“Viu!”
Hứa Ứng bị kéo tới mức thân hình bay thẳng lên, lao thẳng về phía đám quỷ Vô Thường. Hồn phách của y không rời thân thể bay ra mà mang theo thân thể “nhỏ nhoi” bay đến!
Y dùng tới hơn mười viên Vạn Linh đan, khiến cho hồn phách ngưng tụ tới mức gần như không còn hồn phách mà chỉ có bất diệt chân linh, cường đại hơn thân thể quá nhiều.
Cùng bay theo Hứa Ứng còn có quả chuông nằm ngang cũng phải hơn mười trượng, như hòn núi nhỏ đập về phía đám quỷ Vô Thường!
Đám quỷ Vô Thường có tới mấy trăm nhưng thấy cảnh tượng này vẫn không nhịn được sợ hãi, lao nhao tế gậy Tang Môn lên đón đỡ quả chuông lớn!
“Coong!”
Âm thanh chấn động kịch liệt cất lên, vang vọng trong khu rừng liễu rộng lớn của cõi âm, mấy trăm quỷ Vô Thường bị chấn động tới mức lảo đảo lùi lại phía sau, khó khăn lắm mới ngăn cản được uy thế hùng hồn của quả chuông.
Hứa Ứng hạ xuống đất, giơ tay ngoắc một cái, nguyên khí lập tức hóa thành Ba Xà hình thể khổng lồ, há miệng cắn một tên quỷ Vô Thường. Hứa Ứng thu tay lại, tên quỷ Vô Thường kia bay lên, thân thể không điều khiển được bị kéo tới trước mặt Hứa Ứng, tiếp đó bị lòng bàn tay y tóm lấy.
Đám quỷ Vô Thường khác thấy vật, bất luận thật hay giả đều dồn dập tế gậy Tang Môn lên, từng cây gậy liễu nửa trắng nửa xanh mang theo miếng vải phất phơ, xé gió đánh về phía Hứa Ứng.
Chỉ nghe tiếng nổ rầm rầm vang lên, Hứa Ứng bị gậy Tang Môn đánh trúng sáu bảy lần, hồn phách bị đánh ra ngoài thân thể, hồn phách của y lập tức lộ ra.
Chỉ thấy trong rừng liễu mờ mịt đột nhiên có thần quang trải dài vạn trượng, như mọc từ dưới đất lên, hào quang rực rỡ, chỉ trong chốc lát đã soi sáng tối xung quanh, tia sáng và bóng liễu lắc lư!
Đống gậy Tang Môn ầm ầm chấn động, dừng lại giữa không trung, hàng trăm con quỷ Vô Thường chứng kiến hồn phách của y, cảm thấy áp lực như đối diện trước Quỷ Vương, đồng thời dừng tay, không dám tấn công y.
Nhưng đám quỷ Vô Thường giả lại chẳng quan tâm tới chuyện này, gậy Tang Môn tiếp tục đánh về phía Hứa Ứng!
Bàn tay Hứa Ứng vẫn nắm lấy gương mặt con quỷ Vô Thường giả kia, khi bị đống gậy Tang Môn đánh lui, y cũng kéo theo cái mặt nạ của quỷ Vô Thường!
Vô Thường giả vốn cao hơn một trượng, mặt nạ quỷ của na sư bị giật xuống, lực lượng trên người lập tức bị rút cạn, thân thể nhanh chóng thu nhỏ, quỷ khí trên người cũng lập tức tiêu tan. Chẳng bao lâu sau tên Vô Thường kia đã biến thành người, ra là một nam tử trung niên gầy gò, ánh mắt sắc bén, hốc mắt lõm sâu.
Na sư trung niên kia vội vàng sờ lên mặt mình, thần sắc kinh nghiệm hãi, vội vàng quay sang một tên Vô Thường giả khác, cao giọng nói: “Sư huynh, cứu ta!”
Hắn còn chưa kịp chạy tới bên cạnh đồng môn đã thấy từng tấm vải bay tới, cắm vào thân thể hắn.
Na sư trung niên kia ngơ ngác, hồn phách lập tức bị kéo ra ngoài thân thể, bị đống vải trắng đó xé tan thành từng mảnh!
“Bại lộ thân phận thì chỉ có nước chết!”
Trong đám Vô Thường giả bống có giọng nói âm trầm vang lên: “Giết sạch bọn chúng, tốc chiến tốc thắng, đừng làm trễ nải chính sự!”
Từng cây gậy Tang Môn tiếp tục đánh về phía hồn phách Hứa Ứng. Hứa Ứng đột nhiên quay người, quả chuông như ngọn núi nhỏ quét qua vù vù.
Quả chuông như bẻ cành khô, quét qua đâu thì cây ngã núi đổ, từng tên Vô Thường giả lao nhao kêu gào, dốc tất cả lực lượng ngăn cản nhưng vẫn bị đập tới mức miệng phun máu tươi, bay thẳng ra ngoài!
Hồn phách Hứa Ứng trở về thân thể, tung người lao tới, thân hình xuyên qua từng tên Vô Thường giả, tháo từng tấm mặt nạ xuống!
Đám Vô Thường giả kia mất mặt nạ, lập tức biến lại thành người, ai nấy kinh hãi khó tả, lại bị những tấm vải đột nhiên xuất hiện xuyên qua thân thể, xé tan hồn phách thành từng mảnh!
“Cạch!”
Đột nhiên một đôi tay ngăn cản quả chuông, thế lăn của quả chuông bị ngưng bặt, thân hình Hứa Ứng cũng dừng lại. Hành động của quả chuông đồng nhất với thân hình của y, y di động thì quả chuông di động, y dừng thì quả chuông cũng dừng.
