Chu Tề Vân đi tới bên cạnh quả chuông, trái tim Hứa Ứng không khỏi giật thót, chỉ nghe Chu Tề Vân nói: “Quả chuông này đang trọng thương, bị đánh thế mà không chia năm xẻ bảy, đúng là kỳ lạ.”
Hắn vỗ nhẹ lên quả chuông, chỗ hắn hạ tay chính là vết chưởng của thiếu nữ trong quan tài, nhưng vết chưởng đó đã bị cột đồng trong Hòe Hoa cung bổ sung, nhìn bằng mắt thường không thể thấy được.
Bàn tay Chu Tề Vân như bị tập kích, đột nhiên bật ra, khiến hắn kinh ngạc không thôi: “Đúng là thần thông kỳ lạ!”
Quả chuông đột nhiên thu nhỏ, nhanh chóng xoay tròn, bay vào sau đầu Hứa Ứng, kêu to: “A Ứng, cái gã vắt cổ chày ra nước Chu Tề Vân mà lại ra tay hóa giải một phần thương tích của ta!”
Chu Tề Vân giơ bàn tay lên, chỉ thấy trong lòng bàn tay có hoa văn kỳ dị lấp lóe, rõ ràng là thần thông trong dấu tay xâm nhập vào lòng bàn tay hắn!
“Một vết chưởng do luyện khí sĩ tuyệt đỉnh lưu lại!”
Chu Tề Vân thầm kinh ngạc, liếc mắt nhìn Hứa Ứng một cái. Hứa Ứng giỏi về giải mã công pháp luyện khí sĩ, bên cạnh lại có quả chuông lớn này, vết chưởng trên chuông cũng là của luyện khí sĩ tuyệt đỉnh lưu lại, khiến hắn không khỏi nghi ngờ không biết Hứa Ứng có thật là người bắt rắn tới từ Linh Lăng Vĩnh châu hay không.
Hắn nắm chặt tay loại, xóa bỏ thần thông trong lòng bàn tay, thản nhiên nói: “Bây giờ chúng ta đi vào Thương Ngô sẽ không khiến người khác để ý nữa. Đi thôi.”
Vô Thường giả vội vàng đi trước dẫn đường.
Hắn không chiếm quả chuông làm của riêng khiến Hứa Ứng cực kỳ kinh ngạc.
Dù sao dọc đường Chu Tề Vân vơ vét các loại của cải, thậm chí cả Thủy Khẩu miếu và Hòe Hoa cung cũng bị đào sạch không còn một mống. Giá trị của quả chuông còn cao hơn hai nơi này, không ngờ Chu Tề Vân lại chẳng hề động tâm!
“Hứa Ứng, ta có thể tha thứ cho ngươi bỏ trốn hai lần.”
Chu Tề Vân giơ hai ngón tay thản nhiên nói: “Nhưng nếu có lần thứ ba, ta sẽ giết ngươi đoạt bảo. Ta rất hứng thú với quả chuông của ngươi đấy.”
Hứa Ứng cười nói: “Đây không phải chuông của ta, đây là bằng hữu của ta.”
“Kết giao bằng hữu với pháp bảo?”
Chu Tề Vân kinh ngạc, lắc đầu: “Đổi lại là ta, chắc chắn ta sẽ xóa bỏ linh trí của nó. Pháp bảo chỉ là pháp bảo, là công cụ mà thôi, có linh trí chỉ tổ vướng víu!”
Dọc đường bọn họ còn gặp một số Vô Thường giả, cũng là người của Thương Ngô tông, ai nấy rủ rũ. Bọn họ phụng lệnh đi vào cõi âm vơ vét dương khí của tiểu quỷ, nhưng bị đám người Hứa Ứng nhiễu loạn, không thu hoạch được mấy, chỉ e lúc về sẽ bị trách phạt.
Bọn Hứa Ứng trà trộn vào đám người, đi theo đám người tới một hẻm núi, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một vệt dài trên trời, không thấy được hẻm núi cao tới mức nào.
Trong lúc nhìn lên, đột nhiên trong đầu Hứa Ứng bật ra một câu nói: “Vực Thương Ngô? Nơi này chính là vực Thương Ngô?”
Na sư đeo mặt nạ Vô Thường đi đằng trước kề sát vào vách hẻm, men theo một con đường nhỏ hẹp quanh co, dưới chân bọn họ là vực thẳm vạn trượng, sâu không lường được.
Còn trên đỉnh đầu bọn họ là vách đá cao vời vợi, đám người Hứa Ứng đi ở đây, cho dù Hứa Ứng đã học Ngự Kiếm thuật cũng thấy hãi hùng.
Đột nhiên, tiếng động ầm ầm vang lên từ bên dưới, đinh tai nhức óc. Hứa Ứng nhìn xuống, chỉ thấy hai bên thành vực sâu đã nóng bỏng tới gai mắt, bị nung thành màu đỏ vàng, ánh mắt nhìn xuống đáy vực, con ngươi bất giác thu nhỏ.
Trên con đường chật hẹp, gương mặt mọi người đều bị chiếu tới mức đỏ bừng.
Còn dưới vực thẳm, mặt cắt của hai thế giới cõi âm và dương gian vẫn đang ầm ầm va chạm, hơi nóng không ngừng bốc lên, thanh thế kinh người.
Trong lòng Hứa Ứng hơi động, y từng thấy cảnh tượng này, đó là lúc vừa luyện được Thiên Nhãn, chứng kiến hai bên bờ Nại Hà có thế giới va chạm tạo thành vực sâu!
