Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 129 - Vạn Sơn Tôn Cửu Nghi 1

Chu Tề Vân sắc mặt âm trầm bất định: “Vì sao bệ hạ lại tới Vĩnh châu vào thời điểm này? Vì sao lại dùng tiểu quỷ để thu thập dương khí? Chẳng lẽ...”

Sắc mặt hắn bỗng hóa thành kỳ quái: “Vết thương ta gây ra cho hắn năm xưa, đến nay còn chưa chữa khỏi?”

Hắn thở dài, ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn bầu trời, thầm nghĩ: “Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế có ân với ta, ta không muốn giết vua soán vị. Thánh Thần hoàng đế, ngươi đi vào Vĩnh châu lúc này khiến ta rất khó xử.”

Hứa Ứng nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy lúc này mình đang ở trong một ngọn núi lớn, dưới chân là một vách núi, nhìn xuống dưới vách núi có thể thấy mặt nước màu xanh.

Đó là một hồ nước, vừa rồi bọn họ được những tướng sĩ mặc giáp vàng canh giữ trên vách đá dùng dây câu câu từ trong hồ ra!

Càng kỳ quái hơn là, rõ ràng vừa rồi bọn họ ở trong vực Thương Ngô chứ không phải trong hồ.

“Hơn nữa, vực Thương Ngô có hai bên bờ, vách núi này chỉ coi là một bờ, thế thì bờ còn lại của vực Thương Ngô là đi tới đâu?’

Hứa Ứng nhìn về phía đối diện, trước mặt là một khoảng trời, phía xa có non xanh nước biếc, không có vách núi nào tương ứng.

“Chẳng lẽ một bên bờ khác của vực Thương Ngô không nằm trong Cửu Nghi sơn?”

Trong lòng y thầm nghi hoặc, thế thì bên bờ còn lại ở đâu?

“Hứa yêu vương, vị đại nhân tới từ kinh thành có vẻ không đúng!”

Nguyên Vị Ương đi tới bên cạnh y, nói nhỏ: “Ngươi nhìn người bảo vệ các quan ải trong Cửu Nghi sơn xem, đều không phải trang phục của môn phái giang hồ bình thường. Trang phục của bọn họ là trang phục của Kim Ngô vệ ở kinh thành!”

Hứa Ứng nhìn lại, quả nhiên có một số người mặc giáp đứng tại những vị trí quan trọng trên núi. Y tới từ nông thôn, không biết cách nhìn y phục, nhưng vẫn nhận ra được những bộ áo giáp này là bảo vật hiếm có.

Mỗi mảnh áo giáp đều tỏa ra hào quang!

Trên đỉnh đầu những người này còn có thanh kiếm xoay quanh, bay lượn quanh người bọn họ, thi thoảng lại có từng luồng kiếm khí hạ xuống, bay tới hộp kiếm cạnh chân tiếp tục bồi dưỡng.

Trong cổ áo Hứa Ứng, Ngoan Thất thò đầu ra, leo lên tai Hứa Ứng nói nhỏ: “Đại Đường dùng võ lập quốc, năm xưa na sư còn được gọi là võ na. Trong thời hưng thịnh, các đệ tử kinh thành đều thích dưỡng kiếm, không cần bảo kiếm thật sự, chỉ cần kiếm khí, bồi dưỡng trong hộp kiếm. Nuôi lâu ngày thì kiếm khí trong hộp có thể bay ra giết người trong vô hình! Nhưng về sau lại ít người dưỡng kiếm, chỉ còn nghi trượng trong cung dưỡng kiếm.”

“Kỳ quái, vì sao lại có khí hương hỏa?” Hứa Ứng nhìn về phía đại điện, nghi hoặc không thôi.

Trong cung điện có khí hương hỏa nồng nặc, thậm chí lơ lửng bên ngoài cung điện, tạo thành từng áng mây lành màu xanh!

Hứa Ứng chỉ thấy khí hương hỏa tương đương trên những tượng thần nguy nga bên ngoài thiên đình cõi âm!

Nguyên Vị Ương nhìn về phía đóa mây lành nói: “Hoàng quyền làm chủ dân chúng, bá tánh ngước nhìn, dân tâm quy tụ. Hoàng đế, tụ tập tín ngưỡng của thế nhân, bản thân đã là vị thần cường đại nhất. Trong cung điện này chắc chắn có chí tôn của cõi trần!”

Hứa Ứng thầm chấn động: “Ý ngươi nói trong điện chính là hoàng đế?”

Nguyên Vị Ương nói: “Nên là hoàng đế.”

Lúc này một người áo tím từ trong đại điện đằng xa đi tới, giọng nói the thé kêu to: “Hôm nay cõi âm có loạn lạc, chuyện thu khí tạm thời bỏ qua, các ngươi xuống dưới nghỉ ngơi, đợi ngày mai lại xuống cõi âm thu khí!”

