Vô Thường giả này, kinh động đám Vô Thường thật, e rằng cả Vô Thường thật cũng tham gia trận địa vây quét bọn họ!
“Bọn chúng làm việc bí ẩn như vậy đương nhiên không muốn bị người khác biết. Bây giờ bị chúng ta bắt gặp, đương nhiên phải diệt khẩu, chấm dứt hậu hoạn.” Y hạ thấp gì nói.
Ngoan Thất la lên thất thanh: “Đúng là người xấu!”
Đột nhiên một con quỷ Vô Thương chỉ gậy Tang Môn trong tay về phía trước. Gậy Tang Môn rung động vù vù, vải trắng quấn trên gậy bung ra vù vù, cuốn về phía bọn họ!
Đó là một loại vải bố thô ráp được bên từ loại tài liệu mục nát nào đó không biết, mang theo quỷ khí um tùm, vừa nhìn là biết không phải pháp bảo bình thường!
Tấm vải bay lượn như xúc tu, “Xoạt” một tiếng chui vào cơ thể Ngoan Thất, trói nghiến hồn phách Ngoan Thất, kéo ra ngoài.
Thân thể Ngoan Thất cực kỳ khổng lồ, khí huyết cao hơn yêu quái bình thường gấp trăm ngàn lần, khi động thủ thì chiêu pháp có uy lực kinh thiên động địa; nhưng đối mặt với tấm vài này thì có sử dụng lực lượng lớn đến đâu đi nữa cũng không thể ngăn cản chút nào.
Mắt thấy hồn phách Ngoan Thất sắp bị kéo ra ngoài thân thể, Kiêu bá chắn trước người hắn, phát động nguyên khí, chụp vào tấm vải rồi quát lớn: “Làm càn!”
Ngoan Thất cảm động: “Bình thường thì lão già áo xanh này luôn lạnh lùng, nhưng trong lòng thật ấm áp, còn quan tâm tới ta.”
Tấm vải kia được làm bằng chất liệu đặc thù, chuyên nhắm vào hồn phách, thân thể máu thịt vốn không thể bắt được. Kiêu bá tuy là đại na, bí tàng Hoàng Đình đã mở năm động thiên nhưng vẫn khó mà nắm được tấm vải này.
Lão già quát lớn một tiếng, thôi thúc tu vi tới cực hạn, cuối cùng cũng nắm được tấm vải, trong lòng cực kỳ kinh hãi: “Đây là pháp bảo na sư gì? Sao khó ứng phó đến vậy?”
Đột nhiên nghe xoạt một tiếng, lại có một Vô Thường bay tới, gậy Tang Môn trong tay điểm ra, lại có từng mảnh vải vù vù bay ra, chui vào cơ thể Kiêu bá, trói chặt hồn phách của hắn, kéo ra phía ngoài!
Kiêu bá phẫn nộ tới mức bật cười: “Tiểu bối, các ngươi khinh thường đại na quá đấy! Có vậy thôi mà đòi khóa hồn phách của ta, để ta bó tay chịu trói? Buông ra cho ta!”
Ngoan Thất khen: “Kiêu bá giỏi lắm!”
“Xoạt xoạt xoạt!”
Từng con quỷ Vô Thường dồn dập giơ tay, vung vẩy gậy Tang Môn, chỉ trong chốc lát mà vải bố đã bay khắp không trung, chỉ thấy trên mặt mũi tay chân người ngợm Kiêu bá đều đâm đầy vải bố, quấn quanh hồn phách của lão bá này tới mức không còn khe hở nào!
Ngoan Thất giật nảy mình, chỉ thấy hồn phách của Kiêu bá bị kéo ra ngoài thân thể!
“Lão bá trông thì hung ác nhưng hình như hồn phách còn không bằng ta.” Ngoan Thất thầm nghĩ.
Hắn đã dùng một viên Vạn Linh đan, tuy bị Vô Thường kia trói hồn phách nhưng hồn phách của hắn quá mạnh, trong lúc nhất thời tên Vô Thường kia cũng không cách nào kéo hp của hắn ra.