“Lúc đó ta còn thấy dường như dưới vực sâu có thân thể bơi lội trong nham thạch, có điều khoảng cách quá xa, không nhìn rõ được. Bây giờ ta ở vực Thương Ngô, chắc sẽ nhìn rõ hơn.”
Hứa Ứng nghĩ tới đây, ma xui quỷ khiến thế nào lại điều động Thiên Nhãn, nhìn xuống vực sâu.
Đột nhiên hắn thấy ở sâu nhất trong vực sâu có từng thân thể khổng lồ, trông như những tảng đá, không ngừng nhúc nhích!
Lần này y quan sát cẩn thận hơn, chỉ thấy những tảng đá hoặc thứ như tảng đá đang nhúc nhích chính là lớp da thịt như nham thạch!
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên lớp da thịt đó tách ra, để lộ một con mắt khổng lồ.
Hứa Ứng đầu óc choáng váng, hai mắt tối sầm, đợi tới khi tỉnh táo lại thì thấy thân thể mình đã đi tới rìa vách núi, suýt nữa rơi xuống!
Sau lưng y được Nguyên Vị Ương nắm lấy, có vậy mới không ngã xuống vực sâu.
Trên trán Hứa Ứng đổ mồ hôi lạnh, cám ơn Nguyên Vị Ương.
Y lại nhìn xuống vực sâu nhưng nham thạch vẫn là nham thạch, không có con mắt nào cả.
“Nhìn thử không thể nhìn, nghe thứ không thể nghe, đều chuốc lấy tai họa.” Chu Tề Vân đi qua bên cạnh y, thản nhiên nói.
Hứa Ứng đuổi theo hắn nói: “Chu lão tổ có nghe, có thấy không?”
Chu Tề Vân im lặng trong chốc lát rồi nói: “Luyện khí cần tìm hiểu được hình tượng đại đạo, ẩn cảnh cũng cần tìm hiểu hình tượng đại đạo. Khi ta cảm ngộ đại đạo tràn ngập trong thiên địa tự nhiên, nhập đạo quá sâu, bên tai nghe thấy rất nhiều âm thanh kỳ quái, như đang kêu gọi ta. Ta còn cảm nhận thấy những khí tức cường đại tới khó tả, mỗi khi ta muốn lắng nghe, cảm nhận tỉ mỉ, đều thấy cực kỳ khủng khiếp.”
Hứa Ứng thầm kinh hãi nói: “Cực kỳ khủng khiếp?”
Chu Tề Vân không nói rõ: “Tương lai ngươi nhập đạo thì sẽ biết.”
Nguyên Vị Ương đi tới bên cạnh y, hạ giọng nói: “Chu lão tổ nói không sai, khi nhập đạo sẽ nghe thấy một số tiếng thì thầm kỳ quái.”
Hứa Ứng dò hỏi; “Ngươi nhập đạo rồi à?”
Nguyên Vị Ương nói: “Khi ta tu luyện [Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng] trong nhà, từng nhập đạo một lần. Hứa yêu vương nhập đạo mấy lần rồi?”
Hứa Ứng hậm hục nói: “Ta cũng chỉ nhập đạo một lần. Ha ha, không biết thời tiết bên ngoài ra sao?”
Trong đầu y, quả chuông ngáp một cái, lười biếng nói: “Lần trước ngươi đột phá Khấu Quan kỳ, nếu có thể tĩnh tâm tìm hiểu thiên địa huyền căn, chắc sẽ nhập đạo một lần.”
Lúc này trên hẻm núi đột nhiên có từng sợi tơ rủ xuống, đám na sư này ai nấy năm lấy sợi tơ, được sợi tơ kéo bay lên trên, chẳng bao lâu sau đã biến mất không còn tăm hơi.
Chu Tề Vân ngẩng đầu, đôi mắt lấp lóe ánh sáng: “Không ngờ trong Cửu Nghi sơn còn có con đường nối thẳng tới cõi âm như vậy. Đi, chúng ta lên trên!”
Hứa Ứng, Nguyên Vị Ương và Kiêu bá mỗi người nắm lấy một sợi tơ, đột nhiên một lực kéo truyền lại, lắc nhẹ một cái đã quăng bọn họ lên hẻm núi!
Bên tai bọn Hứa Ứng, Nguyên Vị Ương vang lên tiếng gió vù vù, bay trên lên trời bao xa không rõ. Đột nhiên, bọn họ như đi xuyên qua một vách ngăn vô hình, ánh sáng lập tức đập vào mắt.
Chỉ nghe tiếng rơi loạt xoạt vang lên, Hứa Ứng hạ xuống đất, thấy bốn phía xung quanh là non xanh nước biếc.
Chu Tề Vân cũng hạ xuống mặt đất, còn chưa kịp quan sát bốn phía đã nghe thấy một giọng nói uy nghiêm vang lên từ đại điện đằng xa: “Vì sao lần này không thu thập được dương khí? Thương Ngô tông các ngươi muốn bị chặt đầu toàn tông, đem đi tế trời à?”
Chu Tề Vân nghe thấy giọng nói này, trong lòng kinh hãi, sắc mặt không thể tin nổi.
“Hoàng, hoàng đế!”
Hắn suýt nữa la lên thất thanh: “Người tới Thương Ngô tông kéo dài tính mạng là Thánh Thần Chương Võ hoàng đế bệ hạ!”