Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 130 - Vạn Sơn Tôn Cửu Nghi 2

Còn bây giờ Cửu Nghi sơn lại cao chót vót, thế núi hiểm trở, đỉnh núi xuyên thẳng tầng mây, chỉnh thể ngọn núi trở nên bao la hùng vĩ, khác xa Cửu Nghi sơn lúc trước!

Cửu Nghi sơn lúc này mới giống Cửu Nghi sơn trên tấm ngọc bích trong động thiên ở Nê Hoàn cung, Tần Nham động.

“Phía nam Tiêu Tương, vực sâu Thương Ngô, dưới Cửu Nghi sơn, thần tiên bất lão. Ta đã thấy vực sâu Thương Ngô rồi, thần tiên bất lão ở đâu?”

Tòa Cửu Nghi sơn này càng ngắm càng thấy bất phàm. Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương bất giác đi lại trong núi, thưởng thức cảnh sắc tráng lệ của nơi này, chợt nghe có người nói: “Một môn phái giang hồ nho nhỏ như Thương Ngô tông mà lại chiếm cứ danh sơn như vậy, không biết là may mắn hay là bất hạnh.”

“Chắc chắn là bất hạnh. Sau khi sử dụng xong, e là toàn bộ tông môn chẳng còn chút cặn bã nào.”

Hứa Ứng nhìn theo hướng tiếng nói, người vừa nói chuyện là hai thiếu nữ dung mạo xinh xắn, mặc y phục màu xanh lục, áo lót màu trắng, nâng bộ ngực lên cao vút, khi bước đi là rung một cái, cực kỳ bắt mắt giữa ánh mặt trời.

“Có câu phi lễ chớ nhìn, Hứa yêu vương, con mắt ngươi đang nhìn chỗ nào thế?” Nguyên Vị Ương nhắc nhở y.

Hứa Ứng nghi hoặc; “Chẳng phải ngươi cũng đang nhìn à? Hai người này là cung nữ trong cung hay sao? Y phục đẹp thật.”

“Ngươi đang nhìn y phục à?”

Nguyên Vị Ương lườm y một cái, nhỏ giọng chỉ điểm: “Xiêm y của hai người này là y phục thiếu nữ, có thể thấy không phải tú nữ trong cung mà có lai lịch khác. Ta nghe nói hoàng hậu của đương kim hoàng đế họ Quách, là người của đại thế gia. Hoàng đế thông gia với Quách gia nên mới củng cố được ngôi vị hoàng đế!”

Ngoan Thất nói: “Nghe nói sau khi Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế trở nên u mê, suýt chút nữa diệt quốc, chính là Quách gia đã ngăn cơn sóng dữ, cứu đế quốc đang nghiêng ngả, vì vậy Quách gia mới trở thành một đại thế gia, được hoàng đế tôn sùng.”

Nguyên Vị Ương nói: “Nếu Quách gia không gật đầu, hoàng đế cũng chẳng ngồi vững trên ngai.”

Dọc đường lại gặp rất nhiều nam nữ dung mạo đẹp đẽ, chắc đều là đệ tử của Quách gia. Cửu Nghi sơn quá lớn, Kim Ngô vệ chỉ có thể phong tỏa một số tuyến đường hiểm yếu lên núi, còn trên núi thì họ không cách nào phong tỏa, để mặc mọi người du ngoạn thưởng thức.

Trong lúc bất tri bất giác, bọn họ đã đi tới sườn núi, Nguyên Vị Ương đột nhiên ồ lên nói: “Sao ở đằng đó còn có một ngọn Cửu Nghi sơn?”

Hứa Ứng đi tới bên cạnh cô, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một ngọn Cửu Nghi sơn khác đứng sừng sững giữa biển mây, chỉ quan sát sơ qua cũng thấy giống hệt tòa Cửu Nghi sơn dưới chân bọn họ, không nhìn ra điểm khác biệt!

“Chỗ đó còn một ngọn Cửu Nghi sơn khác!” Nguyên Vị Ương lại phát hiện ngọn Cửu Nghi sơn thứ ba.

Ngọn núi thứ ba thẳng tắp thanh tú, tráng lệ động lòng người, có mây ngũ sắc lơ lửng trên sườn núi, cảnh tượng phi phàm. Nhưng hình dáng của ngọn núi đó cũng giống hệt hai ngọn Cửu Nghi sơn này.