Thế nhưng quả chuông di chuyển thì y cũng bị kéo theo, chuông dừng thì y cũng dừng.
Vì vậy khi đối đầu với kẻ địch, xoay người vung chuông đập điên cuồng, rõ ràng là chuyện vui tai vui mắt. Nhưng khi kẻ địch quá mạnh mẽ, ngăn cản được quả chuông, thậm chí có thể cầm chuông đánh đập, đó lại là một chuyện đầy đau thương!
Kiêu bá áo xanh vội vàng phi thân tới, cao giọng quát: “Hứa yêu vương cẩn thận, trong bọn họ có đại na!”
Đại na vừa ngăn cản quả chuông cũng đeo mặt nạ quỷ Vô Thường, ngay khi ngăn cản quả chuông hắn đã phát hiện ra quan hệ giữa quả chuông và Hứa Ứng, cười lạnh nói: “Ngươi đang tự tìm đường chết đấy!”
Hắn đang định ra tay thì thấy Hứa Ứng giơ tay bấm kiếm chỉ, kiếm quang lấp lóe quanh người, đột nhiên xé gió bay lên, kéo cả quả chuông tới không thể rung.
Đại na kia biến sắc, vội vàng cao giọng quát: “Đi mau!”
Trên bầu trời, kiếm quang lóa mắt mang theo quả chuông to tới mức không thể tưởng tượng nổi từ trên không trung giáng thẳng xuống chỗ bọn họ!
Ngay lúc sắp va chạm với mặt đất, luồng kiếm quang kia lại viu một tiếng chuyển hướng, lướt sát mặt đất. Còn phía sau kiếm quang, quả chuông hung hãn đập xuống, mười mấy tên Vô Thường giả bị đập tan xương nát thịt!
Vị đại na đeo mặt nạ Vô Thường dốc hết sức lực ngăn cản, bị đập tới mức miệng phun máu tươi, chân chìm xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên lại thấy Hứa Ứng ngự kiếm bay lên, mang quả chuông lớn đập xuống, trong lòng không khỏi tuyệt vọng.
Kiêu bá lao tới, chỉ thấy Hứa Ứng lại giáng xuống, tạo thành một tiếng cạch lớn, vị đại na kia bị đập tới mức thân thể vỡ nát, máu thịt be bét, khiến Kiêu bá không khỏi kinh hãi.
Đám Vô Thường giả lao nhao đào tẩu, trong lúc nhất thời rừng liễu trống không, chỉ nghe có người kêu la: “Kẻ địch lợi hại, giết Cửu sư thúc rồi, mau về sư môn!”
Hứa Ứng hạ xuống, giải trừ kiếm khí, vứt cho Kiêu bá một cái mặt nạ: “Đeo vào.”
Kiêu bá ngơ ngác không hiểu ý, chỉ thấy Hứa Ứng lại đưa cho Nguyên Vị Ương một cái mặt nạ Vô Thường, Nguyên Vị Ương không cần căn dặn đã lập tức đeo mặt nạ lên.
“Thiếu niên này thông minh hơn ta, bảo ta đeo thì ta đeo là được.” Kiêu bá nghĩ thầm trong lòng.
Hắn vừa đeo mặt nạ quỷ Vô Thường lên thì cảm thấy một luồng lực lượng quỷ dị từ trong mặt nạ ập tới, thay đổi kết cấu thân thể của hắn, khiến thân hình hắn dài ngoằng ra, chẳng bao lâu sau đã cao hơn hai trượng, hóa thành Vô Thường mặt trắng, lè cái lưỡi đỏ chót ra.
Nguyên Vị Ương cũng biến thành bộ dạng như vậy, chỉ có kích cỡ thấp bé hơn một chút.
Hứa Ứng nhảy lên đỉnh đầu Ngoan Thất, thử đeo mặt nạ Nguyên Vị Ương lên mặt con rắn lớn. Ngoan Thất la nói: “A Ứng, ta to lắm, mặt nạ nhỏ thế có tác dụng không?”
Mặt nạ quả chuông vừa tiếp xúc với gương mặt con rắn, lập tức có vô số mầm thịt xao động, chui vào lớp vảy của con rắn.
Một lúc lâu sau, thân hình Ngoan Thất vặn vẹo, nằm dưới đất, không ngờ lại từ từ mọc ra tứ chi, hóa thành một quái nhân mặt rắn!
“Ô ô! Ta cũng biến thành Vô Thường!” Ngoan Thất kinh ngạc hô.
Một tên Vô Thường giả bay lơ lửng trên mặt đất, nhanh chóng tiến đến, đột nhiên bên trái có một con quỷ Vô Thường đi tới. Tên Vô Thường giả thở phào một tiếng rồi hạ giọng nói: “Sư huynh, ngươi cũng trốn ra được? Vừa rồi đáng sợ quá... Ơ? Tiếng chuông ở đâu ra vậy?”
Bên phải hắn cũng có một Vô Thường lướt tới, sau lưng Vô Thường này không xa là một quả chuông to như ngọn núi nhỏ.
Hắn quay đầu nhìn lại, sau lưng mình còn có một Vô Thường vóc dáng khá cao.
Phía sau Vô Thường này còn có một Vô Thường mặt rắn, hình thể cực lớn, dài tới hai mươi trượng, nhưng không đứng lên mà trườn dưới đất như bò sát, chẳng khác gì một con rắn.
Vô Thường giả kia da mặt run rẩy dữ dội, bị hai tên Vô Thường trái phải kẹp ở giữa, lại càng run cầm cập.
“Nếu không muốn chết thì dẫn chúng ta rời khỏi nơi này!” Bên tai hắn vang lên một giọng nói âm trầm.
Vô Thường giả kia gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.