Đông đảo na sư của Thương Ngô tông ai nấy thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy xếp hàng đi vào trong núi, có người tháo mặt nạ Vô Thường, cười cười nói nói.”

“Nói cách khác, kẻ chiếm cứ Cửu Nghi sơn, bức bách Thương Ngô tông xuống cõi âm thu thập dương khí thật ra là người trong cung?”

Hứa Ứng không nhịn nổi quan sát người áo tím, nói nhỏ: “Chẳng lẽ người áo tím kia là thái giám mà mọi người vẫn đồn đại?”

Y chưa bao giờ thấy thái giám, không khỏi hiếu kỳ.

Người áo tím đứng trên cao nhìn xuống đám người, không khỏi nhíu mày: “Chết mất nhiều na sư đến vậy ư? Ưng Dương tướng quân, ngươi tới các môn phái giang hồ lân cận, bắt thêm chút na sư đến đây.”

Sau lưng hắn, một gã cao to uy vũ đi ra nói: “Đám na sư môn phái giang hồ này tu luyện na thuật na pháp không thành hệ thống, chỉ là tán nhân mà thôi, cả tu vi thực lực lẫn tầm mắt kiến thức đều không bằng con cháu thế gia. Sao không điều động con cháu thế gia?”

Người áo tím lắc đầu nói: “Bệ hạ rời cung đi vào giang hồ là chuyện bí mật, kinh động thế gia thì cũng kinh động tới toàn bộ thiên hạ. Chuyện này phải làm càng bí ẩn càng tốt. Môn phái giang hồ yếu ớt, dùng xong thì trực tiếp diệt trừ là được, sẽ không gây ra nhiều động tĩnh. Nhưng thế gia thì không dễ diệt trừ.”

Ưng Dương tướng quân xưng phải nói: “Mấy năm nay bệ hạ luôn muốn tước bỏ thuộc địa, suy giảm thế lực và sức ảnh hưởng của thế gia. Chúng ta tới Vĩnh châu hút khí, kéo dài tính mạng cho bệ hạ, nếu đám thế gia mà nghe ngóng được, không biết sẽ gây ra bao nhiêu chuyện! Lúc trước hấp thu dương khí người sống trên dương gian, mới chết hơn hai trăm dân đen mà đã gây ra chấn động. Đám thế gia khốn kiếp ấy, mỗi ngày giết chết không biết bao nhiêu dân chúng, bệ hạ vì trường sinh nên mới giết vài cái mà bọn chúng đã làm ầm ĩ cả lên.”

Người áo tím thở dài nói: “Người trong thiên hạ đều đang quan sát bệ hạ, vô số ánh mắt tìm tòi sai lầm của bệ hạ. Hơn hai trăm dân chúng còn có thể lấy lý do là có tai họa, bắt mấy môn phái giang hồ chém đầu, nhưng không thể làm ở dương gian được nữa. May là bên Vĩnh châu này có biến cố, cõi âm xâm lấn, muốn thu thập dương khí cũng không cần xuống cõi âm.”

Hắn mỉm cười, thở dài nói: “Chỉ khổ cho dân chúng Vĩnh châu.”

Ưng Dương tướng quân cũng thở dài nói: “Dân chúng Vĩnh châu chịu khổ thêm vài năm, đợi lúc bọn chúng quen thuộc sẽ không ồn ào nữa. Trần công công, hạ quan xin cáo từ.”

Hắn quay người rời khỏi.

Trần công công áo tím trở lại đại điện, trong lòng thầm nhủ: “Bệ hạ bệnh cũ tái phát, lại tu luyện tiên pháp, mấy hôm nay càng ngày càng nóng nảy, động một chút là muốn giết người. Có thật là tu luyện loại tiên pháp đó không xảy ra vấn đề gì không?”

Nguyên Vị Ương âm thầm chọc tay vào hông Hứa Ứng, ra hiệu cho y nhìn về phía sau. Hứa Ứng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Tề Vân đã biến mất từ lúc nào chẳng hay.

“Có chạy không?” Nguyên Vị Ương nói nhỏ.

Hứa Ứng chần chừ một chút rồi lắc đầu nói: “Không có cơ hội.”

Nguyên Vị Ương suy nghĩ, cũng thấy chán nản. Chu Tề Vân thật quá cường đại, cả âm đình mà hắn cũng dám xông vào, không bị thương tới một sợi tóc, muốn bỏ trốn khỏi tay hắn còn khó hơn lên trời.

Hứa Ứng tháo mặt nạ ra, nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy Cửu Nghi sơn cũng đã thay đổi. Ngọn núi này vốn không quá cao, cảnh sắc như tranh vẽ, tuy y đã tới đây vài lần nhưng không quan sát kỹ.

Bình Luận (0)
Comment