Hứa Ứng vội vàng đưa mắt nhìn ra xa hơn, chỉ thấy trong mây mù có từng ngọn Cửu Nghi sơn ngạo nghễ trong mây xanh, có thể nói là giống nhau như đúc.

“Cái gọi là Cửu Nghi tức là chín ngọn núi trông tương tự nhau.” Trong cổ áo Hứa Ứng, Ngoan Thất thò đầu ra, coi thường hai người không có kiến thức nói: “Trong sách viết, chín ngọn núi này đều là Cửu Nghi sơn.”

Giọng nói của quả chuông vang lên nói: “Trong sách có nói chín ngọn núi này hùng vĩ như vậy không?”

Ngoan Thất không nói gì thêm, trong sách không viết chuyện này.

Xét riêng độ cao của chín ngọn núi này đã cao hơn hẳn bất cứ ngọn núi nào lúc trước.

Đột nhiên, trong mây mù có tiếng hú vang vọng lại, Hứa Ứng nhìn theo tiếng động, chỉ thấy có con chim lớn cực kỳ rực rỡ bay ra, kéo theo lông đuôi bảy màu, đập cánh bay qua ngọn núi.

Bên cạnh con chim đó là đủ loại dị điểu vỗ cánh theo đuôi, đi hai bên phải trái, trong đó không thiếu các loại thần điểu như Tất Phương, Đại Bằng, Khổng Tước!

Tới gần con chim này nhất là ba con Thanh Loan.

Ba con Thanh Loan có kích thước cực lớn, cánh chim giang ra như đám mây che phủ bầu trời, trên đỉnh đầu mỗi con có một hạt châu lơ lửng trên không trung, tỏa ánh sáng rực rỡ.

Bọn chúng vây quanh con chim lớn hoa lệ kia, bay về phía đỉnh núi.

“Phượng Hoàng!”

Nguyên Vị Ương kinh ngạc nói: “Trong Cửu Nghi sơn lại có Phượng Hoàng! Đi, chúng ta tới tìm hiểu đạo tượng của Phượng Hoàng!”

Hứa Ứng cũng thầm kích động, hai người nhanh chóng chạy lên đỉnh núi. Phượng Hoàng có trăm loài chim theo đuôi, vỗ cánh bay lượn, đang tới ngọn núi chỗ bọn họ.

Trong núi cũng có không ít người chứng kiến cảnh tượng này, dồn dập chạy lên đỉnh núi.

“Dị tượng như vậy là ngàn năm có một, mau mau lĩnh ngộ, không khéo có thể luyện thành ẩn cảnh phi phàm!”

“Phượng Hoàng không hạ xuống nơi không có bảo vật! Chắc chắn trên núi có dị bảo!”

Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương cũng tăng tốc, chạy thẳng lên đỉnh núi.

Tuy Cửu Nghi sơn cao chót vót nhưng cũng có điểm cuối. Khi Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương lên tới đỉnh Cửu Nghi sơn, chỉ thấy một gốc cây Ngô Đồng mọc trên vách núi, đủ loại thần điểu thần dị múa lượn xung quanh gốc cây Ngô Đồng, thi thoảng có con chim hạ xuống cành cây, nghỉ ngơi một lát rồi lại bay lên!

Gốc cây Ngô Đồng kia nguy nga hùng vĩ, cứ như trên núi lại mọc ra một ngọn núi!

Hứa Ứng cảm thấy thanh thản, lên tiếng khen: “Đứng dây quan sát đạo tượng thần điểu, nếu có thể thấy hết ảo diệu, không khéo còn sáng tạo được một bộ công pháp không kém gì Tam Thập Lục Thiên Cương ẩn cảnh công của Chu gia!”

Thiếu niên đứng trên đỉnh núi, dưới gốc Ngô Đồng, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bên dưới có tới mười vạn ngọn núi chỗ xanh chỗ tối, ẩn hiện trong biển mây. Sơn hà mênh mông cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Đột nhiên Hứa Ứng phát hiện một cảnh tượng kỳ quái, mười vạn ngọn núi này không hướng thẳng lên trời, đỉnh núi của chúng đều nghiêng theo hướng Cửu Nghi sơn, không đâu là ngoại lệ!

Mười vạn ngọn núi, như đều tôn kính Cửu Nghi!

Bình Luận (0)
Comment