Na sư tu luyện, có rất ít pháp môn liên quan tới thần hồn. Kiêu bá tuy là đại na Nguyên gia, mở được năm tầng động thiên, nhận được truyền thừa na thuật của Nguyên gia, nhưng hồn phách không mấy cường đại. Giờ phút này hồn phách của hắn bị kéo ra, trong lòng không khỏi lạnh lẽo: “Lần này ngã...”
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên kiếm khí lấp lóe, từng luồng kiếm quanh linh hoạt như rắn, bay vù vù trên không thể rung, tấn công về phía đám quỷ Vô Thường!
Đó là Nguyên Vị Ương xuất kiếm, trình độ kiếm thuật của cô không kém gì Hứa Ứng, từng lĩnh ngộ kiếm ý bên ngoài Thủy Khẩu miếu. Nhưng kiếm ý và kiếm thuật cô tìm hiểu được hơi khác biệt so với Hứa Ứng, kiếm thuật của cô chú trọng vào biến hóa hơn.
Ngay khoảnh khắc cô xuất kiếm, kiếm khí tấn công tất cả kẻ địch, khiến mỗi người đều có cảm giác phải đối mặt với một đòn toàn lực của cô, nếu không ngăn cản được sẽ bị giết chết.
Đám quỷ Vô Thường dồn đập ra tay ngăn cản, vung vẩy gậy Tang Môn, ngăn chặn kiếm khí của cô, ai nấy bị chấn động tới mức khí huyết dao động.
Ngoan Thất và Kiêu bá lập tức thoát khốn, Ngoan Thất vui mừng cười nói: “Ta đã nhận ra sơ hở của bọn chúng! Bọn chúng đánh phần bọn chúng, chúng ta đánh phần chúng ta, chỉ cần đánh chết bọn chúng trước là an toàn!”
Đám quỷ Vô Thường này am hiểu tấn công hồn phách kẻ địch, nhưng những na thuật khác lại chẳng hề cao minh, khi ngăn cản công kích của Nguyên Vị Ương đã bại lộ khuyết điểm của mình. Bọn chúng am hiểu na pháp loại hồn phách, nhưng tương tự lại rất khó phòng bị công kích của người khác!
Kiêu bá cũng nhận ra điểm này, khẽ thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại nghiêm nghị hẳn lên.
Chỉ thấy đám quỷ Vô Thường khác đang dồn dập bay về phía này, đằng đằng sát khí.
Đám quỷ Vô Thường này là quỷ Vô Thường thật sự, không phải lũ giả mạo đeo mặt nạ. Bọn chúng bay lượn trên không trung, còn cách xa đã phát động gậy Tang Môn, từng tấm vải bố xé gió bay tới, linh động như rắn, cuốn về phía đám người Hứa Ứng!
Đám quỷ Vô Thường này cực kỳ đoàn kết, thấy lũ Vô Thường giả động thủ với bọn Hứa Ứng là lập tức tới hỗ trợ!
Vô Thường giả thấy vậy ai nấy nở nụ cười, cũng điều động gậy Tang Môn của mình, cuốn về phía đám người!
Đối mặt với thế công như vậy, cho dù là Nguyên Vị Ương cũng không nhịn được biến sắc. Vô Thường thật sự có thân thể cường đại, lại có khí hương hỏa bảo vệ, còn là thần linh chân chính của cõi âm, bắt giữ hồn phách dễ như trở bàn tay.
Nếu chỉ có một hai tên thì cô còn ứng phó được, nhưng nhiều quỷ Vô Thường như vậy, cô cũng chẳng có cách nào.
Còn Kiêu bá, Ngoan Thất càng không chịu nổi, bọn họ chỉ có thể thành bia ngắm của bầy quỷ Vô Thường!
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên Hứa Ứng lách mình ngăn trước đám người, chỉ thấy vô số tấm vải bay tới, xoạt xoạt xoạt chui vào cơ thể y, quấn lấy hồn phách của y!
Đông đảo quỷ Vô Thường, bất luận thật hay giả đều dồn dập vung cánh tay, cố gắng kéo hồn phách của y ra khỏi thân thể!